Sau khi Ly nhận điện thoại, nàng nói với Tần Lạc muốn quay về Long Tức.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi. Hắn biết nếu như không có chuyện gì xảy ra. Ly sẽ không tự ý sắp đặt hành trình cho hắn.

"Tiễn biệt" Ly nói

Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Hoàng Thiên Trọng hả?"

Ly kinh ngạc nhìn Tần Lạc hỏi: "Tại sao anh biết?"

Các thành viên Long Tức đều dùng điện thoại di động "Long Đẳng" do bên quân đội cung cấp. Loại điện thoại này có đầy đủ tính năng giữ bí mật và tính độc đáo phân biệt được vân tay. Chỉ có vân tay đầu tiên được lưu trữ mới có thể mở điện thoại. Nói cách khác, ngoại trừ bản thân Ly còn không một ai có thể mở được điện thoại của nàng. Những người khác không thể dùng ngón tay Ly để mở điện thoại. Sau khi ba lần liên tục bị mở cưỡng ép, điện thoại sẽ tự phát nổ.

Hơn nữa loại điện thoại di động này còn có một công hiệu nữa là đề phòng bị nghe trộm. Người ngoài tuyệt đối không thể lắp đặt thiết bị nghe trộm trên điện thoại của Ly nên khi nàng nói chuyện điện thoại, không ai có thề nghe được nội dung cuộc điện thoại.

Chính vì vậy Tần Lạc tuyệt đối không thể nghe được lời nói chuyện của Ly và Quân Sư. Tần Lạc vừa nói đã nói chính xác.

Không phải hắn đã sớm dự đoán được tình hình sẽ xảy ra như vậy sao?

"Đoán" Tần Lạc cười nói

Không sai Tần Lạc đã sớm dự đoán sẽ có một ngày như thế này.

Ngay trước khi bổ nhiệm đội trưởng mới của Long Tức. Quân Sư ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Long Vương bị ép buộc phải rời khỏi Khu an dưỡng Long Tức. Dưới sự tác động của những thế lực có ý đồ, Hoàng Thiên Trọng đã thành công ngồi vào vị trí đội trưởng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thế nhưng chuyện đó không phải như vậy đã kết thúc.

Nên nhớ rằng tất cả thành viên Long Tức đều không phục Hoàng Thiên Trọng. Mặc dù không phục nhưng bọn họ không thể chống lại mệnh lệnh của Hoàng Thiên Trọng, nay Quân Sư đã quay về, bọn họ đã có vốn.

Hơn nữa Tần Lạc đã giao cho Quân Sư chiếc thẻ bài Long Tức mà Phó Phong Tuyết đã tặng cho hắn, hơn nữa còn cả tấm thẻ bài của Long Vương. Với năng lực và uy tín của Quân Sư, cộng với sự ủng hộ của hai tấm thẻ bài Long Tức còn không đủ đề đối phó với Hoàng Thiên Trọng sao?

Điều quan trọng nhất là: Long Tức chính là vũ khí sắc bén của quốc gia, cấp trên cần có một Long Tức đoàn kết có lực công kích mà không phải là một Long Tức liên tục tranh đấu nội bộ, không phục lẫn nhau chính vì vậy việc điều Hoàng Thiên Trọng đi là biện pháp giải quyết duy nhất.

Tần Lạc biết sớm muộn ngày này cũng diễn ra nhưng hắn thật sự không ngờ ngày này lại tới nhanh như này. Hắn vốn tưởng rằng với sự kiêu ngạo của Hoàng Thiên Trọng, ít nhất y cũng phải kiên trì giữ được mấy tháng mới đúng.

"Anh rất muốn chứng kiến bóng lưng của anh ta khi rời đi" Ly nói

"Em nghĩ anh là ai hả? Anh không làm chuyện bỏ đá xuống giếng, gieo họa cho người khác" Tần Lạc tức giận nói: "Hôm nay anh

ta đi sao?"

"Lệnh điều động đã tới Long Tức, anh ta được điều đi tây nam. Quân Sư tiếp nhận vị trí đội trướng" Ly nói

Tần Lạc gật đầu nói: "Bạn bè một thời gian. Hôm nay chia cách, không biết tới bao giỡ mới gặp lại. Hẳn cũng nên tới tiễn anh ta".

"Bạn bè?" Ly khinh thường liếc nhìn Tần Lạc. Cho dù Tần Lạc che giấu sự việc dưới một lý do chính đáng như nào đi nữa thì hắn tuyệt đối không thể dấu được hy vọng nhìn thấy Hoàng Thiên Trọng biến đi.

Khi xe tiến vào trong khu biệt thự Long Tức. Tần Lạc cảm thấy bầu không khí khá kỳ quái

Ai nấy đều đi lại rất vội vàng, cực kỳ nghiêm lúc thực hiện nhiệm vụ của mình, rõ ràng bọn họ đều nghe được tin tức Hoàng Thiên Trọng sắp được điều đi.

Khi Tần Lạc và Ly đi tới biệt thự nho màu trắng, Quân Sư, Hỏa Dược, Hoà Thượng, mấy người đã tập trung đông đủ. Tiểu Lý Thám Hoa và Hầu Tư đã ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.

Khi nhìn thấy Tần Lạc và Ly cùng đi vào trong, Hòa Thượng cười hà hà nói: "Tôi biết ngay là cậu sẽ không bỏ qua trò hay này mà".

Tần Lạc nhìn mấy người Hòa Thượng vẻ nghiêm trang nói: "Suy nghĩ của mấy người không tốt. Khi cấp trên của mình phải ra đi, hẳn mọi người phải biểu thị thái độ lưu luyến, không nỡ xa rời mới đúng. Làm gì có kiểu phấn chấn như mấy người?"

"Chúng tôi mừng vì anh ta được thăng chức mà" Hỏa Dược nói

Câu nói này khiến mọi người đều phá lên cười, ngay cả một người rất trầm mặc như Hỏa Dược cũng thốt lên câu đó, chứng tỏ Hoàng Thiên Trọng bị bài xích thế nào ở Long Tức.

Sau khi cười nói mấy câu. Tần Lạc nhìn Quân Sư nói: "Chúc mừng".

Quân Sư cười lạnh nhạt nói: "Quyền lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng nhiêu".

Tần Lạc hiểu rất rõ rằng Long Tức chính là tổ chức Quân nhân đặc chủng thiện chiến nhất của đất nước Trung Quốc. Khi chiến đấu trên chiến trường với kẻ thù, cho dù Quân Sư là người tài hoa xuất chúng hơn người như nào đi nữa, cuối cùng cô chỉ là một người phụ nữ. Để Quân Sư ngồi lên vị trí này cũng đã hạn chế cuộc sống và sự tự do của cô, chỉ sợ cô khó mà kết hôn.

Thế nhưng việc đoạt đưọc chức vụ đội trưởng trong tay Hoàng Thiên Trọng cũng là một việc đáng vui, cũng đã trải một con đường cho sự quay lại hùng mạnh của Long Vương.

Tần Lạc cười nói: "Nếu như chị không muốn làm, có thể chuyển vị trí này cho tôi mà. Tôi thật sự thích làm đội trưởng Long Tức đó". (từ chương này mình chuyền cách xưng hô của Quân Sư và Tần Lạc)

Tần Lạc vốn chỉ muốn an ủi Quân Sư một chút, hắn không ngờ ngay khi nói xong, tất cả mọi người đều dừng cười, nhìn hắn vẻ rất chăm chú.

"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi

"Anh thích hợp hơn so với tôi" Quân Sư nói

Mấy người Hỏa Dược, Hòa Thượng đều hiểu rất rõ rằng nếu như Tần Lạc tình nguyện nhập ngũ, với năng lực của hắn, hắn thật sự rất thích hợp làm đội trưởng Long Tức. Không chỉ có mấy người bọn họ nghĩ vậy mà cả Long Thiên Trượng đã từng thăm dò ý tứ của hắn.

Thế nhưng bọn họ đều biết Tần Lạc là một thầy thuốc và lý tưởng của hắn là trở thành một danh y.

Là một quân nhân, tranh đoạt với người, được, mất chỉ nhất thời nhưng là một danh y, cái hắn dành được chính là tranh đoạt tiếng thơm muôn đời cho Trung Quốc.

Chính vì vậy không một ai khuyên can hắn tiến vào quân đội. Tất cả bọn họ đều mong chờ hắn thành danh trong giới y thuật.

Tần Lạc không muốn tiếp tục chỉ đề này, hắn hỏi: "Hoàng Thiên Trọng đâu?"

Một lần nữa Hoàng Thiên Trọng cố gắng đè nén tâm trạng của mình, ép tất cả nỗi bất bình, sự tức giận xuống rối mới nhẹ nhàng gõ cánh cửa phòng.

"Mời vào" Trong phòng vang lên giọng nói một người đàn ông cực kỳ khỏe, sang sảng. Hoàng Thiên Trọng đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy một ông già đang đứng viết chữ trước bàn, y kính cẩn đứng hầu ở bên cạnh. Tinh thần ông già phấn chấn, ánh mắt như thần, tay cầm bút lông sói thái độ phóng khoáng.

Bốn từ "Tiến thoái hợp lý" liên tục, nét chữ rất có lực.

Ông già bỏ bút xuống, lau mồ hôi rồi nói với Hoàng Thiên Trọng đứng bên cạnh: "Hãy qua đây xem mấy chữ này viết thế nào?"

