Nhìn thấy dáng vẻ gần như phát điên của Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt thoáng nhếch miệng.

Động tác này cực kỳ kín đáo, gần như không thể phát hiện.

"Trước kia cho dù xảy ra chuyện gì, em đều tìm anh tới thương lượng." Văn Nhân Mục Nguyệt giải thích mà sắc mặt vẫn như trước, nàng nói: "Nếu như lần này anh không tới đây, nhất định sẽ có kẻ nghi ngời chuyện này có gì đó dối trá. Ít nhất em muốn chúng nhìn thấy là em đang rất nôn nóng."

"Ý của em tìm anh tới chỉ là khiến người ta không nghi ngờ sao?" Tần Lạc cười gượng nói: "Giá trị của anh quả thật nhỏ bé nhỉ?"

"Đối với anh mà nói đây chính là tác dụng lớn nhất rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Được rồi, vậy em hãy nói cho anh biết rốt cuộc em muốn làm gì hả?" Tần Lạc hỏi: "Văn Nhân Chiến ở đâu? Kẻ nào bắt cóc cậu ấy? Em biết được tới đâu rồi?"

"Tối nay anh có bận chuyện gì không?" Văn Nhân Mục Nguyệt không trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà hỏi ngược lại.

"Tối nay anh không có chuyện gì hết." Tần Lạc nói.

"Bên em cũng không có chuyện gì cả. Anh hãy quay về đi." Văn Nhân Mục Nguyệt ra lệnh tiễn khách.

"Em nghĩ hay thật." Tần Lạc chơi xấu, không đứng dậy. "Em gọi anh tới nhưng không nói chuyện gì cho anh biết. Nếu cứ như thế này quay về, nhất định tối nay sẽ mất ngủ. Em phải nói cho anh biết nếu không anh sẽ không đi."

"Tùy anh thôi." Văn Nhân Mục Nguyệt quay người đi xuống lầu. Hiển nhiên nàng định không thèm quan tâm tới Tần Lạc nữa.

Muốn chạy sao? Không có cửa đâu.

Tần Lạc đi theo sát Văn Nhân Mục Nguyệt. Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở ghế salon phòng khách đọc sách, Tần Lạc cũng đi tới ngồi bên cạnh, dáng vẻ như không định bỏ qua.

Nhiều năm nay chỉ có mình Tần Lạc mới dám dùng chiêu vô lại này để đối phó với Văn Nhân Mục Nguyệt. Mặc dù Văn Nhân Chiếu, người em trai nàng thương yêu nhất, chỉ cần nàng quát một tiếng, cậu chàng cũng sẽ co rúm người như một con thỏ.

"Tất cả những gì anh muốn biết đều đã biết hết rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt bất đắc dĩ nói.

"Còn rất nhiều chuyện anh không biết."

"Những gì anh không biết em đang tìm kiếm câu trả lời." Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Anh hãy về đi. Em muốn nhổ cỏ cho Tiên Nhân Chưởng."

Tần Lạc gật đầu, hắn cười nói: "Hãy nhớ điều anh và em đã nói: diệt trừ một cây hoa đuôi chó không phải là chuyện quá khó khăn. Bên cạnh cây Tiên Nhân Chưởng nhất định sẽ lại xuất hiện một cây hoa đuôi lợn, một cây hoa đuôi ngựa hay một cây hoa đuôi lừa."

"Em hiểu." Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn Tần Lạc rồi ánh mắt nàng lại hút vào quyển tạp chí.

Tần Lạc mỉm cười, lúc này hắn mới đứng dậy đi về.

Sau khi đọc mấy trang, Văn Nhân Mục Nguyệt tập Yoga, đi tắm xong, Mã Duyệt liền bảo người làm mang tới một cốc nước hoa quả.

Đây là một trong những thói quen của Văn Nhân Mục Nguyệt. Buổi tối trước khi đi ngủ đều uống một cốc nước hoa quả. Trong khi đó Mã Duyệt ở sau chuyển tin tức, chờ xem Văn Nhân Mục Nguyệt có gì căn dặn hay không. Đương nhiên đây không phải là yêu cầu của Văn Nhân Mục Nguyệt mà là tự Mã Duyệt kiên quyết làm vậy. Nhiều năm thực hiện rồi thành một thói quen.

"Bên Tiêu Hà có tiến triển gì không?"

"Không." Mã Duyệt nói: "Em mới gọi điện thoại cho bọn họ một phút trước. Bọn họ nói hiện nay vẫn đang tìm trên núi hơn nữa còn tiến hành điều tra những người có mặt ở hiện trường để xem có tìm được manh mối gì hay không?"

"Không còn việc gì nữa. Em hãy đi nghỉ đi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói với Mã Duyệt.

"Dạ." Mã Duyệt trả lời, sắc mặt vẫn như cũ.

Văn Nhân Mục Nguyệt uống nước hoa quả, đánh răng xong mới quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Nằm trên giường, điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường. im lặng một hồi lâu.

Tình cảnh này thật sự trông giống một thiếu nữ động tình đang đợi người tình gọi điện thoại tới.

Đúng lúc này từ trong điện thoại vang lên tiếng đàn dương cầm.

Sau khi ngh bài "Sông Danube xanh" vang lên hai lần, Văn Nhân Mục Nguyệt mới cầm điện thoại, bấm nút nghe. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Văn Nhân Mục Nguyệt không chủ động lên tiếng, người bên kia điện thoại cũng vẩn im lặng.

Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt biết bên kia có người. Nàng có thể nghe thấy hơi thở rất nhỏ, giống như có một người đàn ông xấu xí đang hà hơi thổi vào lỗ tai nàng vậy.

Nàng không thích cảm giác này.

May mắn thay đối phương không để nàng chờ lâu. Từ trong điện thoại vang lên giọng nói đàn ông rất bén nhọn: "Có phải là Văn Nhân tiểu thư không?"

"Tôi là Văn Nhân Mục Nguyệt." Văn Nhân Mục Nguyệt thẳng thắn nói ra thân phận của mình. Đây là chiếc điện thoại di động duy nhất của nàng, chỉ sử dụng để liên lạc với người thân trong gia đình. Ví dụ như ông nàng, Văn Nhân Đình muốn gọi cho nàng, ông chỉ gọi số này. Nếu như không có người nghe ở số này, ông mới gọi cho Mã Duyệt theo một số khác. Người có thể biết được số điện thoại này đều là người thân cận nhất hay là người dòng chính của gia tộc Văn Nhân.

Nếu như đối phương gọi tới số điện thoại này chứng mình Văn Nhân Chiếu đã rơi vào trong tay chúng.

"Văn Nhân Chiếu đang ở trong tay chúng tôi." Người đàn ông nói: "Cô có cần xác nhận không?"

"Đương nhiên." Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời. Cho dù nàng đã xác định chính xác Văn Nhân Chiếu đang trong tay đám người này nhưng vẫn phải cẩn thận, nàng cần phải xác định lại. Dù nàng tin vào trí tuệ của mình, nàng còn tin vào chân tướng sự thật hơn.

Trong điện thoại vang lên một loạt âm thanh. Bên trong vang lên tiếng kêu gào như hoe bị chọc tiết của Văn Nhân Chiếu.

Hiển nhiên chúng đang động chân tay với Văn Nhân Chiếu.

"Xác định được chưa?" Gã đàn ông phá lên cười hỏi: "Nếu như còn chưa xác định được đúng em trai của cô, chúng tôi sẽ không ngần ngại chứng mình thêm cho cô."

"Điều kiện là gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi. Chúng bắt Văn Nhân Chiếu đương nhiên chính là muốn đàm phán điều kiện với nàng. Chẳng lẽ chỉ vì chúng coi trọng làn da mịn màng, trắng nõn của Văn Nhân Chiếu hay sao?

"Hai giờ sáng, gặp mặt nói chuyện." Gã đàn ông nói: "Hãy nhớ là không được ngủ say. Trước giờ kia chúng tôi sẽ thông báo địa điểm gặp mặt cho cô."

"Được." Văn Nhân Mục Nguyệt đồng ý.

"Còn nữa. Một mình cô tới đây."

"Điều này tuyệt đối không được." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Vậy cô hãy chờ nhặt xác em trai mình đi."

"Cái này còn đỡ hơn là người ta phải đi nhặt hai cái xác của chúng tôi."

"Xem ra lời đồn không hề sai. Cô thật sự không yêu mến thằng em trai ngốc nghếch của mình như lời đồn đại."

"Phép khích tướng chỉ vô dụng với tôi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Tôi sẽ dẫn người tới hơn nữa còn mang rất nhiều người. Nếu như các người không đồng ý thì không cần phải thông báo địa điểm gặp mặt cho tôi nữa."

Nói xong Văn Nhân Mục Nguyệt cắt điện thoại.

Trong căn phòng mờ mờ, một ngườ đàn ông dáng vẻ thấp bé, gương mặt hóp, tay cầm điện thoại vừa mới nói chuyện xong, đang ngồi ngẩn người.

"Con nhím, có chuyện gì vậy?" Trong góc phòng, một người đàn ông đang thực hiện động tác chống đẩy. Một tay gã đặt trên lưng, một bàn tay mở ra chỉ một ngón tay chống xuống đất. Mặc dù động tác như này nhưng gã đã luyện tới nửa tiếng rồi. Trông dáng vẻ như gã không mất sức, gã vừa có thể đang tập, vừa nói chuyện. Giọng nói trầm trầm, to, không có hơi thở mạnh hay dấu hiệu mệt mỏi, đứt quãng.

"Cô ta cúp điện thoại của tao." Người đàn ông được gọi là Con Nhím gầm lên: "Con tiện nhân này dám cúp điện thoại của tao."

"Cúp điện thoại thì quan trọng gì, quan trọng là cô ta có đồng ý với điều kiện của chúng ta không?" Gã đàn ông đang hít đất cau mày nói: "Đừng có làm hỏng chuyện này nếu không Lão Đại sẽ không tha cho chúng ta. Mày biết hậu quả là gì rồi đó."

"Cô ta không đồng ý với điều kiện của chúng ta." Con Nhím nghĩ tới thủ đoạn của Lão Đại, giọng nói không khỏi run rẩy. "Cô ta nói cô ta nhất định sẽ dẫn người tới, hơn nữa còn mang theo rất nhiều người tới."

"Mày không nói chúng ta sẽ giết con tin sao?" Gã đàn ông đang hít đất bằng một ngón tay bật lên, cả người lập tức đứng thẳng trên mặt đất.

"Nói rồi." Con Nhím nói: "Tao nói là cô ta dám dẫn người tới thì cô ta chờ mà nhặt xác em mình nhưng cô ta nói như vậy còn tốt hơn là người khác phải đi nhặt xác cả hai chị em. Hơn nữa cô ta còn nói nếu như tao không đồng ý với điều kiện của nó thì chuyện này coi như chấm dứt, chúng mình không cần thông báo địa chỉ cho cô ta hơn nữa cô ta còn cúp điện thoại, rõ ràng là không coi trọng chúng ta. Rốt cuộc chúng ta là người bắt cóc hay cô ta là người bắt cóc hả? Thái độ còn kiêu ngạo hơn so với cả chúng ta."

Động tác lau mồ hôi trên mặt bằng khăn tay của gã đàn ông lập tức dừng lại sau đó gã phá lên cười.

"Thú vị, thú vị thật. Đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh quả thật danh bất hư truyền." Gã đàn ông nói: "Cô ta biết mục tiêu của chúng mình là cô ta nên cô ta mới không sợ."

"Tứ Ca, vậy bây giờ cần phải làm gì?" Con Nhím hỏi. "Nếu như cô ta thât sự mang theo một đoàn người tới đây, chúng ta có còn hẹn cô ta tới gặp không? Nếu như cô ta báo cảnh sát thì sao?"

"Cô ta sẽ không báo cảnh sát." Tứ Ca quả quyết. "Chúng ta không cần chơi trò mưu kế với cô ta. Nếu nói về trí mưu, cho dù là mười tao và mày cũng không phải là đối thủ của cô ta. Hãy làm theo căn dặn của Lão Đại đi."

"Ôi, vẫn là Lão Đại liệu việc như thần. Anh hãy nói xem làm sao Lão Đại biệt trước cô ta sẽ không đồng ý với điều kiện của chúng ta?" Con Nhím cười hì hì nói.

"Đây không phải là điều mày cần biết." Tứ Ca nói: "Hãy đi chuẩn bị đi. Khách sắp tới rồi."

"Dạ." Con Nhím trả lời sau đó bước nhanh ra ngoài.

"Đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh." Tứ Ca thì thào. "Thật đáng tiếc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play