Tình huống này hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ của hắn.

Theo như anh bạn Tần Lạc của chúng ta phán đoán dựa vào mấy bộ phim trên truyền hình, khi hắc bang hẹn gặp người khác, thường lựa chọn ở một kho hàng bỏ không hay là một nhà máy sửa chữa ô tô ở ngoại thành. Những nơi đó hẻo lánh, dễ ẩn tránh, bất kỳ khi nào có động tĩnh đều dễ dàng chạy trốn.

Đương nhiên hắc bang cao cấp cũng đàm phán với đối phương ở trong khách sạn. Thế nhưng đa số bọn họ đều có thân hình vạm vỡ, mặtruyenfull.vnple đen, đầu cạo trọc hay có mái tóc dài như thiên sứ.

Mặc dù bọn họ mặtruyenfull.vnple che đi phần hông căng cứng của mình nhưng bất kỳ lúc nào bọn họ cũng sẵn sàng nhô phần hông ra như nhắc nhở bạn: nhóc con, không nên manh động. Bên hông đại ca mày có đồ chơi đó.

Thế nhưng tại sao mình lại gặp mặt một tiểu lão đầu thế này?

Tần Lạc đứng trước cửa phòng, không tự chủ được quay nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy hành lang trải thảm không một bóng người, hơn nữa căn phòng này có vẻ không có người nào có thể gây nguy hiểm cho hắn, trong lòng Tần Lạc nổi lên một sự kích động rất khó nói. Hắn chỉ muốn xông tới tóm cổ tiểu lão đầu này, bắt làm tù binh.

Nhiều tù binh đổi lấy một con tin, không phải khi đó đổi lấy cô hắn sẽ có lợi thế hơn sao?

Dù gì đi nữa Jesus đã đi theo Tần Lạc một thời gian khá dài. Khi Jesus nhìn thấy Tần Lạc hết nhìn bên nọ tới bên kia, rồi lại lén lén lút lút ra ám hiệu cho mình, Jesus liền hiểu trong lòng Tần Lạc đang suy nghĩ điều gì.

Jesus chỉ biết cười gượng lắc đầu nhưng gã thật sự không thể giải thích trước mặt người khác bất kỳ điều gì.

Tóm lại không thể để cho đối phương biết được suy nghĩ to gan lớn mật, tà ác vừa rồi của Tần Lạc?

"Tiên sinh mời vào." Người phụ nữ tóc vàng mới mở cửa giúp hai người Tần Lạc cười yểu điệu và nói bằng tiếng Anh.

Không hiểu thằng ngốc này là kẻ nào mà dám tới nơi này đàm phán với đại nhân vật này?

Nếu như người phụ nữ này biết suy nghĩ lúc này trong đầu Tần Lạc, chỉ sợ cô ta sẽ không coi Tần Lạc đang đứng trước cửa nhìn tình hình bốn phía xung quanh với ánh mắt lanh lợi này là kẻ "đần độn", mà phải là kẻ ngu xuẩn.

Khi Tần Lạc mới tới cửa phòng, ánh mắt của hắn chỉ tập trung vào căn phòng rộng rãi với tiểu lão đầu ngồi bên trong sau đó hắn nghĩ tới một vài chuyện mờ ám, hoàn toàn không quan tâm tới người phụ nữ này.

Khi nghe tiếng người phụ nữ, hắn mới nghiêng người nhìn cô ta.

Người phụ nữ này thoạt nhìn có vẻ đáng yêu, xinh đẹp nhưng có điều gương mặt của cô ta không ăn khớp với dáng người thành thục.

Bộ ngực cao, vòng eo thon, nhỏ, mông tròn lẳn, cô ta mặc một chiếc áo váy rất ngắn. Phần trên chiếc váy ngắn, phần dưới chiếc váy cũng ngắn vì vậy bộ ngực và mông cô ta lồ lộ trước mặt mọi người.

Mặc dù Tần Lạc không hiểu cô ta đang nói gì nhưng hắn có thể hiểu được ý tứ của cô ta.

Dưới sự chỉ dẫn của người phụ nữ, Tần Lạc ngồi xuống ghế đối diện với tiểu lão đầu.

Người phụ nữ mỉm cười đầy quyến rũ với Tần Lạc sau đó ngúng nguẩy đi tới, ngồi xuống bên cạnh tiểu lão đầu. Tiểu Lão đầu giơ tay ôm người phụ nữ, còn cao hơn cả ông ta một cái đầu vào lòng mình, bàn tay thành thạo của ông ta bắt đầu lần mò trong quần áo người phụ nữ.

Tần Lạc thầm hối hận khi hắn không đưa theo Ly đi cùng tới nơi này.

Ông ta có Đại Dương Mã, còn mình cũng có tiểu thái muội, ít nhất khí thế sẽ không bị đối phương chèn ép.

Mặc dù Tần Lạc hắn không dám như tiểu lão đầu, giơ tay sờ ngực nhưng chắc chắn sờ mông, vuốt ve mấy cái cũng sẽ không bị Ly dùng dao đâm chết.

Tần Lạc biết Ly là người con gái rất tốt, biết lấy đại cục làm trọng.

"Thích chơi trò gì?" Tiểu lão đầu hỏi Tần Lạc với một giọng Trung Quốc không đúng tiêu chuẩn trong khi đó bàn tay ông ta vẫn đang "vui chơi" trên người người phụ nữ, ánh mắt nhìn Tần Lạc không chớp, đầy yêu mị.

Đúng vậy, quả thật là không chớp, rất yêu mị.

Điều này khiến ấn tượng của Tần Lạc với tiểu lão đầu này càng không tốt. Lão già kia còn dám có chủ ý với đại gia ta. Nhiều năm rồi đại gia ta không có hứng thú với đàn ông.

Thế nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Vì đang cầu người nên Tần Lạc chỉ biết nén nhịn sự không hài lòng của mình xuống.

"Tôi sẽ không chơi bài." Tần Lạc nói.

Quả thật hắn sẽ không chơi bất kỳ loại bài nào.

Hơn nữa nề nếp gia phong của Tần gia cực kỳ nghiêm khắc. Nếu như để Tần lão gia biết có người thích đánh bạc, nhất định ông sẽ cắt đứt chân người đó.

"Không hả?" Tiểu lão đầu cười ha hả nói: "Cuộc đời của cậu thật sự không thú vị. Là một người đàn ông, trên thế giới này có hai loại trò chơi nhất định phải tham gia. Một là phụ nữ. Thứ hai tuy không gọi là trò chơi thú vị như phụ nữ nhưng chính là quà tặng quý báu thứ hai Thượng Đế tặng cho chúng ta, chính là đánh bạc."

Tiểu lão đầu dùng một tay nắm một vốc bài pu-khơ sau đó ông ta dùng lực nén quân bài lại. Các quân bài pu-khơ kêu loạt xoạt, dựng đứng dậy.

Tiếp theo tay ông ta co lại, rút ra một chồng bài ở trước mặt sau đó nhanh chóng di chuyển tới những chồng quân bài khác.

Hơn nữa ông ta dùng một tay mà có thể tráo bài, hơn nữa tốc độ rất nhanh khiến mắt thường khó thể nhận ra.

Lúc này Tần Lạc đã hiểu vì sao khi trước Jesus ngấm ngầm ra hiệu cho hắn không nên xông lên khống chế ông già này, nguyên nhân là vì Jesus đã biết ông già này là một người rất lợi hại.

Thế nhưng chân tay gầy guộc của ông ta có thể đối phó hắn và Jesus cùng liên thủ với nhau không?

Tần Lạc thực sự không có đủ niềm tin.

"Đúng vậy. Đánh bạc là trò chơi thú vị nhất ngoài phụ nữ. Cậu không biết con át chủ bài của đối thủ, cậu không biết con át chủ bài của đối thủ như thế nào? Thắng hay thua càng không thể biết trước. Đối với chúng ta như vậy càng hấp dẫn hơn. Chính vì vậy cậu phải vắt óc suy nghĩ, phân tích. Khi kết quả hiện ra trước mặt, tất cả mới kết thúc. Đánh bài chính là đánh cuộc với trí tuệ, kỹ thuật bài, sự gan dạ sáng suốt và cả vận may mắn nữa."

Tiểu lão đầu không nói tới việc trao đổi con tin nhưng lại liên tục dẫn dụ Tần Lạc đánh bài với hôm nay như thế nếu hôm nay Tần Lạc không đại chiến ba trăm hiệp với ông ta, ông ta sẽ không để Tần Lạc rời khỏi nơi này.

"Cậu thật sự không thích chơi bài hả?" Tiểu lão đầu hỏi Tần Lạc.

"Không." Tần Lạc trả lời một cách kiên quyết.

"Vậy thật sự rất đáng tiếc." Tiểu lão đầu nói: "Thế nhưng không chơi bài chỉ là thiếu kinh nghiệm mà thôi nhưng cậu còn có trí tuệ, sự dũng cảm sáng suốt và cả vận may. Chúng ta đã tới sòng bạc mà không đánh bạc chẳng khác nào ve vãn con gái người ta rồi bỏ mặc không lên giường vậy."

Tần Lạc do dự một lát rồi nói: "Vậy đánh bài như thế nào?"

"Tôi là chủ nhà, cậu là khách. Cách chơi bài như thế nào do cậu quyết định." Tiểu lão đầu không quan tâm tới vẻ mặt như bị ức hiếp của Tần Lạc.

"Mười đồng một ván." Tần Lạc nhăn nhó nói, dáng vẻ rất xấu hổ.

Mặc dù Tần Lạc có tiền nhưng không phải đánh cuộc càng nhiều thì hắn càng thua nhiều sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hơn nữa bạn cảm thấy có thể cò kè mặc cả được với lão già này sao?

Sau khi nghe câu nói của Tần Lạc, tiểu lão đầu ngẩn người kinh ngạc sau đó ông ta phá lên cười.

"Thú vị." Tiểu lão đầu cười nói, những nếp nhăn trên trán ông ta dúm lại với nhau trông có vẻ dễ gần và già nua: "Thật sự rất thú vị, thảo nào những người Quỷ Ảnh không những không lấy được đầu của cậu mà Ngọc Nữ còn rơi vào tay cậu. Quả nhiên là một thanh niên trẻ rất thú vị."

Tần Lạc không hiểu nguyên nhân nào khiến tiểu lão đầu nghe xong câu trả lời "vớ vẩn" của mình lại cười rất vui vẻ. Ông ta lại còn nói hắn là người thú vị. Nhưng thật sự Tần Lạc không muốn đánh bạc, cho dù hắn có đánh, hắn tuyệt đối sẽ không đặt cược nhiều tiền.

"Dù sao đây cũng là lần đầu tiên." Tần Lạc khiêm tốn giải thích. "Tuy rằng trong lòng vẫn còn căng thẳng, mặc dù hiểu phải dùng tiền mua kinh nghiệm nhưng tôi thật sự không muốn thua lỗ quá nhiều. Đối với ông mà nói, đánh bạc là một trò chơi rất thú vị. Đối với tôi mà nói nó chỉ là trò vô vị. Tôi tình nguyện đánh bạc với ông chẳng qua tôi nghĩ muốn lừa cho ông vui vẻ, lát nữa điều kiện đàm phán không quá ngặt nghèo."

"Rất có ý tứ. Rất có ý tứ." Một lần nữa tiểu lão đầu bật cười với câu nói thẳng thừng của Tần Lạc: "Như vậy coi trọng suy nghĩ của cậu, chúng ta chơi ở mức nhỏ nhất. Đây chính là giới hạn chơi bài của chúng ta. Ta không chơi bài với giới hạn thấp hơn mức này. Một khi làm như vậy, đánh bài sẽ khiến người ta mất đi cảm giác tim đập nhanh hơn, sự khoái cảm của máu đang sôi trào trong người."

Ông ta giơ một ngón tay nói với Tần Lạc: "Một triệu USD. Đây chính là giới hạn cuối cùng. Chơi bài gì do cậu quyết định."

Tần Lạc suy nghĩ một lát. Jesus mang theo chi phiếu khoảng năm triệu USD, còn trong chiếc thẻ hắn mang theo, hắn cũng không biết có bao nhiêu tiền, đại khái khoảng một tỷ USD.

Một triệu USD dù không ít nhưng đủ để chơi mấy ván bài.

"Được tôi đồng ý chơi một triệu USD." Tần Lạc nói: "Tôi không quen với hình thức đánh bài, vậy mỗi người ba quân bài, so lớn, nhỏ."

Tần Lạc không đánh bài nhưng hắn đã nhìn người khác đánh bài.

Lần trước khi hắn dẫn theo đội phòng bệnh đi Vân Điền, trong thôn vùng núi không có bất kỳ trò tiêu khiển nào, đội phòng bệnh chỉ biết chơi bài Poker giải khuây.

Mỗi người bọn họ có ba quân bài. Đầu tiên là điểm ba quân bài lớn nhất, sau đó cùng màu, sau đó là đôi, cặp. Tần Lạc chỉ nhìn qua đại khái mấy lần nhưng cũng nhớ được quy tắc chơi bài nhưng hắn lại quên thật ra loại bài này có tên là "Tạc Kim Hoa".

"Ôi, Thượng Đế. Cậu đúng là không có tinh thần thi đấu thể thao." Khi tiểu lão đầu nghe Tần Lạc nói cách thức chơi bài, ông ta ôm đầu nói: "Được. Nếu như khách quý của chúng ta đã nói vậy, chúng ta sẽ cùng chơi. Cậu có mang đủ tiền không? Tôi thích trên bàn có đầy thẻ bài."

Tần Lạc quay sang nhìn Jesus, Jesus đành phải lấy ra tờ chi phiếu năm triệu USD. Người thanh niên tóc quăn dẫn Jesus đi ra ngoài đổi thẻ đánh bạc.

Đợi khi Jesus và người thanh niên tóc quăn đi ra ngoài, tiểu lão đầu làm như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông ta chủ động giơ bàn tay mới tráo bài ra, nói: "Xin lỗi, khi nhìn thấy khách quý vì kích động quá nên quên giới thiệu tên. Tôi là Bá Tước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play