-- - Rồng là rồng, rắn là rắn, các ngươi chỉ biết cuồng vọng tự đại, thật đáng thương, ta và các ngươi quả thực không cùng một đường.
Lâm Phong châm chọc bọn họ, khiến sắc mặt tất vô cùng khó coi. Trước đó, bọn họ châm chọc Lâm Phong không xứng kết giao với họ, Lâm Phong là rắn, bọn họ là rồng. Nhưng chân chính dùng thực lực nói chuyện, Lâm Phong lại dùng thủ đoạn chấn động trấn áp Thiên Lâm thiếu gia, thân là môn đồ Hoàng Vũ, Thiên Lâm thiếu gia dựa vào huyết mạch Vũ Hồn cường đại cũng không làm gì được Lâm Phong, còn Lâm Phong đối phó gã, chỉ cần một chưởng, bực nào tàn khốc. Uy lực một chưởng kia thật đáng sợ, thời điểm xuất chưởng nhìn như bình thường, như khi chưởng lực hạ xuống, ẩn chứa sức mạnh thiên địa tự nhiên khủng bố, uy lực vô cùng.
- Thiên Lâm thiếu gia, ngươi còn mặt mũi gì xưng là thiếu gia, loại phế vật như ngươi, nếu không dựa vào Vũ Hồn tổ tông truyền xuống thì chỉ là phế vật thôi.
Lúc ngươi nhục mạ người khác, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ. Lâm Phong từ từ bước về phía Thiên Lâm thiếu gia, trên người lộ ra cỗ sát phạt lạnh lẽo. Lúc này Thiên Lâm thiếu gia cố gắng đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Chẳng lẽ ngươi dám giết ta? - Môn đồ Hoàng Vũ Thiên Lâm thiếu gia muốn lấy mạng Lâm mỗ, mọi người đều rõ như ban ngày.
Lâm mỗ ta đại nhân đại lượng, sẽ không lấy tính mạng ngươi nhưng tu vi của ngươi, ngoại trừ dùng để giễu võ dương oai còn dùng làm gì? Lâm Phong lạnh lùng nói, hắn bước ra một bước, thân ảnh như gió, vô cùng dũng mãnh, đánh về phía đối phương.
- Cho nên, phế bỏ còn hơn.
Miệng Lâm Phong phun ra thanh âm lạnh giá, thân thể áp bách về phía Thiên Lâm thiếu gia, cuồng phong gào thét giận dữ, khí sát phạt cực kỳ nồng đậm. Sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia trắng bệch, Lâm Phong muốn phế bỏ tu vi gã, nếu tu vi bị phế bỏ, gã chính thức tiêu đời. Cước bộ di động, Thiên Lâm thiếu gia thi triển Tiêu Dao bộ pháp, điên cuồng lùi về sau, cực kỳ nhanh chóng.
- Tiêu Dao bộ pháp sao!
Lâm Phong cười lạnh, sử dụng Phong Khởi Cửu Thiên, phong ý chí phóng ra, thân thể hắn được một cỗ phòn lực bao phủ, phiêu diêu bất định, theo gió mà động. Chân của hắn đạp bộ pháp huyền diệu, cũng có vài phần tiêu dao, hơn nữa cùng với gió, càng lộ vẻ phiêu nhiên, tiêu sái. Lâm Phong dung hợp Tiêu Dao bộ pháp với Phong Khởi Cửu Thiên cùng với phong ý chí. Nhanh, giờ phút này tốc độ Lâm Phong còn nhanh hơn Thiên Lâm thiếu gia. Khoảnh cách giữa hai người ngày càng gần hơn, khiến sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia ngày càng khó coi, gần như tái mét. Không chỉ bị Lâm Phong áp chế trên lực lượng, ở phương diện tốc độ, gã cũng không bằng Lâm Phong, thân là người của Tiêu Dao Thần Tông, tu luyện Tiêu Dao bộ pháp, gã lại không nhanh bằng Lâm Phong. Ánh mắt những người khác cũng cứng lại, tốc độ Thiên Lâm thiếu gia lại không bằng nam tử bệnh trạng này. Người này rốt cuộc là ai, lần trước nhìn như yếu hơn Thiên Lâm thiếu gia, bị Thiên Lâm thiếu gia áp chế, còn lần này tu vi đột phá Thiên Vũ cảnh tầng hai, không ngờ lại hoàn toàn áp chế Thiên Lâm thiếu gia. Ánh mắt Hoa Trường Phong cũng lóe lên, lộ ra thần sắc hoài nghi, chẳng lẽ ngày ấy không phải Lâm Phong che giấu tu vi, mà hắn vốn là Thiên Vũ cảnh tầng một. Trong thời gian sáu ngày, hắn lại tăng lên một cảnh giới tới Thiên Vũ cảnh tầng hai nên mới vững vàng chế trụ Thiên Lâm thiếu gia?
- Giết!
Thiên Lâm thiếu gia rống giận, Vũ Hồn Phong Bạo xuất hiện, liều lĩnh phóng thích, đè ép về phía Lâm Phong.
- Ngươi muốn chết.
Lâm Phong giận dữ gầm lên, lực lượng phong ấn từ bàn tay điên cuồng tràn ra, một chưởng khủng bố phóng ra, không gian run rẩy, Vũ Hồn không ngừng chấn động, thân thể Thiên Lâm thiếu gia cũng theo đó run lên.
- Oanh!
Uy thế đáng sợ lại lần nữa giáng lâm lên người Thiên Lâm thiếu gia, gã lại bị đánh bay ra ngoài, mặt Lâm Phong không chút biểu tình, chân tiếp tục bước ra, lạnh lùng nói:
- Ngày đó ta từng nói, nếu ta và ngươi cùng cảnh giới, giết loại phế vật như ngươi, không khác gì bóp chết một con kiến, không tốn nhiều sức, ngươi bất quá chỉ biết kiêu ngạo, ngông cuồng, mà không biết bản thân mình phế vật thế nào.
Lâm Phong nhanh bước đi, khí sát phạt nồng đạm, bàn tay nâng lên, lộ ra khí thế sắc bén, dường như thực sự muốn phế bỏ Thiên Lâm thiếu gia. Sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía đám người cùng đi với mình, bi ai phát hiện, giờ phút này không có ai nguyên ý giúp gã, không có ai là bằng hữu, chỉ là quan hệ bề ngoài mà thôi. Những người này chỉ sợ hận không thể sớm phế bỏ gã, hiện thực tàn khốc khiến Thiên Lâm thiếu gia cảm thấy lạnh lẽo, thân là môn đồ Hoàng Vũ hưởng thụ vinh quang, nhưng kết quả lại bi ai như vậy. Lúc này Lâm Phong tới bên cạnh Thiên Lâm thiếu gia, chuẩn bị phế bỏ gã, sắc mặt Thiên Lâm thiếu gia trắng xám như tờ giấy, ánh mắt băng hàn nhìn Lâm Phong, nói.
- Ngươi dám động tới ta, sư huynh của ta đến, ngươi chắc chắn phải chết.
- Sư huynh của ngươi tới rồi mới nói.
Lâm Phong lạnh lùng cười, dù sao hắn cũng che giấu thân phận, cùng lắm sau khi phế bỏ đối phương rồi bỏ chạy, có gia hỏa Cùng Kỳ bảo vệ, hắn không chết được, đến lúc đó đổi một thân phận khác, ai biết hắn là Lâm Phong.
- Thiên tài, chào tạm biệt và hẹn gặp lại.
Lâm Phong nói, bàn tay giơ lên, muốn chém giết.
- Dừng tay!
Một tiếng gầm từ trên trời giáng xuống, khiến cả người Lâm Phong run lên, một cỗ lực lượng hủy diệt giết tới, không chút do dự, thân thể Lâm Phong trong nhanh chóng lùi về sau, chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một cái động sâu, vô thanh vô tức, trong khoảng khắc hóa thành tro bụi.
- Uy thế thật đáng sợ.
Thân thể mọi người cứng đờ, ngẩng đầu nhìn hư không, chỉ thấy ở đó, một thanh niên khoác trường bào màu vàng, sắc mặt giá lạnh, uy nghiêm bá đạo, kim quang vạn trượng vô cùng chói mắt, đồng tử người này thâm thúy, đôi mắt chấn động lòng người, dường như trải qua nhiều kinh nghiệm, nhìn không rõ tuổi tác.
- Thật mạnh!
Mọi người ngẩng đầu nhìn người này, chỉ liếc mắt một cái, cũng cảm giác đối phương cường đại, rất mạnh, cỗ uy thế kinh khủng này, cùng cấp bậc với Tiêu Dao môn chủ, nhưng đối phương lại trẻ tuổi như vậy. Lâm Phong biết đối phương không thực sự trẻ tuổi, tu vi tới cảnh giới nhất định có thể trở lại nguyên trạng, ví dụ như Huyền Vũ có tuổi thọ khoảng hai trăm năm, Thiên Vũ có tuổi thọ khoảng năm trăm năm, bước vào Tôn Vũ, tuổi thọ càng dài hơn, một ít Tôn giả cường đại, nghe nói có thể sống đếnngàn năm mới khô cạn sinh mệnh. Bởi vậy, cùng một trăm tuổi, Huyền Vũ cảnh sao có thể so sánh với Tôn giả? Huyền Vũ cảnh, một trăm tuổi coi như sống nửa đời nên mới trông có vẻ già, còn Tôn giả, một trăm tuổi, thoạt nhìn như thanh niên. Bởi vậy có rất nhiều cường giả theo đuổi cảnh giới cao hơn, cảnh giới càng cường đại, thực lực càng siêu phàm, tuổi thọ càng dài, có thể trường tồn với hậu thế, ai lại không liều mạng theo đuổi, mặc dù trong quá trình đó có vô số người tử vong. Giờ phút này, thân ảnh đứng trong hư không, thoạt nhìn chỉ là thanh niên nhưng tuổi của y không có khả năng là hai, ba mươi tuổi.
- Sư huynh, giết hắn.
Thần sắc Thiên Lâm thiếu gia lạnh như băng, hô lên một tiếng với nam tử vừa xuất hiện. Hóa ra người này là môn đồ Hoàng Vũ, sư huynh của Thiên Lâm thiếu gia. Chỉ có điều cùng là môn đồ Hoàng Vũ, nhưng tu vi và thực lực của người này không biết mạnh hơn Thiên Lâm thiếu gia bao nhiêu lần. Ánh mắt mọi người ngưng tụ, không ngờ sư huynh Thiên Lâm thiếu gia đã đến. Người này là do Thiên Lâm thiếu gia mời tới làm lãnh tụ của Vạn Tông đại hội, lần này, tên kia chết chắc rồi. Rất nhiều người nhìn về phía Lâm Phong mang theo thần sắc thông cảm, cường giả đáng sợ như thế xuất hiện, Lâm Phong chắc chắc phải chết. Cùng Kỳ phát ra tiếng hô trầm thấp, bất tri bất giác đứng phía sau hắn, con ngươi hung tàn nhìn chằm chằm vào thân ảnh trong hư không nói:
- Tu vi của người này rất lợi hại, lão sư của ngươi cũng không làm gì được đối phương, trong đám môn đồ Hoàng Vũ hóa ra cũng có người ưu tú.
Lâm Phong âm thầm gật đầu, trong lòng thầm mắng Thiên Lâm thiếu gia, tên khốn kiếp này không ngờ gọi tới một tên lợi hại như vậy.
- Ngươi theo ta lang bạt, không cần phải bó chân bó tay như vậy.
Cùng Kỳ dụ hoặc nói, tuy nhiên Lâm Phong lập tức hồi phục nói.
- Có Đại Đế như ngươi bên cạnh, ta sao phải sợ, dù sao ta cũng không chết được.
- Khốn kiếp, chẳng lẽ bản Đế còn phải bảo vệ tính mạng của ngươi sao? Cùng Kỳ giận nói.
- Ta chết, ngươi có thể gặp được người dễ nói chuyện như ta sao!
Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, khiến Cùng Kỳ không thể nói gì, nó đương nhiên biết, Cửu Tiêu đại lục vô cùng vô tận, nếu nó bị một số nhân vật lợi hại bắt được, không biết sẽ có hậu quả gì, Lâm Phong tuy đáng giận nhưng rất dễ nói chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT