-- - Rống!

Nam tử điên cuồng rống lên một tiếng, mắt trợn tròn xoe, cực kỳ dữ tợn. Một luồng thần niệm hóa kiếm điên cuồng đâm tới Lâm Phong, Lâm Phong thi triển Tiêu Dao bộ pháp nhanh chóng lui về, đánh Phong Ma Thạch ra.

- Ầm!

Thần niệm và Phong Ma Thạch đụng vào nhau, nhưng lại phát ra tiếng va chạm đáng sợ của kim thiết, thần niệm mạnh có thể thấy được mờ mờ. Đồng thời, từ mi tâm của nam tử lại có một luồng kim quang hung hăng bắn ra, mạnh mẽ đụng lên Phong Ma Thạch.

- Tà Linh, rống… Nam tử mặc trường bào kim sắc nhìn thấy tiểu kim nhân xuất ra, không cam lòng rống giận, mi tâm gã lúc này còn đang không ngừng nhỏ máu, bàn tay vươn ra chộp tới phía trước, một cỗ uy thế kinh khủng dường như muốn xé rách thiên địa.

Nhưng đúng lúc này, tay gã lại ngừng lại giữa hư không, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đã lạnh như băng nhìn phía trước, nhưng thân thể cứng ngắc tại chỗ, giữa mi tâm, từng giọt chảy xuống, chết rồi. Lâm Phong thu hồi Tà Linh, nhìn lướt qua bóng người bị hắn giết chết, trong lòng kinh hãi, uy lực của Thiên Vũ tầng bảy quả nhiên không phải thứ hắn hiện tại có thể chống lại. Bắt đầu từ lúc để lại tính mạng Bạch Mi lão giả, trên thực tế, lúc Lâm Phong đánh ra một chưởng, Tà Linh đã nhập vào trong đầu đối phương, khống chế thân thể đối phương. Mặc dù không thể phát ra thực lực của đối phương, nhưng đủ để tiếp cận cường nhân Thiên Vũ không khiến kẻ đó hoài nghi. Sau đó, Lâm Phong lại lấy thần niệm công kích, dụ đối phương lấy thần niệm ra, lúc này mới nhất cử lưỡng tiện, giết chết đối phương ngay tại chỗ. Nhìn hai mắt đối phương vẫn trợn ngược, rất không cam lòng, bị hắn, bị một Thiên Vũ cảnh tầng một liên kết với Tà Linh giết, đương nhiên không cam lòng. Nhưng hắn đã chết rồi, không cam tâm thì có thể làm cái gì. Một cơn cuồng phong cuốn qua, Tây Tuyệt Thiên tiếp được thi thể nam tử, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Thiên Vũ cảnh tầng ba, tầng bốn chết, tuy rằng y rất không thoải mái, nhưng cũng không quá đau lòng, nhưng người chết trước mắt, lại khiến y phẫn nộ rồi. Tây Thần cung phái ra một đám người dũng mãnh đến bắt Lâm Phong, ngay cả cường giả Thiên Vũ cảnh tầng bảy cũng chết, không nói tổn thất của Tây Thần cung y, nếu bị người Thần cung biết, bảo y còn mặt mũi nào mà sống nữa. Hơn nữa, đám người đàn chiến đấu với đám Thiên yêu cũng không chiếm được thượng phong. Những Thiên yêu kia đều phi thường đáng sợ, thấp nhất cũng là Thiên yêu cấp bốn, hơn nữa, sức chiến đấu của yêu vốn dũng mãnh, mơ hồ còn áp chế người Thần cung y.

- Ta thề, chờ sau khi bắt ngươi tra khảo xong, ta sẽ cho ngươi một cái chết rất thảm.

Tây Tuyệt Thiên lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Ngươi đến bây giờ vẫn còn tự tin như vậy!

Lâm Phong cũng cười lạnh.

- Nếu ngươi còn muốn tái nhập ma đạo, không sợ đánh mất nhân tính.
.. ta sẽ giúp ngươi đánh chết một đám thân nhân bằng hữu, miễn cho ngươi tự mình động thủ. Tây Tuyệt Thiên cười lạnh. Y đã sớm biết Lâm Phong có Ma kiếm trong người, lúc Ma kiếm ra khỏi vỏ, uy lực tuyệt luân, sát phạt vô tận, có khả năng chống lại y. Nhưng, nơi đây là Tuyết Nguyệt, là nhà Lâm Phong, thân nhân bằng hữu của Lâm Phong đều dưới mặt đất, y không tin Lâm Phong không sợ ném chuột vỡ đồ. Ánh mắt Lâm Phong nheo lại, thần sắc rét lạnh vô cùng. Một đám bọn cường giả ra vẻ đạo mạo, kỳ thực đê tiện vô sỉ, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thế giới cường giả, cá lớn nuốt cá bé, không có đạo lý.

