Hoa Hạc được Hoa Anh dìu bước vào chiếc Benz mà Vương Hải Nghiệp lái tới.

Người lái xe đi tới chậm mở cửa còn bị Hoa Anh trừng mắt nhìn một cái.

Vì anh trai mình bị người ửc hiệp ở Dương Thành nên Hoa Anh không có ấn tượng tốt với người Dương Thành, ngay cả người bên cạnh cậumình cũng không ngoại lệ.

"Anh vẫn còn chảy máu hả?" Hoa Anh quay sang hỏi Hoa Hạc.

"không biết"- Hoa Hạc trả lời sau đó gã bỏ chiếc khăn tay đang chặn lỗ mũi ra. một lần nữa dòng máu đỏ sậm lại tuôn ra. vãng tung tóe lên mặt trên người, thậm chí ngay cả xuống ghế đệm xe.

Hoa Hạc vội vàng chặn cái khản vào lỗ mũi. tức giận mắng to: "Lũ khốn đó, tao nhất định phải chém nát chúng. T ao nhất định phải khiến chúng chui xuống địa ngục".

Hoa Hạc chỉ muốn phát điên khi gã nhớ lại cú đá của Tần Lạc vào mặt mình.

"Chúng ra tay quá tàn nhẫn" Hoa Anh cũng bất bình, căm hận thay cho anh mình: "Anh. lần sau chúng đi tây nam, chúng mình cắt đứt hai chân chúng'.

Các bạn thấy không: con người chính là như vậy đó. Con người rất dễ dàng tha thứ cho sai lầm của mình nhưng không bao giờ buông tha sai sót của người Khác.

Ngay cả một Hoa Anh này mới nói Tần Lạc rất tàn nhẫn khi đánh vỡ mũi anh trai mình nhưng chỉ trong nháy mắt cô ta đã nói: "Lần sau chúng đi tây nam, chúng mình cắt đứt hai chân chúng".

không có gì gọi là lòng dạ độc ác. không có gì gọi là lễ nghi đạo đức. càng không có cái gọi là đúng saị càng không có cái gọi là sự tình quan trọng. Đơn giản hai bèn nảy sinh xung đột ai mạnh hơn ai thôi mà.

Nếu như Tần Lạc không có những người bạn như Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương. Nếu như Tần Lạc không có người phụ nữ như Vương Cửu Cửu. Nếu như hắn chỉ là một thầy thuốc nhỏ bé. Nếu như vậy Tần Lạc rơi vào trong tay Hoa Hạc. kết quả sẽ như thế nào?

Ai sẽ là người quan tâm tới chuyện này?

Đương nhiên người quan tâm sẽ là Tần Lạc nhưng nhất định Hoa Hạc sẽ không quan tâm.

Khi gã quyết định ức hiếp một người nào đó, gã đã suy nghĩ rất kỹ rồi: chính là lúc bình tình ăn thịt mày. Cho dù mày có phản kháng thì cũng chỉ làm tăng thêm hứng thú mà thời chứ hoàn toàn không có một tác dụng nào Khác.

"Cắt đứt hai chân?"HoaHạc cười ngông cuỗng: "Vậy thì nhẹ cho chúng quá. Tao đã nói rồi, tao muốn băm thây chúng ra".

"Câm miệng" Vương Hải Nghiệp vẫn ngồi ở phía trước nhắm mắt đường thần như đang suy nghĩ điều gì đột nhiên quát to.

"Cậu" Hoa Anh buồn bực nói "Anh cháu bị người ức hiếp tới mức này. Cậu không làm gì để báo thù cho anh ấy sao? Nếu là cháu, cháu sẽ bắt đám người đó lại. bỏ đói ba ngày ba đêm sau đó mỗi ngày sẽ đánh cho chúng một trận đòn. sau đó còn lột da chúng ra".

"Bắt? Dựa vào cái gì mà bắt?" Vương Hải Nghiệp rõ ràng bị cặp anh em được nuông chiều quá mức này khiến tức giận tới đau cả đầu-Nếu như hai đứa trẻ không biết sống chết này không phải là con em gái mình. Vương Hải Nghiệp tuyệt đối sẽ không quản sự sống chết của cả hai Thế nhưng hết lần này tới lần khác, ông ta không tránh Khỏi chuyện này. "Bính lính cả đại quân khu này đều nghe lời Hạ lão gia nhà bọn họ, ngay cả cậu của cháu cũng chỉ là một người lính của ông ấy. Cháu bảo cậu dẫn người đi bắt cháu của ông ấy hả? Đầu các cháu bị bệnh hả? Khi các cháu ở nơi nhỏ bé của mình muốn làm thì làm. không một ai dám đắc tội với các cháu nhưng nơi này là Dương Thành, các cháu phải tuân thủ quy củ ở nơi này. Có thể mang cháu không tổn thương gì ra về đã phải cám cm trời đất rồi thế mà cháu còn muốn cắt đứt chân người ta. Với chỉ số thông minh này của các cháu, chỉ sợ chết mà còn không biết'".

