Tề Thiên ngồi bên cạnh đột nhiên nhướng mắt, liếc qua, phát ra một tiếng, hoàn toàn biểu đạt khinh thường.
Nhậm Kiệt nhìn Tề Thiên, cũng lười để ý, tên này không đơn giản như con khỉ trong truyền thuyết ở Địa Cầu, bị nhốt 500 năm liền thần phục. Tên này bị nhốt vạn năm vẫn lớn lối bá đạo như thế, không phục mọi thứ.
Huyễn Chân Tiên Ngọc của mập mạp, ngay cả Thái Cực Cảnh cũng không cách nào dễ dàng nhìn thấu, nhưng Tề Thiên vừa nhìn là thấy được, cho nên lúc này hắn nhìn ra hay phát hiện cái gì, Nhậm Kiệt cũng thấy bình thường.
- Trong thời gian không có ta, chuyện Trường Nhạc Thiên Phủ kết thúc, Tạ Kiếm Đồng Cường các ngươi không cần ở lại Ngọc Kinh Thành, dẫn cận vệ đội đi vào Yêu Thú Thâm Uyên, nơi đó thích hợp với các ngươi. Về phần Tề Thiên, vừa nhìn là ngươi không giống bọn họ, không cần chiến đấu gì đúng không, cho nên ngươi thành thật giúp ta coi nhà, có chuyện gì, ta tìm ngươi tính sổ, cho ngươi...
Nhậm Kiệt ném cho Đồng Cường một cái nhẫn trữ vật, bên trong có dược phẩm, một chút công pháp.
Trước đó hắn đã cho đám người Đồng Cường một chút, nhưng kế hoạch không nhanh như biến hóa, xem vật của lão cha để lại, đánh một trận với Hoa Mỹ Ngọc, Lý Trăn, Nhậm Kiệt liền đưa ra điều chỉnh mới.
Để đám người Đồng Cường ở lại đến khi Trường Nhạc Thiên Phủ kết thúc, liền cho bọn họ rời đi. Hôm nay bọn họ liên thủ dù gặp Thái Cực Cảnh cũng có sức liều mạng, trải qua thời gian nghỉ ngơi tu luyện, bọn họ cần không ngừng chiến đấu để nắm giữ trận pháp, tăng cường lực lượng cá nhân.
Chém giết sống chết, chỉ có loại người như Tề Thiên mới không cần.
Tạ Kiếm từ ngày bị kiếm ý của Lam Thiên áp bách, sau khi đột phá kiếm ý, lực lượng tăng lên không ít, mơ hồ chạm đến bờ kiếm ý, điểm này còn khủng khiếp hơn cả Kiếm Vương Long Ngạo.
Đồng Cường, Tạ Kiếm tự nhiên không hỏi cái gì, chỉ có Tề Thiên nhận lấy nhẫn trữ vật Nhậm Kiệt đưa cho, suy nghĩ một lúc rối nói:
- Bổn đại gia không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta giúp ngươi trông nhà, ngươi phải trở về cho bổn đại gia. Hy vọng của bổn đại gia ở trên người ngươi, ngươi mà chết là bổn đại gia sẽ nổi giận.
- Ha ha...
Nhậm Kiệt cười nói:
- Không thiếu người muốn ta chết, nhưng đến giờ ta vẫn sống rất tốt.
- Hổ Hổ không nỡ cho... ngươi đi.
Lúc này Hổ Hổ cũng chui ra, nghe Nhậm Kiệt nói với Tề Thiên, cũng nước mắt rưng rưng nhìn Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt cho Hổ Hổ nhảy lên tay mình, hắn cũng tràn đầy cảm giác đặc biệt với Hổ Hổ, nói thẳng ra là như gà mẹ. Dù sao lúc trước tiểu tử Hổ Hổ suýt nữa cướp đi lực lượng của hắn, coi như Nhậm Kiệt ấp nó sống lại.
Vẫn là giọng nói non nớt trẻ con, cộng thêm mắt to rưng rưng nhìn Nhậm Kiệt, làm cho trong lòng hắn không khỏi chua xót.
Vuốt tiểu tử này, Nhậm Kiệt nhẹ giọng nói:
- Ta cũng không đi bao lâu, chẳng qua ra ngoài tìm đồ chơi cho ngươi, rồi sẽ về.
- Thật sao?
Hổ Hổ vừa nghe, lập tức trở nên vui vẻ hưng phấn, nhảy nhót trong tay Nhậm Kiệt, nước mắt còn chưa tan, nhưng vì một câu của Nhậm Kiệt mà vui vẻ không biết trời trăng.
