Cái này chuyển biến quá nhanh khiến Lý Thiên Thành trong lúc nhất thời đều có chút choáng váng, hoài nghi nhìn Nhậm Kiệt. Nhưng nhìn thần tình, giọng điệu của Nhậm Kiệt lại không giống nói đùa.

- Nói đùa, ngươi thấy giống sao? Nhậm Kiệt cười nhìn Lý Thiên Thành hỏi, trên thực tế hắn từ khi biết chuyện này chạy tới đã nghĩ giải quyết như thế nào. Loại chuyện này không giống chuyện khác, có thể điều động người trong gia tộc, đây là chuyện giũa học viện và học viện. Trừ mình cũng chỉ mập mạp, Thiết Tháp có lý do mượn cớ ra tay.

Nhưng từ tình huống lần này mà xem, bọn họ vẫn đều hơi kém một chút, về phần Nhậm Kiệt tự mình ra tay, tự nhiên là không có vấn đề. Chỉ có điều Nhậm Kiệt còn đang cân nhắc, có muốn chân chính bại lộ lực lượng của mình hay không. Có đôi lúc hắn nhìn như không để lối thoát, kỳ thật cách thực lực chân chính của hắn còn rất xa.

Trên thực tế ngay cả Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, lục gia Nhậm Thiên Tung đều không rõ ràng, sức chiến đấu chân thật của Nhậm Kiệt rốt cuộc ra sao. Mà nếu như cùng người của Thiên Viện giằng co, như vậy tình huống liền bất đồng. Tuy rằng giai đoạn trước mắt này, đã không giống như lúc mới đầu, cho dù bại lộ Nhậm Kiệt cũng có một chút tự tin và bài tẩy ứng đối mọi chuyện sẽ xảy ra.

Nhưng lâu như vậy đến nay, hắn vẫn thói quen lúc không cần thiết không tự mình ra tay, cho dù ra tay cũng khiến cho người sờ không rõ nội tình của hắn. Hơn nữa cùng lúc hắn phẫn nộ, những cái gọi là học viên tinh anh, học viên chính thức Thiên Viên của Ngọc Tinh Học Viện kia ở trong mắt hắn cũng đều giống như trẻ con, cho dù có thù hận, thật sự khiến hắn đi nghiền ép thu thập một đám người như vậy, cho dù giành mặt mũi, thắng cũng rất là không thú vị. Cho nên Nhậm Kiệt mới nghĩ những biện pháp khác.

Ngay khi Nhậm Kiệt suy tư vấn đề này, Ngụy Lượng xuất hiện, sau đó Lý Thiên Thành cũng xuất hiện theo. Bộ dạng Lý Thiên Thành chỉ vào chính hắn nói là lão đại Ngọc Hoàng Học Viện khiến Nhậm Kiệt không nhịn được cười, nhưng sau đó Nhậm Kiệt đột nhiên có một ý tưởng.

- Không giống, nhưng là... ngươi rốt cuộc là ý gì? Lý Thiên Thành nhìn nhìn Nhậm Kiệt, sau đó lắc đầu.

- Không có ý gì, bản gia chủ cũng là học viên của Ngọc Hoàng Học Viện, tự nhiên không thể nhìn Ngọc Hoàng Học Viện mất mặt. Mất mặt bị người ăn hiếp không đi quản, tuy nhiên đối phó với đám tiểu tử kia bản gia chủ thật sự không có hứng thú cũng không có tâm tình. Vừa rồi ngươi lại nói chính mình là lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện, lại nói là thay tiểu đệ ra mặt, bản gia chủ cân nhắc một chút để ngươi đi làm chuyện này là thích hợp. Lý Thiên Thành là nghé mới sinh không sợ hổ, cũng không nghĩ nhiều giống như những người khác, còn có một chút tâm huyết, hơn nữa lực lượng cũng xem như không tệ, là người lựa chọn thích hợp nhất.

- Shjt, ngươi chém đi, cái gì không hứng thú, ta thấy ngươi là sợ rồi hả. Vừa nghe Nhậm Kiệt nói lời này, Lý Thiên Thành cũng rất khó chịu. Nhậm Kiệt này nói dường như hắn trâu bò cỡ nào, coi bọn họ như là trẻ con chơi đùa, hắn thật cho rằng mình là ai. Nếu như để cho mình có chuẩn bị, xem mình làm sao thu thập hắn. Tuy nhiên vừa bị Nhậm Kiệt đánh, nói, Lý Thiên Thành ngược lại học ngoan, cũng không lại nói loại lời sẽ bị Nhậm Kiệt đánh , sẽ bị Nhậm Kiệt phun cho thương tích đầy mình.