Hoa Hạc kinh ngạc nhìn Vương Hải Nghiệp nói: "Chẳng lẽ bọn họ còn không nể mặt cả cậu sao?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vương Hải Nghiệp vuốt vuốt thái đương nói: "Cậu vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ quái, Cậu biết khi cậu tới thì nhất định có thể mang cháu về nhưng tiểu tử Hạ gia tốt như vậy sao? Huống chi bèn cạnh còn một Tôn điên Khùng. Hắn và Hạ Dương luôn đối đầu với nhau. Những chuyện Hạ Dương muốn làm thì hắn luôn phản đối thế nhưng ... bọn họ lại không có bất kỳ yêu cầu nào. dễ dàng để cậu dẫn cháu về. không phải như vậy rất kỳ quái sao?"

"Chúng đã đánh cháu, chẳng lẽ còn muốn có yêu câu quan trọng nào khác sao?" Hoa Hạc cười nhạt nói: "Chúng không thiệt hại gì, dựa vào cái gì mà cần có yêu cầu?"

"Cậu mắng cháu là trư quả thật đang sỉ nhục trư" Vương Hải Nghiệp bị thằng cháu của mình khiến tức điên lên: "Từ Khi nào bị hại mới được đưa ra yêu cầu vậy? Trước kia cháu ức hiếp những người đó, bọn họ có đốm đưa ra yêu cầu với cháu không? Từ cổ chí kim. đều là bên thắng đưa yêu cầu cho bên thua. Thế lực lớn hơn yêu cầu bên nhỏ hơn. Hơn nữa cháu còn một nhược điểm nằm trong tay người ta. Hôm nay người ta không đánh gãy hai chân cháu đã là nể mặt Vương gia chúng ta rồi đó. Chú cho rằng hạ thủ lưu tình sao? Hôm nay cậu không tới, bọn họ có như vậy thả cháu không?"'

Hoa Hạc bị tức tới mức hồ đồ, gã chỉ không muốn chấp nhận sự thật trước mắt mà thôi Điều này không có nghĩa là gã không biết cách phân tích tình hình thực tế.

Sau khi bị Vương Hải Nghiệp mắng cho một trận. Hoa Hạc lên tiếng xin lỗi: "Cậu đừng nóng nữa. Chú hiểu rõ đạo lý đó. Chỉ là chuyện tối nay khiến cháu quá uất nghẹn, cháu không muốn chấp nhận nó mà thời".

"Sau này không nên nghĩ tới chuyện trả thù sự việc hôm nay nữa".

"Dạ, cháu sẽ không đâu" Sự tàn nhhẫn chợt lóe lên trong mắt Hoa Hạc rồi biến mất gã thản nhiên nói

Vương Hải Nghiệp suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Cũng không nên đắc tội với tiểu tử họ Tần kia. Chú đã cho người đập nát xe của hắn rồi. Hãy mua một chiếc xe khác mang tới tặng rồi nhận lỗi với người ta".

"Được. Cháu sẽ mua một chiếc xe khác mang tới cho hắn." Hoa Hạc nói

Vương Hải Nghiệp lại tức giận nói: "Cháu không thể tự mình đi mua xe. Cháu là một người không có việc làm. lấy tiền đâu ra mua xe? Hãy để cho người Du gia làm chuyện này. Dù gì bọn họ gánh tất cả trách nhiệm trong chuyện này. Sau này Hoa gia các cháu hãy bồi thường hậu hĩnh cho bọn họ là được".

"Cháu hiểu rồi"- Hoa Hạc vội vàng nhận lỗi. Gã đã hiểu một việc: cậu của gã rất không hài lòng với gã qua sự việc ngày hôm nay.

Dáng vẻ Vương Hải Nghiệp như rất mệt mỏi. một lần nữa ông ta nhắm mắt lại.

Hoa Hạc và Hoa Anh nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều hiện lên vẻ không cam chịu và uất nhục.

Hiển nhiên hai anh em nhà này sẽ không vì thế mà từ bỏ chuyện này.

Một phút sau Hoa Anh hỏi: "Anh. mũi anh còn chảy máu không?"

Hoa Hạc bỏ khăn tay ra. mốu tươi còn chảy manh han trước.

"Vẫn còn chảy sao?"

Lại một phút nữa. Hoa Anh hỏi lại: "Còn chảy không?"

Hoa Hạc lắc đầu rồi lại gật đầu. Hai mắt hắn hoa hoa. mí mắt sụp xuống như bất kỳ lúc nào cũng ngủ được.

Chiếc khăn tay trong tay Hoa Hạc đã thấm đẫm máu tươi, đỏ thẫm. từng giọt máu chảy nhỏ xuống từ khăn tay.

Tiếp một phút sau Hoa Anh lại hỏi: "Anh - a - anh. anh làm sao vậy?"

Hoa Hạc gục xuống ngất xỉu trên vai Hoa Anh. chiếc khăn tay rơi xuống, nện "binh" một tiếng trên đùi Hoa Anh.

Máu tươi bắn ra xung quanh. giống như một túi máu bị vỡ.

Vương Hải Nghiệp nhanh chóng quay đầu lại khi ông ta nghe tiếng gọi thất thanh của Hoa Anh- Sau khi nhìn thấy tình trạng của Hoa Hạc. lập tức Vương Hải Nghiệp nghĩ tới dù loại tin đồn về nghề nghiệp của họ Tần kia.

Trán Vương Hải Nghiệp đẫm mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng quát tài xế: "Mau tới bệnh viện".

Sau khi Hạ Dương và Tòa Nhàn Diệu lỡ lời nói là anh em của nhau, cả hai lặp tức như thù hận, lông mày dựng đứng, mắt trọn trừng nhìn nhau.

"Khi tôi nói chuyện, tốt nhất anh không nên nói chen vào" Tôn Nhân Diệu hừ một tiếng

nói

"Tôi cũng vậy, Hãy nghĩ xem có ai muốn làm anh em với một Nhân Yêu không?" Hạ Dương nhún vai thờ ơ nói

Tôn Nhân Diệu đánh ra một quyên nhưng bị Tần Lạc bắt được.

"Tôi đã bào hai người hãy nghỉ ngơi lấy một chút có được không? Chỉ vì một chuyện mà liên tục đấu với nhau nhiều năm nay. không mệt à?" Tần Lạc bực tức nói

"Ha ha. không có chuyện đó cũng vậy mà thời Tôi chỉ thấy hắn không vừa mắt" Hạ Dương nói

"Tôi cũng vậy",

bận rộn nửa ngày rồi Hãy đi tìm chỗ ăn lót dạ đã" Tần Lạc bất đắc dĩ nói Hắn biết bản thân mình có khuyên can cũng vô ích, nên dứt khoát nói lảng sang chuyện khác.

"Đi Minh Quang".

"Đi Vương Triều".

"Đi Minh Quang"".

"Đi Vương Triều".

Minh Quang là địa bàn của Hạ Dương. Vương Triài là đại bản đoanh của Tôn Nhân Diệu. Hai người này thậm chí còntranh chấp cả chuyện này nữa sao trời?

Tần Lạc xua tay nói: "Thôi bỏ đi, ai về nhà nấy. Một người đi tới Minh Quang, một người đi về Vương Triều. Tôi và Cửu Cửu về ăn mì".

Hạ Dương cười hì hì nói: "ông tôi bào khi nào cậu và Cửu Cửu có thời gian thì tới nhà chơi".

"Cậu không nói tôi cũng tới" Tần Lạc gật đầu nói: "Cả nhà của Nhân Diệu nữa, tôi cũng muốn tới. Hôm nay muộn rồi Ngày mai tôi sẽ tới'.

"Được."

Hạ Dương vui vẻ đồng ý sau đó hắn nói với Tần Lạc: "Tôi phải về trước. Hạ thư ký cũng phải quay về báo cáo kết quả công việc"

"Được" Tần Lạc bắt tay Hạ Bân cảm kích nói: "Hạ thư ký vất vả quá".

"không việc gì là tốt rồi Tần thiếu gia khôngnẽn khách khí" Hạ Bân biết lai lịch của Tần Lạc nên ông không dám bày đặt vẻ bề trên trước mặt hắn. Khách khí nói mấy câu.

Đợi khi Hạ Dương và Hạ Bân đi trước. Tôn Nhân Diệu đi tới bên cạnh Tần Lạc. cười khúc khích nói: "Nếu vẫn còn cảm giác ấm ức, hay để tôi tìm người tới gõ cho thằng đó mấy

gậy"

"Tôi đã gõ rồi"- Tần Lạc cười ha hả nói

"Gõ rồi" Tôn Nhân Diệu ngơ ngác. Gõ lúc nào vậy? Tại sao mình không biết vậy nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play