Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 915 - Lão sư đến


...

trướctiếp


-- Lâm Phong nghe Cùng Kỳ trâng tráo nói khoác, không khỏi cười khẽ.

- Vậy ngươi nói một chút, vì sao hai bức bản đồ không giống nhau, nơi giấu bảo ở đâu? - Ngươi chỉ là Thiên Vũ, sao có thể xem hiểu, bản Đế nói cho ngươi biết cũng không sao.

Cùng Kỳ lại bắt đầu vênh váo tự đắc, tên này vất vả lắm mới có cơ hội khoe tài, tự nhiên muốn hung hăng khinh bỉ Lâm Phong nhưng không biết Lâm Phong cũng đang âm thầm khinh bỉ nó. Tên này trào phúng hắn chỉ có tu vi Thiên Vũ, mà dường như quên mình chỉ là một con Huyền yêu.

- Nơi này bị người bố trí hư không đại trận.

Ánh mắt Cùng Kỳ nghiêm nghị, giờ phút này có thêm vài phần nghiêm túc.

- Hư không đại trận!

Đôi mắt Lâm Phong kinh ngạc, hắn đột nhiên nghĩ tới Thần Cung, nghĩ tới Bí Cảnh, nghĩ tới bản đồ trong Thiên Nhai Hải Các, những nơi đó đều là một mảnh không gian khác, có phải là hư không đại trận không?

- Cái gì gọi hư không đại trận? Lâm Phong hỏi một tiếng.

Cùng Kỳ nhìn Lâm Phong, khinh bỉ nhìn Lâm Phong từ đầu tới chân, nói:

- Mở ra trận pháp không gian, làm mảnh hư không tự thành thế giới, gọi là hư không đại trận.

- Mở không gian, khiến hư không tự thành thế giới!

Ánh mắt Lâm Phong lộ thần sắc rung động, tông môn Thần Cung và Bí Cảnh dường như là hư không đại trận theo như Cùng Kỳ nói.

- Ngươi nhỏ yếu như vậy, nói ngươi cũng không rõ, nói trắng ra, hư không đại trận cũng có thể trở thành tiểu thế giới, giữa mảnh không gian nơi chúng ta sinh hoạt có khả năng tồn tại vô số tiểu thế giới, có lẽ ngay bên cạnh ngươi.

Nhưng chỉ cần đối phương không cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn không thể biết, trừ khi thực lực của ngươi cường đại tới cảnh giới nhất định, mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của tiểu thế giới. Cùng Kỳ tiếp tục khinh bỉ Lâm Phong, khiến Lâm Phong vô cùng buồn bực, hung hăng trừng mắt nhìn nó. Tiểu thế giới, cường giả hùng mạnh chân chính mới có thể bố trí hư không đại trận, sáng tạo tiểu thế giới.

- Vậy ý của ngươi, dấu hiệu đánh dấu bảo địa ở ngay đây, chỉ là nó nằm trong hư không tiểu thế giới, không thể dùng mắt thường để nhìn? Lâm Phong hỏi một tiếng.

Cùng Kỳ gật đầu, ánh mắt lóe lên, dường như đang suy tư chuyện gì.

- Ngươi có thể mở hư không đại trận? Lâm phong nói thẳng vấn đề mấu chốt.

- Khó, tu vi ta hiện tại quá thấp, ta cũng cần lực lượng.

Cùng Kỳ buồn bực nói, biết rõ nơi này có một mảnh tiểu thế giới, trong đó có khả năng tồn tại bảo tàng vô cùng trọng yếu với nó, nhưng nó lại không có cách đạt được, loại cảm giác này vô cùng nghẹn khuất, đường đường là Đại Đế lại luân lạc tới mức này, bi ai a!! Nhưng nếu bên trong thực sự tồn tại hỏa diễm cường đại, có thể khiến nó rất nhanh khôi phục lực lượng cường đại, đây là đường tắt, nó không thể bỏ qua.

- Tiểu tử, có chuyện nhờ ngươi giúp.

