Tề Thiên thật là bất đắc dĩ, lại để tiểu tử xấu toàn thân tà khí này cho vào tròng. Trừ giới hạn mà hắn kiên quyết giữ vững, hắn phát hiện mình thường xuyên bị tiểu tử này cho vào tròng, về phần giới hạn cuối cùng thì Nhậm Kiệt như không có hứng thú, ngược lại rất thích làm hắn bó tay như thế.

Lúc này dù có một con Thiên Yêu nói muốn giết hắn, Tề Thiên cũng sẽ không nhíu mày, cũng sẽ không cầu cứu, nhưng nhìn Hổ Hổ khóc, Tề Thiên thật sự bó tay.

Quả thật là bị nhóc con này khóc đến tâm phiền ý loạn, lo lắng khó chịu không thôi. Cuối cùng Tề Thiên bước ra, thẳng tới cạnh Nhậm Kiệt.

- Mau nghĩ cách trị con nhóc này, bản thân ngươi một thân tà khí thì thôi, sao mà người cùng chuyện bên cạnh ngươi cũng đều quái như thế, không có một cái nào bình thường. Tề Thiên phiền muộn cau mày nói.

- Ồ ồ, thì ra ngươi đánh giá mình như thế! Nhậm Kiệt ra vẻ như ta mới hiểu được.

- Cái gì đánh giá mình? Tề Thiên sửng sốt, nhưng mà tiếp theo liền hiểu ra, nếu như theo hắn nói thế, ngay cả bản thân mình cũng thành quái nhân, người không bình thường.

- Không nói nhảm với ngươi, mau lên, ngươi nhìn nó nháo, bổn đại gia không làm gì, ngươi nói sao nó khóc dữ như thế! Tề Thiên luôn bá đạo vô biên, làm người khác đau đầu, lúc này lại trở nên đau đầu không thôi, đau khổ nhìn Nhậm Kiệt, bảo hắn mau nghĩ cách.

Dù lúc này nhìn Hổ Hổ khóc nháo, mập mạp cũng rất đau lòng, nhưng vừa nghe phiếu cơm lão đại có cách, cũng yên lòng một nửa, phiếu cơm lão đại nói có cách thì khẳng định không thành vấn đề.

Cho nên lúc này nhìn dáng vẻ của Tề Thiên, mập mạp cũng cảm khái, thật là khó tin, bị nhốt vạn năm vẫn ngang tàng bá đạo không chịu thua, sau khi gặp Nhậm Kiệt, cũng chỉ có Nhậm Kiệt có cách làm hắn ngoan ngoãn hơn, lúc này lại còn như vậy, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng.

- Phiếu cơm lão đại, có chút kỳ quái, dường như Hổ Hổ rất đặc biệt đối với đối Tề Thiên, Tề Thiên thì như là căn bản không hiểu, kỳ quái? Mập mạp vừa động thần thức, âm thầm nói với Nhậm Kiệt.

- Hai tên không bình thường, gặp nhau càng thêm không bình thường, vậy là quá bình thường. Nhậm Kiệt đã sớm quen, thực tế chuyện có thần kỳ hơn cũng không thần kỳ bằng cái tồn tại trong thức hải của hắn, còn có đoạn phin nối tiếp Thánh nhân luận đạo. Hơn nữa, bên cạnh hắn cũng đúng như Tề Thiên nói, quái nhân, chuyện lạ nhiều lắm, không có cái nào bình thường.

- Phiếu cơm lão đại, ngươi chơi nói líu lưỡi hả?

- Cho ngươi mở rộng tầm mắt.

- Mở tầm mắt cái gì?

- Ngươi lập tức hiểu ngay.

"...." Nghe phiếu cơm lão đại nói, mập mạp mê hoặc, có ý gì?

Nhậm Kiệt liếc sang Tề Thiên, nói: - Ngươi nói vì sao nó khóc dữ như thế, nó muốn theo ngươi đó...

- Đừng, ngươi mau lấy nó đi, bổn đại gia... bây giờ phiền không chịu nổi... Hiện tại Tề Thiên tâm phiền ý loạn, không dám nhìn Hổ Hổ.

- Hu hu! Hổ Hổ... đừng bỏ Hổ Hổ... Hổ Hổ vừa nghe Tề Thiên nói thế, càng khóc thương tâm.

Vậy lại càng làm Tề Thiên đau khổ không thôi, nhưng vẫn không trực tiếp ném Hổ Hổ, cầu cứu nhìn Nhậm Kiệt, bảo hắn nghĩ cách làm Hổ Hổ nín khóc.

"Xì! Uổng ngươi còn nói mình rất lợi hại, ngươi có đầu óc được không, hiện tại nói thẳng như vậy còn không phải kích thích nó hay sao. Bây giờ ngươi cứ dỗ nó trước, sau đó cho nó một chút linh ngọc, nhóc này rất ham ăn, hơn nữa ngươi nói mình phải đi tu luyện, sẽ trở lại rất nhanh." Nhậm Kiệt vừa động thần thức, nói cho Tề Thiên.

Nếu lúc khác, bằng tính tình của Tề Thiên mà Nhậm Kiệt nói thế, hắn sẽ tranh luận ba ngày ba đêm, nhưng lúc này hắn không có lòng dạ để ý, chỉ cần mau làm Hổ Hổ nín khóc, mau rời khỏi hắn là được.

"Dỗ? Làm sao dỗ?" Nhưng mà Tề Thiên liền cứng ngắc, dỗ dành... hắn quả thật không biết.

Thực tế, trước giờ hắn chưa từng phải dỗ dành ai, giết người, khinh người thì có, dỗ dành thì hắn thật không biết.

"Nếu không phải vì Hổ Hổ, thật không muốn để ý tới ngươi, rõ ràng bản thân ngươi hiện giờ cũng đau lòng, vốn ngươi có thể bỏ nhóc này xuống liền bỏ đi, hoặc trực tiếp ném cho ta là được. Ngươi lại đau khổ như thế, rõ ràng rất quan tâm, nói không chừng giữa hai ngươi có gì đặc biệt, kết quả bây giờ ngươi dỗ dành cũng không biết. Nghe kỹ, bổn gia chủ nói gì thì ngươi cứ nói đó." Nhậm Kiệt một trận im lặng, Tề Thiên này thật giống như hắn nói, không phải người thường, chuyện người thường biết thì hắn lại không, không biết thì hắn lại biết rất nhiều.

Nói hắn là yêu, hắn lại không có chút yêu khí, biến thân ra thì càng giống một loại thần thông, nhưng lại không giống, chính hắn lại không chịu nói.

"Ấy... Khụ, quan hệ gì, người uy mãnh bá đạo như bổn đại gia, làm sao lại có quan hệ gì với nhóc con khóc nhè này. Ngươi nói mau, bổn đại gia đang nghe." Tề Thiên bị Nhậm Kiệt nói thế, cũng không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ đúng rồi. Rõ ràng mình có thể tùy ý bỏ lại nhóc này, nhưng cố tình nhìn nó khóc liền đau lòng, không nỡ trực tiếp bỏ xuống mặc kệ, lại sợ nó có chuyện.

Vừa nãy hắn không ý thức được điểm này, giờ bị Nhậm Kiệt chỉ ra, hắn mới nghĩ tới. Nhưng mà hắn lại bỏ qua vấn đề này, bảo Nhậm Kiệt mau nghĩ cách.

"Ngoan ngoan, đừng khóc nữa, cho bé ăn linh ngọc, ca ca sẽ không bỏ bé, ca ca chỉ là đi tu luyện thôi, nếu bé còn không nghe lời, ta sẽ bỏ đi không để ý nữa..." Nhậm Kiệt vừa động thần thức, bắt đầu dạy Tề Thiên nói thế nào, nhưng mà lúc nói, trong lòng Nhậm Kiệt đã cười ngã ngửa.

"Cái... cái thứ gì đây? Má nó ngươi không phải nói bậy bạ sao, bổn đại gia không nói." Vừa nghe Nhậm Kiệt dạy mình nói những thứ này, Tề Thiên liền cảm giác cả người phát lạnh. Hắn là người bá đạo, hung hãn cỡ nào, làm sao nói ra những lời như thế. Đừng bảo là nói, ngay cả hắn nghe thôi cũng nổi da gà, có xúc động muốn đánh người.

Trên thực tế, nếu như có người bên cạnh nói như vậy, hắn thật sự sẽ ra tay đánh người.