- Bắc Minh, cung chủ Bắc Thần cung, cùng với một gã cung chủ nữa đã biến mất, xem ra hôm nay lại có một vị cung chủ cùng một đám người Thần cung dũng mãnh chết chỗ này.

Ngược lại ta muốn nhìn, Thần cung còn có bao nhiêu người nữa để chết. Lâm Phong lạnh lùng nhìn Tây Tuyệt Thiên, thanh âm vẫn hống hách càn rỡ như trước, dám tuyên bố muốn giết Tây Tuyệt Thiên ở chỗ này. Mắt Tây Tuyệt Thiên nheo lại, có chút kinh ngạc, Lâm Phong này dựa vào cái gì tự tin như thế, còn có toàn bộ cường giả đi đến Bí Cảnh đã biến mất, đến bây giờ còn là bí mật, người biết chuyện duy nhất là Đoàn Vô Nhai. Nhưng nghe nói, Đoàn Vô Nhai đã bị Lâm Phong giết chết, chuyện đã xảy ra trong Bí Cảnh như trở thành một bí ẩn không ai giải mở, chẳng lẽ Lâm Phong thật sự chiếm được bảo vật nghịch thiên gì có thể đối phó với y? Nếu không, sao hắn có tự tin, hống hách như thế, biết y muốn đến, chẳng những không tránh né, ngược lại còn đường đường chính chính nghênh đón, cùng bọn họ chiến một trận. Nghĩ vậy Tây Tuyệt Thiên không thể không một lần nữa nhìn kỹ Lâm Phong, ánh mắt lóe lên, càng thêm vài phần cảnh giác. Vừa rồi, nam tử mặc kim cũng vì sơ suất mới bị Lâm Phong giết. Y đường đường là cung chủ Tây Thần cung, xưng bá một phương, nếu thua tại đây, vậy cũng quá oan rồi. Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, xung quanh Thiên yêu và đám người giết đến trời đất u ám, yêu khí rung trời. Chiến đấu tiếp tục kéo dài, chúng Thiên yêu càng đánh càng hăng, vững vàng chiếm ưu thế, thậm chí giết hai gã cường giả Thiên Vũ hùng mạnh. Mà những người Thần cung lại chỉ có thể chống cự, luận tốc độ, bọn họ làm sao có thể so với Thiên yêu phi hành. Tây Tuyệt Thiên và Lâm Phong đứng đối diện nhau, đứng giữa trung tâm gió lốc, hai người cũng không nhúc nhích. Tây Tuyệt Thiên có một tia e dè, sợ Lâm Phong có bảo vật công phạt vô cùng cường đại, do Hoàng giả lưu lại. Ánh mắt Lâm Phong bình tĩnh, trong đôi mắt mang theo một tia miệt thị như có như không.

- Người Thần cung ngươi sẽ bị giết sạch đấy, ngược lại, ngươi thật bình tĩnh a.

Tuy nhiên nói thật, người Thần cung các ngươi quả thực phế vật, đường đường là một cung chủ, lại không dám ra tay với một người Thiên Vũ cảnh tầng một như ta. Nói ra có lẽ sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng. Lâm Phong thản nhiên châm chọc, sắc mặt Tây Tuyệt Thiên bình tĩnh, không sợ hãi.

- Từ lúc bắt đầu, ngươi vẫn luôn làm nhục người Thần cung ta, chọc giận chúng ta, khiến người Thần cung ta độc chiến cùng ngươi, bị ngươi săn giết.

Hiện giờ, lại muốn chọc giận ta, rốt cuộc muốn làm gì? Tây Tuyệt Thiên dò hỏi. Nhưng mà Lâm Phong chỉ cười cười:

- Cung chủ Thần cung sợ tới đến không dám ra tay, Lâm Phong ta vạn phần vinh hạnh.