Ánh mắt Cùng Kỳ nhìn Lâm Phong, đôi mắt nghiêm túc.

- Ừ? Lâm Phong hiếm khi thấy Cùng Kỳ như thế, không khỏi chăm chú.

- Chuyện gì, nói một chút coi? - Ta không thể phá vỡ hư không đại trận, bởi vậy cần mượn nhờ lực lượng của cường giả, có thể sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa khi đoạt bảo cũng có nguy hiểm, phi thường khó, nhưng ta hy vọng, ngươi có thể giúp ta một lần.

Lúc này, Cùng Kỳ không còn thần sắc cao ngạo, cũng không vênh vênh tự đắc, lúc này nó lộ ra vẻ trầm ổn như núi, nó lúc này chỉ là một con yêu thú Cùng Kỳ nhưng thật giống như biến đổi, lúc này mới có khí chất Đại Đế.

- Được!

Lâm Phong gật đầu, gọn gàng dứt khoát đáp ứng, thật khiến Cùng Kỳ sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phong, không ngờ hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, ngược lại khiến nó có chút không quen.

- Ngươi xác định? Cùng Kỳ hoài nghi hỏi một tiếng.

- Ngươi có ý gì? Lâm Phong căm tức nó quát.

- Ta nói rồi, hiện giờ chúng ta là đồng bọn, buộc cùng một chỗ, chuyện của ngươi là chuyện của ta, nếu ta không giúp ngươi thì ai giúp ngươi.

- Rống!

Cùng Kỳ phát ra tiếng hô trầm thấp, tiểu tử này hóa ra cũng rất khả ái, không tệ, lời này, nó thích nghe.

- Nếu chiếm được chỗ tốt, ngươi không được quên phải phân cho ta một ít đó.

Lâm Phong yếu ớt bổ sung một tiếng, khiến chút xíu cảm động trong đôi mắt to lớn của Cùng Kỳ trong nháy mắt biến mất, không còn tung tích, hung tợn liếc mắt nhìn Lâm Phong, lập tức giương cái đuôi tiến về phía trước, không thèm để ý tới hắn nữa.

- Ngươi đi đâu vậy? Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ.

- Làm một chút chuẩn bị, không để hư không đại trận lộ ra, bọn họ sao có thể phá trận.

Cùng Kỳ thản nhiên nói, tiến vào bóng tối, Lâm Phong cũng không gấp, giúp Cùng Kỳ canh chừng. Trong đêm tối, Lâm Phong khoanh chân ngồi, rất nhanh tiến vào trong trạng thái tu luyện, không buông tha chút thời gian nào, thực lực càng mạnh, võ đài phải tiếp xúc càng lớn, hắn ngược lại còn phát hiện thực lực của mình ngày càng không đủ dùng. Cường đại, hắn cần phải cường đại lên, tranh thủ thời gian, không ngừng trở nên mạnh mẽ. Hắn rất tự tin với ngộ tính của mình, có lẽ tu vi hắn không bằng những thanh niên thiên tài kia nhưng Lâm Phong mới tu luyện bao lâu, đối phương từ nhỏ đã có vô số tài nguyên hỗ trợ, sao có thể so sánh. Nhưng đó không phải chuyện đáng sợ, chỉ cần tu vi của hắn nâng lên, hắn không ngại bất cứ kẻ nào, dù sao hắn có thủ đoạn thần thông cường đại, những thiên tài kia không có. Lúc này, trong bóng tối một đạo thân ảnh vô thanh vô tức tới gần Lâm Phong. Thân thể người này hơi còng xuống, một lão giả vô cùng bình thường, không có chút thu hút nào, nhưng thời điểm lão tới bên người Lâm Phong, không phát ra chút khí tức nào. Cho tới thời điểm lão tới gần Lâm Phong, Lâm Phong đang khoanh chân ngồi mới đột nhiên mở mắt, hàn quang bùng nổ, khí tức trên người điên cuồng gào thét, muốn ra tay.