"Vậy ngươi tùy tiện, ngươi mặc kệ Hổ Hổ, để nó khóc gần chết đi. Nói cho ngươi biết, trước đó nó đã rất suy yếu, còn tiếp tục thì xảy ra chuyện ta cũng mặc kệ. Hoặc là ngươi dứt khoát ném bỏ nó, bóp chết nó, dần chết nó, tóm lại ngươi có vô số biện pháp để lựa chọn. Nhưng nếu bảo ta dỗ nó, vậy hiện tại ta chỉ có cách này, đây là biện pháp người ta dỗ trẻ con, có gì quá lắm, ngươi không làm thì thôi." Thần thức Nhậm Kiệt nói chuyện, bản thân thì lắc đầu bất đắc dĩ xòe tay biểu lộ mình không có cách nào.

Tuy rằng không biết phiếu cơm lão đại nói gì với Tề Thiên, nhưng nhìn biểu tình của Nhậm Kiệt, Tề Thiên như đang khó xử, mập mạp hết sức tò mò, rốt cuộc bọn họ nói cái gì?

Thực tế, vừa nãy mập mạp đã thí nghiệm, lúc này nàng vẫn khuyên bảo Hổ Hổ, nhưng Hổ Hổ giống như rất kích động, căn bản không nghe lời hắn nói.

"Ngươi cho rằng bổn đại gia... Hự..." Tề Thiên trừng mắt, phát ra nửa câu đầu, nhưng nửa câu sau chưa ra lại nuốt trở vào.

- Ngoan... ca... Bổn đại gia cho ngươi linh ngọc, không được khóc... Bổn đại gia chỉ là muốn tu luyện... Ngươi nín khóc sẽ cho ngươi linh ngọc... Nếu không sẽ để ý ngươi, không đúng, bằng không sẽ không để ý tới ngươi... Đừng khóc, chỉ cần không khóc thì sau này sẽ để ý ngươi... Đừng khóc sẽ để ý ngươi... Lúc này, Tề Thiên căng cứng, một câu như vậy cũng nói sai không biết bao nhiêu chữ, hắn còn căng thẳng gấp trăm lần so với lúc chiến đấu Ngọc Tuyền đạo nhân và Thú Vương kiến lửa.

- A... Ta... ta không nghe nhầm chứ? Mập mạp trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn Tề Thiên, thầm hô mình không nhầm chứ, đây là chuyện gì, sao.... sao lại thế này.

Nghe được những lời Tề Thiên nói, dù chính tai hắn nghe được cũng cảm thấy không thể tin nổi, quá hoang đường.

Vậy cũng được? Mập mạp tròn mắt nhìn Nhậm Kiệt, phiếu cơm lão đại quá lợi hại, vậy cũng được?

Thật nói ra, ngay cả Nhậm Kiệt chủ đạo chuyện này, nhưng nghe Tề Thiên nói, hắn cũng toát ra vẻ suy tư.

Mà chuyện càng thần kỳ hơn, Tề Thiên nói những lời lắp bắp mà người thường nghe không hiểu, Hổ Hổ đang khóc thương tâm bỗng ngừng lại, chớp mắt nhìn Tề Thiên, sau đó liền giãy ra.

- A... A... Nhận lấy linh ngọc của Tề Thiên đưa cho, liền rất vui vẻ, bốn cái chân nhỏ ôm chặt, vui vẻ không nỡ ăn nhìn Tề Thiên.

"Sặc!" Mập mạp nhìn mà im lặng, khi mình cho nhóc con này linh ngọc, nó cũng không có biểu tình đáng yêu như thế.

- Qua bên ta, hắn phải đi tu luyện, hắn vẫn ở chỗ ta không trốn đi đâu được, sau này có thể gặp thường xuyên, nếu lúc hắn nhàn rỗi thì ta cho ngươi tìm hắn đi chơi. Nhìn cảnh này, Nhậm Kiệt đưa tay nhận lấy Hổ Hổ, Hổ Hổ phản ứng còn nhỏ một chút, nhưng mà cũng có vẻ kích động.

Sau khi nghe Nhậm Kiệt nói, nó lại nhìn sang Tề Thiên.