Dứt lời, Lâm Phong thản nhiên thưởng thức chiến đấu giữa Thiên yêu và đám người Thần cung, dường như không có nửa phần để Tây Tuyệt Thiên trong mắt. Nhưng, Lâm Phong càng như thế, Tây Tuyệt Thiên lại càng bình tĩnh, không dám vọng động. Dưới không trung, rất nhiều người thưởng thức chiến đấu rung động trên hư không, thậm chí có người đang nói nhỏ ra tiếng, Quân vương Lâm Phong thật bá đạo, phóng khoáng, nói mấy câu làm cho cung chủ Thần cung sợ tới mức e dè, không dám ra tay.

- A.
... Lại có một tiếng kêu thảm thiết của một người Thần cung bị móng vuốt sắc bén của Tuyết Ưng xé rách, Thiên yêu chiến đấu rất khát máu, điên cuồng hẳn lên, mà người Thần cung bắt đầu khủng hoảng. Từng người bị đánh chết, những yêu thú này lại cùng nhau săn giết bọn hắn, tiếp tục như vậy, bọn hắn sẽ bị giết sạch. Nhưng cung chủ của bọn họ vẫn còn đang giằng co cùng Lâm Phong, điều này làm bọn hắn tuyệt vọng. Tây Thần cung xuất động hơn mười vị cường giả Thiên Vũ đến bắt Lâm Phong, vốn tưởng không cần tốn nhiều sức. Nhưng sự thật lại thảm thiết, đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất từ trước tới nay của Thần cung.

- Cung chủ, động thủ đi a.
.. Lúc này, một tiếng rống thê lương giận dữ vang lên, theo tiếng vang này, một bóng người rơi xuống, lại có thêm một cường giả Thần cung chết dưới vuốt Đại bàng. Ánh mắt Tây Tuyệt Thiên dần lóe lên sát ý băng hàn, như thể nhận thấy sát ý của đối phương, trên người Lâm Phong đột ngột xuất hiện một luồng ánh sáng yêu dị, bao phủ lấy thân thể hắn. Giữa hư không xuất hiện bông tuyết, tự nhiên tung bay, phóng khoáng, mang theo vài phần hàn khí yêu dị. Lại nhìn Lâm Phong lúc này, trên người mang theo một cỗ thánh yêu khí, lộ ra vài phần tuấn mỹ yêu dị.

- Hả? Tây Tuyệt Thiên cảm nhận được những bông tuyết này không ngừng rơi xuống, ánh mắt hơi nhíu lại.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, hai tay y nâng lên, trong bàn tay y hội tụ một cỗ lực lượng hủy diệt, khi y kéo hai tay ra, trong đó xuất hiện một cơn gió lốc đáng sợ, điên cuồng cắn nuốt nguyên khí thiên địa xung quanh, trong gió lốc kia, ngẫu nhiên còn có từng luồng điện màu trắng quỷ dị đáng sợ xẹt qua.

- Cuối cùng cũng nhịn không được à!

Ánh mắt Lâm Phong hiện lên một tia hàn quang, tâm thần khẽ nhúc nhích, ngay sau đó trên người hắn xuất hiện một khối Phong Ma Thạch, một cỗ khí tức ma đạo đáng sợ đang điên cuồng tàn sát. Khối Phong Ma Thạch kia là khối Lâm Phong dùng phong ấn Ma kiếm. Ánh mắt Tây Tuyệt Thiên kinh ngạc, lạnh lùng hắn.

- Ngươi thật muốn dùng Ma kiếm, chẳng lẽ không sợ ta tàn sát sạch sẽ đám người phía dưới à.

- Nếu ngươi có thể còn sống!
. Dứt lời, Lâm Phong giận quát lớn.

- Ma kiếm, ra đây đi!

- Ầm ầm!

Ma kiếm phá không mà ra, điên cuồng rống giận dữ, trời đất quay cuồng, một đám ma vân đáng sợ điên cuồng hội tụ, trở thành một cơn gió lốc ma đạo hủy diệt. Chỉ trong nháy mắt, trời đất u ám, ý chí ma đạo vô cùng vô tận, khiến đám người phía dưới phải phủ phục trên mặt đất. Những cường giả Thiên Vũ của Thần cung cũng run rẩy, đây là Ma kiếm gì vậy, thật đáng sợ! Ngày xưa, khi Lôi Mãng trở về Thần cung đã từng nói, Lâm Phong có một Ma kiếm uy lực rất mạnh, nhưng khi chân chính cảm nhận được, bọn họ mới biết Ma kiếm đáng sợ cỡ nào, dường như cả mảnh không gian này đều phải thần phục dưới cỗ ma uy của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play