- Tiểu Phong, là ta.

Thanh âm quen thuộc truyền vào tai Lâm Phong, khiến thân thể Lâm Phong cứng lại, khí tức trên thân trong nháy mắt biến mất, không còn sót lại chút gì. Ánh mắt nhìn lão nhân còng lưng, đôi mắt Lâm Phong không ngừng lóe lên, mày hơi nhíu lại, dường như có chút khó tin.

- Đúng vậy, không ngờ có thể phát hiện ta!

Lão nhân dịu dàng cười, có chút tán thưởng sự nhạy bén của Lâm Phong.

- Lão sư? Lâm Phong im lặng một hồi, đối với lão nhân nhẹ hô một tiếng.

- Thế nào, con có thể ẩn nấp, lão già ta không được ẩn nấp sao? Lão nhân cười khẽ, rốt cuộc Lâm Phong xác định thân phận lão, không khỏi kinh dị, hóa ra lão nhân kia lại chính là Tuyết Tôn giả.

Giờ phút này, lão sư giống như hắn, dung mạo hoàn toàn thay đổi, ngay cả khí chất cũng thay đổi, tuyệt nhiên nhận không ra.

- Ngay cả con cũng không thể nhận ra, xem ra ta ẩn nấp cũng không tệ lắm, người không quen thuộc với ta, lại càng không thể nhận ra ta.

Lão nhân cười nhẹ, dường như có chút vừa lòng với thủ đoạn của mình.

- Lão sư, sao ngài lại tới đây? Lông mày Lâm Phong nhăn lại, hỏi.

- Còn nữa, sao lão sư tìm được con? Lâm Phong có chút bận tâm và nghi hoặc.

Hiện giờ, vô số cường giả Càn Vực hội tụ tại Vô Ưu sơn trang, dự Vạn Tông đại hội thảo phạt Thiên Trì. Lão sư là người Thiên Trì, lúc này xuất hiện ở đây quá nguy hiểm. Còn nữa, thủ đoạn ẩn nấp của hắn là do Tiêu lão dạy, mặt nạ có thể giả dạng thành người khác, nhưng lão nhân lại dễ dàng tìm được hắn.

- Ngươi khác đều mơ tưởng diệt Thiên Trì, người của Thiên Trì sao có thể không hạ sơn, nếu không rất có lỗi với những người đó rồi.

Tiểu Phong, con có thể xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ta không thể? Tuyết Tôn giả thấp giọng nói.

- Còn chuyện ta có thể nhận ra con, con không nên quên, ta từng là chủ nhân của Thiên Tuyền Thạch, Thiên Tuyền Thạch trên người con, ta không tìm thấy con mới lạ.

- Thì ra là thế!

Không ngờ là Thiên Tuyền Thạch, Lâm Phong thật không nghĩ tới.

- Lão sư là con liên lụy Thiên Trì!

Lâm Phong có chút áy náy.

- Nói nhảm, Thiên Tuyền nhất mạch vất vả mới xuất hiện đệ tử hạt giống tốt, sao có thể nói liên lụy, Thiên Trì còn cần dựa vào sự cường thịnh của con để hưng thịnh đó.

Lão nhân trừng mắt nhìn Lâm Phong, lắc đầu nói.

- Chuyện của Thiên Trì, con không cần để trong lòng, an tâm tu luyện mới quan trọng nhất, không được để ảnh hưởng tới tâm tình.

Còn cái Vạn Tông đại hội chó má này, bọn họ thực sự nghĩ Thiên Trì dễ bắt nạt sao, sáng sớm ngày mai, sẽ có người trả giá lớn. Lão nhân nói xong, trong mắt lóe lên từng đạo hàn quang, người khác muốn diệt Thiên Trì, người của Thiên Trì đương nhiên phải hạ sơn hoạt động, nếu không chẳng phải để đối phương cô đơn sao.

- Được!

Khuôn mặt vàng bệch của Lâm Phong lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói:

- Muốn diệt Thiên Trì, phải trả giá lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp