Tần Lạc đẩy cửa vào phòng, tất cả mọi người đều quay lại nhìn hắn.
"Cũng khuya rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi." Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Ngày mai đại hội bắt đầu rồi, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm."
"Đoàn trưởng, đã tìm được biện pháp giải quyết à?" Đại biểu trung y Tào Mạnh Khâm ngờ vực hỏi.
Tần Lạc ra cửa nghe điện thoại trở về rồi bảo mọi người giải tán, như vậy không phải đã tìm được biện pháp giải quyết rồi sao?
"Sẽ có biện pháp." Tần Lạc ra vẻ bí mật. Cũng không có nói là tìm được hay không tìm được, làm cho tất cả đều cảm thấy mơ hồ.
Mọi người quả thật cũng đã mệt nhọc. Ở trên máy bay một đoạn đường dài ngủ không ngon giấc, vừa đến nơi liền ăn chút đồ ăn rồi đi ngủ. Không ít người vừa mới tiến vào giấc mộng đẹp thì nghe tin phó đoàn trưởng gặp chuyện không may. Bọn họ không thể không bò dậy từ trên giường để đi thăm.
Bây giờ Tần Lạc cho bọn họ trở về, bọn họ hiển nhiên không có ý kiến gì.
Đợi cho tất cả đã đi ra ngoài, Cố Bách Hiền lại ngồi xuống ghế sa lông không nhúc nhích.
"Cố lão, ông cũng trở về nghỉ ngơi đi." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Tôi với anh nói chuyện một chút." Cố Bách Hiền hỏi. "Thế nào rồi? Tâm tình không tốt sao?"
"Cố lão đã biết rồi." Tần Lạc rót cho Cố Bách Hiền cốc nước, rồi ngồi xuống phía đối diện.
Cố Bách Hiền gật đầu, nói: "Tính tình của anh tôi hiểu rõ, mặc dù không thích bị ước thúc, nhưng cũng không chủ động sinh sự. Lúc trước anh cãi nhau dữ dội với Tiền Hoành Lượng , mới vừa rồi lại cùng tên kia…là phó thư ký trưởng đối chọi gay gắt, một chút cũng không nhường. Tôi thấy hình như trong lòng anh đang có gì đó nóng nảy. Hơn nữa sự nóng nảy này còn thể hiện rõ ở ngay trên trán anh nữa."
Tần Lạc nở nụ cười, nói: "Trung y chúng ta thật là lợi hại. Trong đầu có chuyện cũng không giấu được, từ trên trán là có thể nhìn ra."
"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Cố Bách Hiền nhìn Tần Lạc hỏi.
"Đúng vậy." Tần Lạc cũng không phủ nhận. Cố Bách Hiền là tiền bối của hắn, hắn kính trọng như trưởng bối, không cần giấu giếm tâm tình của mình. Hơn nữa người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, mình cùng người khác liên tục phát sinh ra mâu thuẫn là do trong lòng có chuyện, hẳn có thể biết được.
"Làm sao vậy?" Cố Bách Hiền quan tâm hỏi. Nhưng rất nhanh, ông nở nụ cười hỏi: "Cãi nhau với Hoán Khê sao?"
"Không phải, chúng tôi tốt lắm." Tần Lạc cười lắc đầu: "Không có việc gì, tôi có thể giải quyết được, Cố lão không cần lo lắng."
"Được, anh nói như vậy thì tốt rồi. Tôi cũng không nhiều lời." Cố Bách Hiền đã nhìn ra được sự do dự trong lòng Tần Lạc, cũng không bắt buộc hắn phải nói ra. "Chuyện của Tiền Hoành Lượng này anh định giải quyết thế nào?"
"Đã không giấu được thì cứ để bọn họ biết." Tần Lạc nói.
Cố Bách Hiền nhíu mày, nói: "Như vậy, danh tiếng của chúng ta không phải bị hủy đi sao? Phó đoàn trưởng của đoàn đại biểu vừa đến đã đi đánh bạc, đánh bạc thì cũng được đi, lại vì thắng bạc mà té xỉu, thiếu chút nữa nguy hiểm đến tính mạng…loại sự tình này mà truyền đi, không phải chúng ta quá mất mặt sao?"
Tần Lạc gật đầu, nói: "Tôi cũng biết đây là tin tức không tốt, nhưng chúng ta muốn giấu đi cũng không được. Cho dù chúng ta muốn giấu, không ít người có tâm cũng sẽ thêm dầu vào lửa, làm cho tình huống trở nên khó khăn hơn. Nếu chúng ta đã không thay đổi được việc này, như vậy thà cố gắng biến chuyện xấu
thành chuyện tốt. Nói không chừng, trung y chúng ta lại có thêm một cơ hội để phát triển."
Cố Bách Hiền ngưng thần nhìn Tần Lạc, một lúc lâu, ông vui mừng gật đầu: "Xem ra anh đã tính trước rồi. Như vậy thì tốt. Người già như chúng ta chỉ suy nghĩ trực tiếp vấn đề, không hiểu được cách lợi dụng giới truyền thông để truyền bá…đáng tiếc a, thế giới bây giờ, cái gì cũng phải tuyên truyền, không thì người
ta cũng quên mất. Đầu óc của anh rất linh hoạt, chuyện này do anh phụ trách đi. Cho dù kết quả thế nào, chúng tôi cũng đều ủng hộ anh."
"Cám ơn Cố lão." Tần Lạc cảm kích nói.
Cố Bách Hiền luôn luôn nghiêm túc cũng không kìm được, mà nhẹ nhàng đến vỗ vào bả vai Tần Lạc, nói: "Thật vất vả cho anh."
Tần Lạc cười cười, tiễn Cố Bách Hiền ra cửa.
Đợi cho Cố Bách Hiền trở về phòng mình, Tần Lạc cũng đóng cửa phòng, tiến ra thang máy.
Ly đang còn chờ hắn, hắn muốn qua đó ngủ với nàng.
………….………….
"Vui quá hóa buồn, phó đoàn trưởng đoàn đại biểu Trung Quốc thắng một khoản tiền lớn nhưng lại vì quá kích động mà té xỉu ngã xuống đất…"
"Thượng đế thương hắn? Hay là hận hắn?"
"Hiện giờ phải sống như người thực vật..."
"……………."
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sáng sớm ngày thứ hai, mỗi một người ở Les Vegas mua báo, đều thấy ngay trang đầu là tin tức phó đoàn trưởng đoàn đại biểu Trung Quốc Tiền Hoành Lượng, đánh cược vào con át cơ được ăn 320 lần, nhưng lại vì quá kích động mà té xỉu xuống đất. Ngay cả tin tức con gái của Âu Hưởng Lợi, ông chủ của sòng bạc Đại Hưởng, bạt tai chồng ngay trên phố cũng chỉ được đặt ở vị trí thứ hai.
Như một viên đá rơi xuống mặt hồ làm nổi lên từng đợt sóng, không chỉ bên tổ chức đại hội, đại biểu mỗi nước tham dự, các sòng bạc cùng khách sạn, nhân viên làm việc, ngay cả dân chúng bình thường, du khách trong ngoài nước cũng đem chuyện này ra chế giễu.
Thời đại truyenfull.vn, tin tức truyền đi như tốc độ ánh sáng.
Một du học sinh Trung Quốc đem tin tức mới nghe thấy này đăng lên trang web "chân trời xa", ngắn ngủi mới có một tiếng, lượng người xem đã vượt quá một trăm nghìn, lượng bình luận cũng hơn mười nghìn.
Hơn nữa ba trang web lớn nhất trong nước là "đổi mới", "trông mong", "mạng lưới tin tức" cũng đem chuyện này đăng lại. Trên các trang web, diễn đàn lớn nhỏ khác đều đem tin tức này in hàng chữ đỏ.
"Làm việc tận tụy, cho dù có chết, quả nhiên là cán bộ tốt của đất nước…"
"Có người chết ở trên giường tình nhân, có người chết ở sòng bạc … ông ta chưa chết sao?"
"Một lần đặt cược những mười nghìn đô, tiền này từ đâu mà ra? Xin mời mọi người bình luận, điều tra xem người này có hành vi tham ô không?"
Người dân trong nước đều phẫn nộ, kích động, đòi những người kia phải trở về, cho người khác sang thay.
…………….
Nghe phiên dịch đọc xong tin tức báo chí, Tần Lạc nhìn đám người đại biểu trước mặt, sắc mặt ai cũng khó coi, cười hỏi: "Tâm trạng mọi người không được tốt lắm hả?"
"Đoàn trưởng, sự tình đã như thế này, chúng ta còn mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người khác."
"Đúng vậy, những người đó khẳng định sẽ chế giễu chúng ta."
"Ban đầu là tới tranh giành vinh dự cho quốc gia, ai ngờ vinh dự còn chưa đến, đã thấy bị đem ra chế giễu trước…đại hội này chúng ta làm sao mà tham gia? Làm thế nào có thể trao đổi giao lưu với người khác? Làm thế nào mà tranh thủ lợi ích cho chúng ta?"
Tần Lạc chờ mọi người nói hết, phát tiết tâm trạng, rồi nói: "Đúng vậy, tôi cùng mọi người đều giống nhau, rất tức giận, cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng việc đã đến nước này rồi, chúng ta chỉ còn cách tiếp nhận sự thật. Cam chịu? Cúi đầu khuất phục? Điều này chính là điều đối thủ chúng ta mong muốn. Mọi người ngẫm lại suy nghĩ của người Mỹ một chút đi, họ muốn sắc mặt của chúng ta bây giờ thế nào? Chúng ta chỉ có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đem bọn họ đánh bại toàn diện, mới có thể để bọn họ nhận thức được thực lực chính thức của chúng ta."
Tần Lạc lấy tay vỗ vỗ vào tờ báo có chụp tấm hình lớn củaTiền Hoành Lượng. Hắn đập đập vào tờ báo không khác nào vả vào mặt Tiền Hoành Lượng.
"Một con sâu không làm rầu được nồi canh." Tần Lạc nói.
Đem chính phó đoàn trưởng của mình nói là "con sâu", mọi người không khỏi có chút…cảm giác thỏa mãn.
Hơn nữa, những lời này của Tần Lạc tuy rằng có chút kích động nhưng lại rất có lý.
Nếu như bây giờ bọn họ cúi đầu, không dám đối mặt với người khác, những thanh âm chế giễu kia cũng càng ngày càng lớn hơn.
"Đoàn trưởng nói rất đúng. Tất cả mọi người tỉnh lại đi."
"Ông ta đánh bạc té xỉu thì có quan hệ gì tới chúng ta."
"Đúng vậy, không thể cúi đầu trước những người đó…nếu không cả đời cũng không thể ngóc đầu dậy nổi đâu."
Cố Bách Hiền đứng một bên cười thầm, tiểu tử này đúng là có chút bản lãnh. Nhớ tới lúc trước, đoàn chuyên gia giáo sư đối với hắn còn quá trẻ đều có ý kiến, giờ không chỉ tiếp nhận mà còn biểu hiện rất tôn trọng hắn.
Mọi người đều không sợ người trẻ tuổi làm lãnh đạo, mà chỉ sợ người trẻ tuổi không có năng lực làm lãnh đạo.
"Đi. Ăn cơm thôi." Tần Lạc vung tay lên nói.
Phòng ăn tại tầng năm khách sạn, tất cả đại biểu đều có thể dựa vào thân phận đại biểu mà dùng cơm miễn phí.
Tần Lạc dẫn đoàn đại biểu hơn mười người khí thế cuồn cuộn mà đi ăn cơm, lập tức hấp dẫn sự chú ý của vô số người.
Những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ, nhỏ giọng nói chuyện, toàn là thứ ngôn ngữ mà Tần Lạc không hiểu. Mặc dù Tần Lạc không biết bọn họ nói cái gì, nhưng từ trong ánh mắt bọn họ có thể thấy được sự khinh thường.
Tần Lạc cười cười, cũng không thèm để ý.
Tình cảnh như vậy hắn cũng đã nghĩ đến…chỉ không nghĩ tới chính là, bọn họ nói gì mình nghe cũng không hiểu.
"Cứ coi như bọn họ đang ca ngợi, vậy cũng tốt lắm." Tần Lạc rất lạc quan tự an ủi mình.
Đúng lúc này, lại có một đám người khác đi tới.
Hơn nữa bên trong còn có mấy khuôn mặt Tần Lạc khá quen thuộc.
Hứa Đông Lâm đang nói chuyện cùng với một người đàn ông trung niên đi ở phía trước, sau đó đoàn người cũng rất nhanh tiến về phía Tần Lạc.
"Tần tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi." Hứa Đông Lâm cười ha ha chào hỏi.
"Chúng ta quen nhau sao?" Tần Lạc cười nhẹ nói, ánh mắt bình tĩnh. Từ sau lần trước, Hứa Đông Lâm đáp ứng hợp tác rồi lại thất ước, hắn đã coi người này không cùng hàng ngũ với đối thủ của hắn.
Đối thủ? Hắn không xứng!
"Không quen." Hứa Đông Lâm gật đầu. "Có lẽ Tần tiên sinh chưa nghe nói tới tôi, nhưng lâu nay, tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của Tần tiên sinh."
"Đây là bình thường." Tần Lạc lạnh nhạt nói.
"Bất quá, hiện tại danh tiếng của Tiền phó đoàn trưởng đang rất cao thì phải. Rất nhiều đồng nghiệp của tôi cũng rất hâm mộ vận khí vô cùng tốt của ông ấy. Bọn họ cũng đã đến sòng bạc thử qua, nhưng không có người nào có thể thắng được nhiều tiền như vậy."
"Thật vậy sao?" Tần Lạc híp mắt cười. "Các ông có thể nói Tiền Hoành Lượng là người Hàn Quốc mà, chẳng phải đây là điều các ông am hiểu nhất sao?"