Tề Thiên thấy đã dịu xuống, vốn đang căng thẳng hắn liền vội gật đầu, nhìn Hổ Hổ rốt cuộc nín khóc đi sang bàn tay Nhậm Kiệt, ngay sau đó lập tức hóa thành hư ảnh, trực tiếp biến mất.

Bởi vì hắn bỗng ý thức được, câu sau cùng của Nhậm Kiệt quá độc ác, lúc nhàn rỗi cho Hổ Hổ tìm mình chơi, hắn thật sợ, vội chạy trốn.

- Chạy nhanh như vậy... Mập mạp lẩm bẩm.

Nhậm Kiệt cười nói: - Hắn sợ chạy chậm một chút, sẽ bị Hổ Hổ... Khụ! Hổ Hổ ngoan, ăn linh ngọc trước đã.

Nói rồi Nhậm Kiệt khoát tay cho Hổ Hổ mấy khối linh ngọc trung phẩm, sau đó thúc đẩy trận pháp làm ra một cái hộp ngọc nhỏ, cho Hổ Hổ ở bên trong. Lúc này Hổ Hổ đang có vẻ yếu ớt, tuy rằng Tề Thiên rời đi làm nó khó chịu một chút, nhưng Nhậm Kiệt nói xong, trạng thái của nó liền tốt lên, lại tập trung vào gặm linh ngọc.

Nhậm Kiệt bỏ nó vào hộp ngọc, lại dùng trận pháp cách ly âm thanh, thế mới giao cho mập mạp.

- Sau này ngươi mang nó theo, Tề Thiên thấy ngươi, bảo đảm sẽ trốn tránh.

Mập mạp vừa nghe thế, liền vui vẻ nhận lấy, nếu trước đó Nhậm Kiệt nói vậy, mập mạp sẽ không quá tin. Bởi vì Tề Thiên không giống người khác, ngoài phiếu cơm lão đại ra, mập mạp không cảm thấy có ai trị được hắn, nhưng bây giờ thì hắn tin tuyệt đối.

- Phiếu cơm lão đại, ta thấy Hổ Hổ cùng Tề Thiên nhất định có quan hệ không tầm thường, ít nhất... Có lẽ bọn họ đều là tồn tại đặc biệt nào đó, cho nên mới rất thân cận. Bởi vì Hổ Hổ thân cận đối Tề Thiên, còn có biểu hiện của Tề Thiên không quá bình thường. Cất Hổ Hổ xong, mập mạp nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cuối cùng không nhịn được nói.

Nhậm Kiệt cũng gật đầu, hắn càng rõ tình cảnh vừa rồi, thực tế vừa rồi hắn nói đùa với Tề Thiên, bảo Tề Thiên nói như thế, có nguyên nhân là muốn chọc ghẹo Tề Thiên, nhưng chủ yếu là muốn xem Tề Thiên có nhịn được không, trực tiếp giao Hổ Hổ cho mình. Kết quả dưới tình huống đó, Tề Thiên cũng không nhịn được, đây là chuyện rất không bình thường. Mà Hổ Hổ lại rất nghe theo lời của đối Tề Thiên, bởi vì Nhậm Kiệt cảm thụ càng trực quan cảm giác thân thiết đặc thù của nó.

Thật ra bằng ảnh hưởng của Nhậm Kiệt đối với Hổ Hổ, hắn hoàn toàn có thể nói mấy câu liền giải quyết vấn đề này. Đương nhiên, nếu Tề Thiên biết Nhậm Kiệt có biện pháp làm Hổ Hổ nín khóc, xem chừng hắn đã sớm trực tiếp ném Hổ Hổ cho Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt chính là mượn chuyện này, thử thăm dò, thu được rất nhiều tư liệu mà hắn muốn.

- Bản thân Tề Thiên cũng không rõ, trước mắt Hổ Hổ cũng không nói rõ ràng, ngươi có thể từ từ nghiên cứu xem là thế nào. Ta còn có chuyện phải làm, vừa lúc để ta luyện chế dược phẩm cho Tề Thiên, lục thúc, còn lại ngươi cứ luyện chế bình thường là được. Tuy rằng chuyện này làm người ta rất hiếu kỳ, nhưng Nhậm Kiệt phân rõ nặng nhẹ, cho nên trong lòng hắn dù ngạc nhiên, nhưng không hỏi thêm gì, vì hắn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play