Lúc này, Tề Thiên không khỏi lắc đầu, Nhậm Kiệt chơi với Hổ Hổ một hồi chọc cho cho nó không còn chút bi thương, đã quên mất đề tài Tề Thiên nói với Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt mới cho nó theo Tề Thiên đi ra.
Không lâu sau, Mặc Hồng, Chiến Thiên Long chạy đến, Nhậm Kiệt vẫn một câu đơn giản ta tính bế quan một thời gian, hắn không cố ý lừa ai, thực tế đối với hắn, một mình đi xông pha Đông Hoang cũng là một loại bế quan. Tề Thiên là vì nhìn thấu hắn âm dương dung hợp, mới nói ra lời đó, về phần những người khác thì không có vấn đề gì.
Bởi vì lâu nay, Nhậm Kiệt đã sớm dựng lên uy tín, mọi người sẽ không hỏi Nhậm Kiệt chuyện gì. Nhậm Kiệt an bài chuyện trong nhà cụ thể với Mặc Hồng, nói đại quân phát triển với Chiến Thiên Long, về phần trang bị, dược liệu, tài nguyên... hôm nay Nhậm Kiệt cùng Trường Nhạc Đổ Trường, cửa hàng dược Cao Nhân chi viện, căn bản không cần phải lo.
Sở dĩ Nhậm Kiệt đều gặp mặt một lượt, là muốn bọn họ đừng tụt lại trong khoảng thời gian mình rời đi, đều có công pháp thích hợp, phương thức trưởng thành nhanh chóng, con đường tu luyện như ngược dòng nước, không tiến thì lùi.
Thân là gia chủ Nhậm gia, Nhậm Kiệt hôm nay âm dương dung hợp, phải đi xông pha nhất định tranh thủ trong vòng 1 năm đột phá Thái Cực Cảnh, nhưng hắn không thể chỉ lo cho bản thân, hắn phải dẫn dắt cả gia tộc, lãnh đạo mọi người đi theo hắn cùng trưởng thành.
Đây là thành tựu càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Nói chuyện xong, cuối cùng Nhậm Kiệt mới gặp ba người Văn Dũng, Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không.
Đã sớm quen thuộc với Văn Dũng, lão Đan Vương Ngọc Trường Không càng không cần nói, cho nên đơn giản chào hỏi, trình trọng khom người hành lễ với Văn Mặc.
- Bái kiến lão tổ.
Vốn là gia chủ Nhậm gia, Nhậm Kiệt gặp ai cũng có thể nói chuyện ngang hàng, nhưng lúc đó Văn Dũng hỗ trợ, đồng thời trói Văn gia vào chung với Nhậm gia, dù mình cùng Văn Thi Ngữ có đến với nhau hay không còn khó nói, nhưng Nhậm Kiệt vẫn nhớ kỹ ân tình này, đối đã Văn Mặc cũng như gặp lão tổ nhà mình.
Văn Mặc người cũng như tên, mỉm cười nhìn Nhậm Kiệt hành lễ, không ngừng nhìn Nhậm Kiệt từ trên xuống dưới.
- Tốt! Tốt!
Văn Mặc mỉm cười nói:
- Vốn không nên nhận ngươi hành lễ, bằng thành tựu của ngươi, chúng ta cũng nên ngang hàng như lão Đan Vương. Nhưng nếu ngươi sẽ kết liền cảnh với Thi Ngữ, ta nhận ngươi hành lễ cũng là nên.
Nhậm Kiệt im lặng một trận, nhưng cũng không quẫn bách gì, mọi chuyện thuận theo tự nhiên là được.
- Nếu có thể thành thì tự nhiên là được, dù không được thì hai ta vẫn là người một nhà. Ta không nói lời khách khí, muốn có quan hệ này, phải xem đến lúc đó có được hay không.
Không như Văn Tử Hào, Nhậm Kiệt cũng không che giấu, dù sao Văn Mặc, Văn Dũng đều không phải người thường.
Hai người nghe vậy cũng không nói gì thêm, đều khẽ gật đầu, Nhậm Kiệt lại nói mấy lời lúc trước, nhưng nói xong hắn lại không lập tức lấy ra đồ đã chuẩn bị, bởi vì hắn cũng chưa có chuẩn bị trước.
Lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Văn Mặc đều là Thái Cực Cảnh, hơn nữa Văn Mặc đã sớm đạt đến Thái Cực Cảnh từ lâu, tuy rằng cảnh giới Nhậm Kiệt cao hơn hắn không ít, nhưng cũng không thể tùy ý tra xét được tình huống của hắn. Muốn dựa vào cảnh giới dễ dàng giúp Văn Mặc, lão Đan Vương Ngọc Trường Không biết được chuyện cần tu luyện sau này, vậy thì càng không dễ.
- Văn lão tổ, hiện tại ngài phải buông ra mọi phòng ngự, cho ta xem kỹ tình huống của ngài. Trong thời gian ta không ở đây, ta cũng hy vọng người mình có thể nhanh chóng tăng lên, mà đi nhầm đường thì có đi bao xa cũng không đến đích, chỉ có con đường chính xác mới làm người ta mau chóng đến đích được.
Bên lão Đan Vương thì không cần nói, đã quen như thường, bên Văn Mặc thì Nhậm Kiệt phải cố ý nhắc một tiếng, đồng thời bắt đầu thúc đẩy linh ngọc mà Thường lão tứ mang tới, chuẩn bị mở ra đoạn phim Thánh nhân luận đạo.
Văn Mặc nghe vậy không khỏi sững sờ, tuy rằng hắn biết rất nhiều chuyện về Nhậm Kiệt, thậm chí mấy người Lý Thiên Thành, Văn Tử Hào có thể đột phá Âm Dương Cảnh nhanh như vậy, một đường tăng lên nhanh chóng cũng là vì có quan hệ với Nhậm Kiệt.
Nhưng bọn họ làm sao so được với mình, bản thân mình là Thái Cực Cảnh, Nhậm Kiệt nói vậy có ý gì, chẳng lẽ hắn muốn xem mình tu luyện có vấn đề gì không?
Đừng nói Nhậm Kiệt, toàn Ngọc Kinh Thành, không, trăm vạn dặm xung quanh cũng không ai dám nói với Văn Mặc như vậy. Dù cho những lão tổ tông môn khác mạnh hơn hắn, Văn Mặc tin rằng bọn họ cũng không dám nói lời ngông cuồng như vậy.
Cho nên Văn Mặc không khỏi hoài nghi, khó hiểu nhìn Nhậm Kiệt, lại nhìn sang lão Đan Vương Ngọc Trường Không.
- Văn lão, ngài cứ làm theo lời Nhậm Kiệt, tin ta, ngài sẽ nhanh chóng kinh ngạc giật mình.
Thấy Văn Mặc khó hiểu, căn bản không tin, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cười nói. Lúc trước nếu không phải hắn còn nước còn tát, cũng không thể nào tin Nhậm Kiệt có cách giúp được mình, khi đó Nhậm Kiệt mới tu vi gì, hiện tại mới qua bao lâu.
Tuy rằng lão Đan Vương Ngọc Trường Không đã đột phá Thái Cực Cảnh, nhưng ở trước mặt Nhậm Kiệt, hắn cảm giác mình như rùa bò, còn Nhậm Kiệt tựa như Côn Bằng giương cánh.
Lần lượt những chuyện không thể biến thành có thể, kỳ tích không ngừng, đã sớm làm lão Đan Vương Ngọc Trường Không vô cùng tin tưởng vững chắc vào Nhậm Kiệt.
Nếu Nhậm Kiệt nói là được, vậy nhất định được.
Tuy rằng trong bụng đầy nghi ngờ, nhưng Văn Mặc vẫn chậm rãi triệt bỏ phòng ngự, thu nạp lực thần hồn, lẳng lặng ngồi đó.
Oành...
Nhậm Kiệt thúc đẩy đoạn phim trong thức hải, lại tiến vào hoàn cảnh Thánh nhân luận đạo quen thuộc. Lúc này Nhậm Kiệt thả chậm một chút, mình có thể đi đến hôm nay, đều là nhờ đoạn phim thần kỳ cổ quái này, nhìn các vị Thánh nhân đã kèo gần lại nhưng vẫn còn xa vời.
Cảm giác như chân thật lại hư ảo, nhưng mà chỉ cần ở trong đó, cảnh giới của mình sẽ không ngừng tăng lên, ở trong trạng thái kỳ diệu. Mỗi lần đều như người u mê hỗn độn không khai khiếu, bất chợt đại triệt hiểu ra.
Lúc này cảm giác khoảng cách gần lại một chút, hình như rõ ràng hơn, bao quát toàn cảnh xung quanh Thánh nhân, nhưng vẫn không nghe được âm thanh.
Chỉ thoáng chậm lại một chút, Nhậm Kiệt mới phát hiện đã tiêu hao sạch 8 vạn linh ngọc trung phẩm. Đáng chết, cảnh giới Thánh nhân luận đạo tiêu hao quá khủng bố, ngày càng khủng khiếp.
Cũng may năng lực kiếm tiền của mình bây giờ ngày càng mạnh, bằng không thật là không chịu nổi, dù cho ngẫu nhiên muốn mở ra làm việc cũng khó.
Hơi cảm khái một chút, tiếp theo Nhậm Kiệt không chần chờ, lực thần hồn bao phủ Văn Mặc, cẩn thận tra xét tình huống thân thể hắn. Thực tế Nhậm Kiệt chìm trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, cho dù Văn Mặc toàn lực phòng ngự, Nhậm Kiệt vẫn có thể tra xét ra. Dĩ nhiên, nếu có quấy nhiễu, Nhậm Kiệt sẽ càng khó khăn hơn, tiêu hao thêm linh ngọc mà thôi.
Mặc dù bây giờ đã có không ít linh ngọc, nhưng Nhậm Kiệt vẫn không dám quá lãng phí, có thể tiết kiệm được thì tốt.
Văn Mặc tu luyện công pháp rất là kỳ lạ, pháp lực đậm đặc như mực đậm, vững vàng nặng nề. Người có thể tu luyện đến Thái Cực Cảnh thì tự nhiên không cần hoài nghi thiên phú cùng công pháp bọn họ tu luyện, nhưng mà....
Nhậm Kiệt nhanh chóng phát hiện trong người Văn Mặc có lưu lại rất nhiều thương thế, có một số bình thường, có mấy chỗ rõ ràng là miễn cưỡng đắp lại. Hơn nữa công pháp hắn tu luyện tối đa có thể đạt đến Thái Cực Cảnh đỉnh phong, tuyệt đối không có khả năng đánh sâu vào cảnh giới kế tiếp. Hơn nữa muốn đến Thái Cực Cảnh đỉnh phong cũng không được, bởi vì đằng sau đã xuất hiện lệch lạc.
Oành...
Để cho bổn gia chủxem thử, những lệch lạc cùng thương thế này là chuyện gì.
Đã nhận ra vấn đề này, Nhậm Kiệt lại tăng cường lực thần hồn, không ngừng mượn cảnh giới Thánh nhân luận đạo tăng lên, tăng lên nữa, cảnh giới của hắn kéo lên, nhưng hậu quả là linh ngọc đang bị tiêu hao khủng bố.
Đừng nói Nhậm Kiệt thúc đẩy đoạn phim Thánh nhân luận đạo đi vào cảnh giới đặc thù, cho dù chỉ đơn thuần dựa vào lực thần hồn tra xét, Văn Mặc cũng không phát giác ra. Bằng không, lúc trước Nhậm Kiệt chiến đấu với Hoa Mỹ Ngọc, Lý Trăn, bọn họ đã không thể không nhận ra đó là Nhậm Kiệt.
Có điều Văn Mặc ngồi đối diện Nhậm Kiệt, bị Nhậm Kiệt nhìn vào, từ sau khi hắn thăng cấp Thái Cực Cảnh, lần đầu tiên có cảm giác bị người ta nhìn thấu.
Loại cảm giác này làm vị lão tổ Văn gia sống mấy trăm năm này có chút ngồi không yên, lúc nhỏ hắn mới đạt đến Thần Thông Cảnh gặp một vị lão tổ Thái Cực Cảnh khác mới có cảm giác này. Nhưng bây giờ mình là Thái Cực Cảnh, làm sao có người làm mình cảm giác như vậy, chẳng lẽ Nhậm Kiệt thật có thể nhìn thấu mọi thứ của mình?
Không thể nào, cho dù là Thái Cực Cảnh khác, dù cho những nhân vật hùng mạnh trong đại giáo vô thượng, cũng không có cảm giác này.
Chẳng lẽ Nhậm Kiệt còn mạnh hơn bọn họ, chẳng lẽ Nhậm Kiệt...
Dưới ánh mắt Nhậm Kiệt, Văn Mặc cảm thấy như học sinh đối mặt với người thầy, không dám nhìn thẳng, cực kỳ khó chịu không được tự nhiên.
- Không phải chứ, xảy ra chuyện gì?
Văn Dũng bên cạnh thì thầm giật mình, hắn cũng phát hiện vẻ không được tự nhiên của Văn Mặc lão tổ, Văn Dũng càng thêm khó tin, sao Văn Mặc lão tổ lại như thế.
Bởi vì theo hắn thấy, Nhậm Kiệt nói xong chỉ là lẳng lặng nhìn Văn Mặc lão tổ, sau đó Văn Mặc lão tổ liền trở nên cực kỳ bất an, không được tự nhiên, đây là chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT