" Lễ mừng thọ 80 tuổi của Tần gia gia, tôi chắc chắn sẽ đến chúc thọ ông." Lúc Văn Nhân Mục Nguyệt nói, tay vẫn đang nghịch con dao mà Tần Lạc dùng để gọt táo cho cô, khuôn mặt lại trở nên lầm lì, không có một chút nhu mì gì trong đôi mắt cô, không những thế, điệu bộ có đôi chút sát khí nữa.

" Như thế xem như đồng ý rồi sao?" Tần Tung Hoành mỉm cười vui sướng, nhưng trong thâm tâm hắn lại vô cùng hoài nghi.

Theo dự đoán của hắn, việc này không thể thành công dễ dàng như thế mới đúng.

Từ chối bao nhiêu năm như thế, lẽ nào tự nhiên lại có thể thích được? Đây là một người phụ nữ cố chấp quật cường. Khi đã quyết định việc gì, thì khó mà thay đổi được.

Cho dù, vẫn biết là quyết định như thế là sai lầm.

" Ngày thường ông vẫn rất quan tâm đến những vãn bối như chúng ta, nếu vào ngày mừng thọ 80 của ông mà không đến chúc mừng ông, thì thực sự là vô lễ quá." Văn Nhân Mục Nguyệt giải thích.

" Nếu em có thể đến, ông sẽ rất là vui. Khi đó anh sẽ lái xe đến đón em." Tần Tung Hoành cười nói.

" Không cần đâu. Ngày hôm đó anh sẽ bận lắm đấy. không làm phiền anh thế. Hôm đó tôi sẽ đi cùng bạn đến." Văn Nhân Mục Nguyệt từ chối nói.

" Bạn? Anh có quen không? Có cần thêm một cái thiệp mời không?" Những ngón tay của Tần Tung Hoành gõ xuống bàn từng nhịp bỗng nhiên dừng lại, nhưng rất nhanh, lại tiếp tục duy trì cái nhịp điệu đó.

" Không cần đâu. Là bạn riêng của tôi. Đem người đến đấy quấy quả, xin đừng nghĩ gì."

" Mục Nguyệt em đừng khách khí với anh như thế. Chúng ta cũng là bạn bè nhiều năm nay rồi." Tần Tung Hoành cười nói. " Được rồi, anh không làm phiền Mục Nguyệt làm việc nữa. Nhớ là phải nghỉ ngơi đấy nhé. Anh đi trước đây."

Tần Tung Hoành đứng lên, gật gật đầu với Mục Nguyệt, ung dung quay người đi ra ngoài.

Nhanh gọn, không hàn huyên nhiều và cũng không quá nhiều lễ tiết, không lằng nhằng mất thời gian.

Thực tình, bất kể đứng từ khía cạnh nào mà nói, Tần Tung Hoành đều là một người đàn ông đủ làm cho đàn bà phải rung động.

Văn Nhân Mục Nguyệt giơ con dao gọt hoa quả ở trong tay lên, ánh sáng từ một mặt của con dao chiếu vào ánh mắt lạnh lùng của cô ấy.

" Anh ấy nói đúng. Ta chỉ là một người máy có trí óc hơn người mà thôi. Một người phụ nữ quá tính toán, cuối cùng cũng sẽ đánh mất tình yêu của mình." Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài một tiếng.

Khi Tần Tung Hoành đi ra khỏi cửa, thì gặp Mã Duyệt đứng ở bên ngoài, liền cười nói: " Mã Duyệt, chăm sóc cho cô ấy cẩn thận nhé. Nhớ khuyên cô ấy nghỉ ngơi."

" Tiểu thư sẽ không nghe lời tôi đâu." Mã Duyệt nói thẳng.

Tần Tung Hoành biết rằng chủ tớ nhà này tính tình giống nhau, không hay vòng vo câu chuyện. Cũng không giận cô ấy, cười với cô ấy một cái, liền quay người bước nhanh ra ngoài.

Một người đàn ông tướng mặt bình thường râu ria xồm xoàm ngồi xổm ở chân tường hút thuốc lá, nhìn thấy những người phụ nữ đi ngang qua, hắn ta liền dơ cái cổ ra ngó nghiêng với vẻ mặt hèn mọn đê tiện. Thỉnh thoảng có những người phụ nữ không sợ cái giá lạnh của Yến Kinh, chỉ khoác trên mình một chiếc áo lụa đen bước đi qua mặt hắn, hắn liền phấn khích đến đỏ cả mặt, nước miếng như sắp chực trào ra vậy.

" Chuẩn đấy. Cái này chuẩn. Nhìn rất chuẩn. 85 điểm."

" Chân nhỏ mà dài. Bắp đùi tròn trịa. Dễ làm **, cô đi đứng cho hẳn hoi là được rồi, quay đầu lại làm cái gì chứ? Đen đủi. Nhìn thế này mà cũng dám ra ngoài à. Nể mặt cô là phụ nữ, cho cô 30 điểm."

" Ồ, khuôn mặt này là đỉnh nhất. Bỏ qua bước chân dài mà nhẹ, khoảng cách giữa hai đùi thì biết ngay đây là gái điếm.

Người đàn ông này bình phẩm hết những người phụ nữ đi ngang qua hắn, rồi hắn dưa theo những tiêu chuẩn của mình đặt ra để cho điểm họ.

Một bộ comple xa xỉ được khoác lên người hắn, trong tay còn kẹp điếu thuốc hiệu Gấu Mèo cao cấp chuyên cung cấp cho Trung Nam Hải. Nhưng, hành vi và cái cách ăn mặc của hắn nhìn không hợp chút nào.

" Nhìn cái bộ dạng không tiền đồ của cậu kìa." Tần Tung Hoành đi đến cạnh người đàn ông này, cũng ngồi xổm như hắn. Nói: " Cho tôi một điếu thuốc."

" Hề hề, thiếu gia hút loại nào?" Người đàn ông nở nụ cười dung tục, lộ ra bộ răng bị thuốc lá làm cho vàng khè . Text được lấy tại http://truyenfull.vn

" Cái nào cũng được." Tần Tung Hoành nói.

" Cũng đúng. Thiếu gia hút thuốc cũng chỉ là hút chơi thôi mà. Thuốc nào rơi vào miệng của anh cũng chẳng có vị gì cả." Người đàn ông vừa nói, vừa rút ở trong túi ra một bao thuốc hiệu Hồng Tháp Sơn vỏ mềm, rồi rút một điếu đưa cho Tần Tung Hoành.

Tần Tung Hoành lấy điều thuốc liền chửi: " Cậu tìm tôi để lấy thuốc, tôi cho cậu cả thùng thuốc hiệu Gấu Mèo cao cấp. Tôi tìm cậu lấy thuốc, cậu cho ta một điếu hiệu Hồng Tháp Sơn rẻ tiền. Chỉ có cậu mới làm chuyện thế này."

Tuy miệng nói vậy, nhưng vẫn châm lửa hút điếu hồng tháp sơn hắn đưa, hít sâu một hơi.

" Hề hề. Anh cũng chỉ là hút chơi thôi mà. Đừng có lãng phí loại thuốc tốt này. Bình thường tôi còn chẳng nỡ hút cơ." Người đàn ông nhếch miệng cười nói.

" Hút đi. Hút hết rồi nói với tôi, tôi lại chuyển một thùng đến cho cậu." Tần Tung Hoành nói.

" Ha ha. Tình cảm tốt đẹp." Tên răng vàng cười ha ha nói. Nói rồi ngước mắt lên nhìn tòa lầu cao chót vót không nhìn được đỉnh này, rồi hỏi: " Mụ đàn bà đó từ chối đại thiếu gia sao ?"

" Điền Loa. Cậu xưng hô với những người phụ nữ khác thế nào ta không cần biết. Nhưng, đối với Văn Nhân Mục Nguyệt, cậu phải tôn trọng. Bởi vì đó là người phụ nữ mà Tần Tung Hoành thích." Tần Tung Hoành nghiêm túc nói.

" Hề hề. Vâng vâng. Tôi biết rồi." Điền Loa liên tiếp xin lỗi." Thế thưa đại thiếu gia, chị dâu không đồng ý lời mời của anh sao?"

" Nịnh hót vừa thôi. Để cho cô ấy thành chị dâu của cậu, tôi vẫn thiếu hỏa hầu." Tần Tung Hoành nói. " Nhưng, cô ấy đã đồng ý lời mời của tôi rồi."

" Thế anh vẫn thở dài cái gì? Lại còn đánh lừa được một điếu thuốc của tôi?" Điền Loa tức giận nói.

" Chỉ là sự việc không diễn ra êm đẹp như ta tưởng thôi." Tần Tung Hoành nói: " Cậu nói đi, tôi có cần phải gặp hắn ta không? Tình địch của tôi ấy? Cậu nghĩ là hắn đã chuẩn bị xong hết chưa?"

" Hề hề, hắn đã chuẩn bị xong chưa thì tôi không biết. Nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần xem trò hay rồi. Hai người đàn ông tranh đấu vì một người phụ nữ , thật thú vị biết bao." Điền Loa cười đắc ý.

" Cười gì mà cười? Còn cười nữa là tôi sẽ tìm cho cậu một cô vợ đấy." Tần Tung Hoành quát.

Điền Loa giật nảy mình, vội vàng thu lại vẻ mặt đắc ý của mình.

Tần Tung Hoành dí điếu thuốc xuống đất dập tắt ngọn lửa, sau đó đứng dậy nói: " Đi thôi. Về. Ta đường đường một đại thiếu gia lại ngồi xổm hút thuốc ở đây với cậu. Truyền ra ngoài đúng là mất mặt."

" Hề hề. Đó là do đại thiếu gia dễ gần, cùng người ở chúng tôi kết thành một đám." Điền Loa lấy điếu thuốc từ tay Tần Tung Hoành, dật dờ búng vào thùng rác cách đó không xa.

Sau đó chạy đi khởi động xe, lùi chiếc xe Mercedes- Benz chống đạn đến trước mặt Tần Tung Hoành.

Tần Tung Hoành mở cưa ngồi vào phía sau, rất nhanh xe đã được khởi động trở lại.

Điền Loa, lai lịch không rõ rang. Đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tần Tung Hoành, với Yến Kinh đệ nhất thiếu gia Tần Tung Hoành vừa là quan hệ chủ tớ lại vừa là quan hệ bạn bè .

Hơn nữa, hắn còn kiêm thêm nhiều chức vụ như tài xế hay còn là vệ sĩ ..v..v... của Tần Tung Hoành nữa. Bất kể Tần Tung Hoành đi đâu, đều chỉ đem theo một mình hắn.

Dưới sự hộ tống của hắn, trước giờ Tần Tung Hoành đều chưa xảy ra chuyện gì. Thậm chí đến những tin đồn như Tần Tung Hoành bị thương cũng chưa bao giờ có.

Thành Yến Kinh có vô số truyền thuyết về người đàn ông đó, nhưng, cái nào mới là thật thì trừ người trong cuộc ra, không có ai biết gì cả.

Lệ Khuynh Thành kỳ vọng rất nhiều vào bột dưỡng da Kim Dũng, vì muốn sản phẩm vừa phát hành được đông đảo quần chúng hoan nghênh, không chỉ phải mời người mẫu chân dài số một của Đài Loan Trần Tư Tuyền đến làm tiếp thị, mà còn phải bỏ nhiều tiền để mời đạo diễn nổi tiếng trong giới quảng cáo Kim Đức Thụy đảm nhiệm công việc quảng cáo.

Ngày hôm nay chỉ là quay và chụp một số ảnh tuyên truyền trong giới truyền thông, nên, địa điểm quay và chụp đều chọn ở phòng nhiếp ảnh nằm ở ngoại ô Yến Kinh của Kim Đức Thụy .

Kim Đức Thụy là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, không mập, nhìn rất cường tráng. Mái tóc dài màu tàn thuốc được buộc gọn gàng ở phía sau lưng, mắt to lông mày đậm, mũi cao miệng rộng, nhìn rất phong độ, tràn đầy sinh lực.

Lệ Khuynh Thành lần lượt giới thiệu thân phận của Trần Tư Tuyền và Tần Lạc với ông, ông giơ tay bắt tay với hai người. Nhưng, lập tức hướng ánh mắt đến Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền, bàn bạc với họ những ý tưởng về việc quay phim và chụp ảnh lần này.

Tần Lạc hoàn toàn không được ông ta chú ý tới, có lẽ ông ấy nghĩ rằng một thanh niên như thế này thì có gì đáng để mà để ý. Ông ấy vẫn cho rằng Tần Lạc là người đại diện hay trợ lý hoặc một chức vụ gì đó của Trần Tư Tuyền.

Không hiểu nguyên nhân vì sao, khi Lệ Khuynh Thành giới thiệu Tần Lạc cũng có chút mơ hồ, khó trách người khác sẽ hiểu lầm.

Tần Lạc không hề để ý gì, hắn chỉ là một người tham quan. Việc như thế này, hãy cứ phó thác cho những người chuyên nghiệp như thế này làm đi.

Ba người nói chuyện một hồi, Kim Đức Thụy lại khua tay múa chân với Trần Tư Tuyền một lúc, sau đó nói với trợ lý nhiếp ảnh của ông: " Đưa Trần tiểu thư đi thay quần áo."

Đợi đến khi Trần Tư Tuyền đi ra, thì thời gian đã gần quá một giờ đồng hồ. Cũng may là nhiếp ảnh Bằng đã chuẩn bị trà nước và hoa quả đầy đủ, còn ông đạo diễn Kim kia thì rất biết ăn nói, nội dung câu chuyện ông ấy nói rất thú vị, không đến nỗi làm Tần Lạc ngủ gật.

Bây giờ Trần Tư Tuyền mặc một bộ đồ công sở màu bạc, đôi tất dài màu đen, đồng màu với đôi giày cao gót. Nhìn bề ngoài giống như là một nhân viên văn phòng cao cấp.

Kim Đức Thụy nói: " Bộ ảnh đầu tiên của chúng ta, là bộ ảnh về người đẹp thành phố. Nguồn tiêu thụ sản phẩm của chúng ta chính là những loại người như thế này.Những bộ quần áo bó sát hiện đại kết hợp với những mỹ phẩm tuyệt mỹ thời cổ, tạo ra cho người ta có cảm giác hình ảnh bị xung đột một cách mãnh liệt.Cứ như vậy ,cấp độ hình ảnh sẽ hiện ra với nhiều tầng lớp.Làm cho mọi người có ấn tượng sâu sắc hơn.

Về phương diện này Kim Đức Thụy là chuyên gia , chỉ cần chạm vào phạm trù chuyên môn của ông ta , thì ông ta thao thao bất tuyệt.Người ngoài muốn chen lời vào cũng khó .

"Trần tiểu thư, cô đi đến chỗ tờ hải báo đó. Đúng rồi. Hai chân tách ra một chút , đầu gối hướng vào phía trong khép vào với nhau, ừm . Được rồi , nét mặt hoang dã một chút . được , giữ nguyên tư thế đó,"

Trần Tư Tuyền vốn xuất thân từ người mẫu , nên rất có kinh nghiệm trước ống kính. Không cần đạo diễn phải nói nhiều, cô lĩnh hội rất nhanh ý của đạo diễn.

Hai người phối hợp với nhau rất tốt , thế nên tiến độ chụp rất nhanh.

" Anh thấy thế nào ?"Lệ Khuynh Thành quay sang hỏi Tần Lạc .

" Tôi thấy hơi kỳ . " Tần Lạc trả lời.

" Kỳ?"

" Đúng vậy. Hình ảnh làm cho người ta có cảm giác không được hợp nhau cho lắm. Đúng là có xung đột về hình ảnh. Thế nhưng không thể đem hai yếu tố đẹp hoàn mỹ như vậy kết hợp lại được với nhau." Tần Lạc cố tìm ra được những từ để thể hiện hết cảm giác về hình ảnh của mình. " Giống như là , hai thứ cách xa nhau vậy. Tôi không tìm ra được cảm giác tồn tại cần có của bột dưỡng da Kim Dũng, "

Lệ Khuynh Thành sắc mặt đầy vẻ nghi ngờ , cô nghĩ một hồi , bèn quay sang Kim Đức Thụy nói: " Đạo diễn Kim , xin ngừng một chút. Tôi có một số ý kiến muốn bàn với ông. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play