Hoàng Thiên Trọng đi tới, chăm chú nhìn, suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Tuyệt vời, không chữ nào tả xiết".

"Nếu như vậy thì ta sẽ cho người mang tới tặng cậu. Coi như quà tặng đi tây nam của cậu" Ông già nói

"Cảm ơn thúc thúc" Hoàng Thiên Trọng lên tiếng cám ơn. "Nhưng?"

"Cậu không đi tây nam hả?" Đột nhiên ông già quay người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng Thiên Trọng, hỏi

"Không muốn" Hoàng Thiên Trọng thắng thắn thừa nhận. Mục đích tới đây của y chính là nói chuyện này nên khõng cần giấu diếm: "Xin Điền thúc thúc hãy giúp tôi".

"Ta không giúp cậu được" ông già lắc đầu nói: "Cũng giống như lần trước bổ nhiệm cậu làm đội trưởng Long Tức, lệnh điều động cậu đi tây nam cũng thông qua quán bộ. Việc quân không nói chơi. Ta không có cách nào sửa đồi".

"Tại sao" Hoàng Thiên Trọng hỏi

Ông lão cau mày nhưng hành động này chỉ thoáng qua rồi biến mất ông ta nhìn Hoàng Thiên Trọng nói: "Cậu muốn nói gì?"

"Tại sao lại điều tôi đi. Điền thúc thúc rất vất vả mới tranh được vị trí này" Hoàng Thiên Trọng nói

"Không bảo vệ được thì biết làm sao?" ông già trả lời. Ý của ông ta rằng: sau khi Hoàng Thiên Trọng tiếp nhận chức vụ đội trưởng Long Tức, y đã không lập được công trạng gì mà còn tạo ra vô số kẻ thù. Không một người phục tùng, không người đi theo. Để một người làm tư lệnh không quân có ích gì không?

Bất đẳc dĩ chỉ còn cách thay thế y.

Hoàng Thiên Trọng bừng bừng cảm giác phẫn nộ. Y có cảm giác bất kỳ lúc nào cũng nôn ra được.

Sỉ nhục!

Đây chính là sỉ nhục trắng trợn!

Thế nhưng Hoàng Thiên Trọng đã quen việc che giấu cảm xúc. Sắc mặt y chỉ hơi đỏ lên vì tức giận rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Y nói: "Cho dù là như vậy thì Điền thúc thúc cũng nên sớm thông báo với tôi một tiếng. Cho tới tận khi mệnh lệnh chuyển tới tôi mới biết khiến tôi không kịp ứng phó".

"Cậu cũng không cần phải đi ngay. Còn nhiều thời gian cho cậu chuẩn bị"

"Cám ơn Điền thúc thúc" Hoàng Thiên Trọng khom người cám ơn.

Ông già xua tay nói: "Thật sự ta cũng không muốn cậu phải đi. Mẹ cậu tự mình tìm tới thương lượng, ta không thể không đồng ý".

"Bà ấy?" Hoàng Thiên Trọng kinh hãi. Y vốn nghĩ chỉ vì bản thân y không thể nắm quyền ở Long Tức, họ Điền này chịu sự tấn công của đối thủ mà chịu buông tha vị trí của y.

Hoàng Thiên Trọng không ngờ chuyện này cũng liên quan tới mẹ mình.

Hơn nữa lập trường của bà là muốn y rời khỏi đó ngay lập lức.

"Đúng vậy. Phó Phong Tuyết mấy chục năm không nói câu nào đột nhiên mở miệng yêu cầu Long Tức thay tướng. Mẹ của cậu tới thương lượng với ta để cậu đi tây nam" ông già thở dài nói: "Ta không thể nào cản được, ta cũng không có lý do nào đề ngăn cản tiền đồ của cậu".

Một lần nữa Hoàng Thiên Trọng cúi đầu rồi quay người bước đi.

Ông già chăm chú nhìn theo bóng dáng Hoàng Thiên Trọng đang rời đi, thu hết toàn bộ sát khí của y khi xoay người bước đi vào ánh mắt của mình.

Ông già cầm chiếc bút lòng vẫn chưa khô, nặng nề vẽ một bút lên bốn chữ "tiến thoái hợp lý", nét bút nào giống như một đao sắc nhọn cắt bốn chữ này thành hai đoạn.

Lạc Sàn, bà muốn mọi chuyện đều thuận lợi, hết lần này tới lần khác tôi không cho bà toại nguyện. Bây giờ hãy nhìn xem thằng con tự phụ, ngang ngược của bà thoát ra khỏi thùng thuốc súng này như thế nào?

"Đáng tiếc" Ông già thở dài nói: "Bớt đi một con chó tốt".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play