Nhậm Kiệt nghe xong cũng không nổi giận, cười nói: - Lát nữa ngươi đừng sợ là được, cũng lấy ra khí thế vừa rồi thay Ngụy Lượng ra mặt. Ta đã cho linh thú tọa giá qua đây, chúng ta hiện tại liền đi Ngọc Tinh Học Viện.

- Hiện... tại liền đi? Lý Thiên Thành vừa nghe giật mình nói: - Hiện tại đi làm gì, so tài hiện tại chúng ta đã đẩy lùi lại mười mấy ngày, ngươi cho rằng đây là những người giang hồ thế tục kia so đấu, hay là đi đá bảng hiệu hả. Nói đùa gì thế?

Lý Thiên Thành dù sao cũng là vương gia, hơn nữa từ nhỏ bị giáo dục ảnh hưởng, cho dù tuổi trẻ tự tin, kiêu ngạo, nói chuyện lại có chút bài bản hẳn hoi, cho dù kích động mấy cũng tự khống chế vẫn là rất tốt. Cho dù vừa rồi nổi giận như vậy, cũng không giống những người khác chân chính mắng chửi.

- Chút chuyện nhỏ xíu như vậy, bản gia chủ không có thế giới vì nó chậm trễ mười mấy ngày chờ đợi, sau đó lại theo các ngươi đi Yêu Thú Thâm Uyên dạo chơi nửa tháng. Hơn nữa vừa rồi không phải là nói với ngươi rồi sao, muốn thật sự tìm về mặt mũi hay gì gì, cách làm thường quy là khẳng định không được. Đừng sợ, thật sự xảy ra chuyện có ta đây. Đúng lúc này, Nhậm Kiệt cảm nhận được linh thú tọa giá đã chạy đến, đồng thời hắn cũng chú ý tới một luồng hơi thở mong manh trong nháy mắt phóng thích đã tới gần, chính là hơi thở của Lý Quân. Hiển nhiên hắn cũng rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, dù sao trận pháp chính hắn tự tay bố trí bị chính mình ngược lại lợi dụng khống chế, chính hắn lại thoáng cái mất quyền khống chế, không biết bên trong xảy ra chuyện gì lâu như vậy, không lo lắng mới là lạ.

- Cả đám đều ở đây làm gì, đối với bên ngoài làm sao không thấy các ngươi có gan như vậy, chỉ biết to còi ở nhà. Nhậm Kiệt, Lý Thiên Thành, hai người các ngươi lập tức xuống cho ta. Đúng như Nhậm Kiệt đoán, Lý Quân ở bên cạnh cũng rốt cuộc không nhịn được.

Nếu như Nhậm Kiệt và Lý Thiên Thành không ở trong trận pháp, hắn có thể biết được xảy ra chuyện gì, cho dù chiến đấu kịch liệt hơn một chút hắn cũng sẽ không ra mặt. Nhưng hiện tại tình huống quá khó chịu, căn bản không biết bên trong xảy ra chuyện gì, mà ngăn cản hắn vẫn là trận pháp chính hắn bố trí, đây mới là chuyện khiến hắn khó hiểu, buồn bực.

Mấu chốt là, tác phong làm việc của Nhậm Kiệt kia cho đến nay, hắn đến hiện tại đều đoán không ra.

Ở trong học viện đập Cao Phi gần chết, sau đó dứt khoát trực tiếp đánh chết, ở trong hoàng cung trước mặt Hoàng đế và Dĩnh Phi một câu "thần biết tội" giết chết quốc trượng Quách Tông Hữu. Những chuyện khó tin này đều là kẻ này làm ra, Lý Quân vừa nghĩ đến những chuyện này liền lo lắng Nhậm Kiệt lại phát điên làm ra chuyện mất lý trí gì, cho nên rốt cuộc không nhịn được đứng ra.

Lý Quân tuy rằng không phải cao tầng, nhưng thân phận của hắn ai cũng biết, cộng thêm hắn là trực tiếp phụ trách năm thứ hai. Lần này lại là lão sư phụ trách năm một, hai tỷ thí với Ngọc Tinh Học Viện, mọi người đối với hắn vẫn là rất e ngại.

Vừa nhìn thấy Lý Quân tới, nghe thấy tiếng quát mắng của hắn không ít người đều không nhịn được lùi ra sau, thấp giọng lặng lẽ nghị luận.

Lại vẫn không xuống? Lý Quân lúc này cũng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ bên trong trận pháp ngay cả công năng cách âm cũng khởi động rồi. Chính mình lúc ấy không làm cái này, chẳng lẽ là bị thay đổi? Làm sao có thể!

Nhậm Kiệt kia chính mình phá mở cấm chế trên hộp của mình đã rất thần kỳ rồi, vừa rồi đi lên một lát như vậy, làm sao có thể có thời gian hoàn toàn phá giải trận pháp mình bố trí trên đài, làm sao có thể thay đổi trận pháp, thêm thứ mới.

Trong lòng kinh hãi, Lý Quân sải bước trong nháy mắt chuẩn bị trực tiếp vọt vào bên trong, lúc này Ngụy Lượng thoáng điều chỉnh lại có chút lo lắng cũng muốn xông lên.

Ầm ầm... Đúng vào lúc này, phía sau một tràng ầm ầm vang lên, linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt dưới sự khống chế của Thú bá đã vọt tới, trong lúc cố ý thanh âm rất là kinh người.

- Móa, là linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt, chẳng lẽ hắn giết Thành Vương muốn chạy trốn.

- Thối lắm, hắn có Miễn Tử Ngọc Bài, hơn nữa chạy hòa thượng không chạy được miếu, hắn chạy đi đâu. Mau tránh ra, linh thú tọa giá của tên Nhậm Kiệt này nhưng là thích nhất đụng người.

- Mau tránh ra, nghe nói lúc trước từng có không ít người bị đụng.

Vừa nhìn thấy linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt chạy tới, đám người chung quanh lại lần nữa "phần phật" lập tức nhường ra một con đường, linh thú tọa giá trong nháy mắt đã đến cạnh đài. Đúng vào lúc này trận pháp quanh đài ai cũng không có biện pháp dò xét trong nháy mắt biến mất, đúng lúc linh thú tọa giá trải qua cạnh đài, Nhậm Kiệt đã dẫn theo Lý Thiên Thành trực tiếp bước lên linh thú tọa giá, mập mạp cũng theo sau thân hình nhoáng lên tiến vào linh thú tọa giá.

- Lão đại... lão đại... Đám người Ngụy Lượng đều cả kinh, bởi vì nhìn thấy Lý Thiên Thành không ngờ ngay ở bên cạnh Nhậm Kiệt, tuy rằng nhìn không có chuyện gì, nhưng bọn họ làm sao đột nhiên đứng cùng một chỗ, điều này cũng... quá khó tin chứ hả!

Cả đám đều kinh hô, nhất là Ngụy Lượng, thân hình khẽ động muốn xông lên.

- Nhậm Kiệt, ngươi muốn làm gì? Lý Quân tuy rằng lực lượng cũng chỉ là Thần Thông Cảnh tầng chín, nhưng hắn tích súc nhiều năm như vậy cùng tầng 9 bình thường vẫn là có khác biệt rất lớn. Trên thực tế nếu như không phải là hắn có một ít cách nghĩ khác, muốn dựa vào lực lượng của mình đột phá, hắn sớm đã đạt tới Âm Dương Cảnh rồi. Tuy nhiên cho dù đạt tới Âm Dương Cảnh, hắn cũng biết mình cũng không phải loại thiên tài, thiên tư tuyệt diễm như Tạ Kiếm, Lam Thiên lúc là học viên là có thể đạt tới Thần Thông Cảnh, hơn nữa nhanh chóng tăng lên.

Càng thêm không phải loại như Nhậm Kiệt, Lý Thiên Thành này có được bối cảnh khiến người không tưởng tượng nổi, rất là quỷ dị, kỳ dị. Mà giấc mộng của hắn cũng không phải là chính mình trở nên mạnh cỡ nào, hắn chỉ là muốn đem Ngọc Hoàng Học Viện kinh doanh tốt hơn.

Cho nên mặc dù lực lượng của hắn không cường đại như vậy, nhưng ánh mắt và cảnh giới lại không phải là những lão sư, học viên khác có thể so sánh. Cho nên hắn liếc mắt đã nhìn ra Lý Thiên Thành và Nhậm Kiệt cùng một chỗ, thoạt nhìn giống như là cùng lên linh thú tọa giá, nhưng Lý Thiên Thành lại rõ ràng là bị Nhậm Kiệt khống chế.

- Lý lão sư yên tâm, hắn vẫn chỉ là đứa bé, lại không làm chuyện thập ác không thể tha, ta sẽ không làm khó hắn. Càng huống chi hắn là lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện chúng ta, ta dẫn hắn đi một vòng, để hắn trở thành lão đại xứng với cái tên. Đúng rồi Lý lão sư, nội tình đủ gọi là bộc phát, nội tình không đủ gọi là đốt cháy giai đoạn, ý nghĩa không lớn. Nhậm Kiệt đã lên linh thú tọa giá còn chưa tiến vào trong quay đầu hướng về phía Lý Quân cười cười, ý bảo hắn không cần lo lắng, cuối cùng khi sắp tiến vào thuận miệng nói một câu.

Nhìn thấy thứ trong mâm kia, Nhậm Kiệt liền biết Lý Quân muốn làm gì, tuy rằng đồ vật trên mâm cao nhất Nhậm Kiệt không nhìn, nhưng Nhậm Kiệt biết, nếu như Thần Thông Cảnh bình thường đạt được, tuyệt đối thực lực tăng vọt mấy lần thậm chí chục lần cũng không thành vấn đề. Mà nếu như là người đứng ở Thần Thông Cảnh đỉnh phong, hẳn là đều có thể đột phá đến Âm Dương Cảnh.

Lý Quân là được ăn cả ngã về không, những đồ vật này rõ ràng là đồ của cá nhân hắn, hắn tốc hết tất cả muốn nâng cao thực lực của một nhóm người, đi thắng Ngọc Tinh Học Viện. Không chỉ là thắng, cũng là vì những lão sư, học viên bị phế kia báo thù, càng thêm vì người của Ngọc Hoàng Học Viện lấy lại tôn nghiêm.

- Đứng lại, trở lại cho ta... Lý Quân bị lời của Nhậm Kiệt nói sửng sốt, trong lòng kinh hãi, lập tức muốn gọi đám người Nhậm Kiệt lại.

Đáng tiếc linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt hoàn toàn không giảm tốc độ, đã trực tiếp xông ra, ngay cả đám người Ngụy Lượng vừa rồi lập tức muốn xông lên, không chờ đến gần linh thú tọa giá thì đã bị bỏ xa.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Lúc này, Lý Thiên Thành bị Nhậm Kiệt xách theo teién vào linh thú tọa giá lần nữa không nhịn được hỏi.

- Chúng ta hiện tại đi Ngọc Tinh Học Viện, đem năm một, năm hai của bọn họ hoặc là cái gọi là thành viên chính thức Thiên Viện muốn tham chiến của bọn họ toàn bộ thu thập. Đến lúc đó bọn họ ngay cả so tài cũng không tham gia liền nhận thua, như vậy mới đã ghiền chứ. Vừa rồi không phải là đã nói với ngươi sao, tặng ngươi một phần lễ lớn, cho ngươi làm đại anh hùng một lần. Đến lúc đó Ngọc Kinh Thành lưu truyền, lão đại Ngọc Hoàng Học Viện Thành Vương nổi giận khiêu chiến Ngọc Tinh Học Viện, tuyệt đối đặc sắc. Nhậm Kiệt cười nói, đồng thời đánh giá Lý Thiên Thành: - Đương nhiên, trước khi đi còn phải làm chút công tác chuẩn bị trước. Trước giúp ngươi nâng cao lực lượng một chút, sửa đổi công pháp tu luyện sai lầm của ngươi, dạy ngươi làm sao chiến đấu.

Cái... Cái gì? Lý Thiên Thành mặt nhỏ hơi hơi run lên, đây là nói đùa gì thế. Vừa rồi cho rằng hắn nói nhảm, kết quả hắn hiện tại không ngờ thật sự muốn làm như vậy. Đây... đây tính là chuyện gì?

Trời ạ, trước khi so tài đi khiêu chiến toàn bộ Ngọc Tinh Học Viện, tuy rằng Lý Thiên Thành đối với chính mình rất tự tin, nhưng cũng không tự tin đến mức một người có thể khiêu chiến toàn bộ Ngọc Tinh Học Viện.

Hơn nữa nơi này cách Ngọc Tinh Học Viện không bao lâu, cho dù đi từ từ với tốc độ của linh thú tọa giá một ngày cũng tới. Còn sửa đổi công pháp, còn nâng cao lực lượng, còn dạy chính mình chiến đấu. Cái này cũng quá nhảm chứ hả?

Nhưng là hiện tại Lý Thiên Thành căn bản không được lựa chọn, nhìn thấy Nhậm Kiệt nói xong, mập mạp ở bên cạnh gật đầu khen ngợi, Nhậm Kiệt rất là nghiêm túc đánh giá hắn, khuôn mặt Lý Thiên Thành vô cùng khó coi.

- Ngươi... đồ điên! Lý Thiên Thành lúc này có một loại kích động muốn khóc lên. Kẻ này căn bản chính là một kẻ điên mà, nhưng cố tình mình lại bị một kẻ điên áp chế, khống chế, bị hắn dẫn theo cùng điên. Hắn hiện tại rốt cuộc hiểu được cảm giác cái gì gọi là muốn khóc không có nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play