-- Ung Thái sư Thiên Phong quốc cùng một nhóm cường giả Liệt Vân quốc đang không ngừng run rẩy, ánh mắt họ vô cùng cảnh giác nhìn Lâm Phong chằm chằm, mang theo ý kiêng kị và sợ hãi vô cùng.

Kiếm bọn chúng dán chặt vào cổ Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà, chỉ cần Lâm Phong có hành động thiếu suy nghĩ, bọn chúng sẽ động thủ giết người, nhất định không cho Lâm Phong cơ hội giết bọn chúng, nhất định không thể. Lúc này, chỉ thấy bước chân Lâm Phong tiến gần thêm vài bước, Ung Thái sư lập tức hét lớn.

- Đứng lại, nếu ngươi còn bước về phía trước một bước, đừng trách ta vô tình.

Kiếm lão xiết vào cổ Lâm Hải, rạch ra một đường máu, khiến đôi mắt Lâm Phong càng phát lạnh, băng hàn vô cùng.

- Nếu ngươi còn khiến cha ta chịu thêm một chút tổn thương nữa, ta thề ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết ngươi, cho dù ngọc nát đá tan.

Lời nói rét lạnh chấn động tâm thần Ung Thái Sư, khiến kiếm lão hơi lỏng một chút, lão không dám làm Lâm Hải bị thương một nữa, giờ lão đang rất sợ hãi người thành niên trước mắt này. Ngày xưa, lão từng phái người đuổi giết Lâm Phong, khi đó Lâm Phong thiên phú hùng mạnh, lão biết nếu lưu Lâm Phong lại, hắn nhất định trở thành một mối họa, bởi vậy lão muốn diệt trừ hắn từ trứng nước. Giờ đây, những điều gã đoán đã trở thành sự thật, Lâm Phong thật sự đã trở thành mối nguy hiểm, khiến lão có cảm giác sợ hãi. Hơn nữa, lão giờ không dám chọc giận Lâm Phong, lão sợ Lâm Phong sẽ giết lão giống như đã giết Thiên Âm thiếu gia.

- Cường giả Thiên Vũ Thiên Phong quốc ta sẽ nhanh đến, đến lúc đó dù hắn có thiên phú mạnh hơn nữa, cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Trong lòng Ung Thái Sư âm thầm nhẩm tính thời gian.

- Tiểu Phong, hiện tại ngươi đi mau đi.

Lâm Hải quát một tiếng, tu vi Lâm Phong thực khiến ông ta kinh ngạc, nhưng Lâm Phong sẽ phải đối mặt với cường giả Thiên Vũ, đối phương không phải người Lâm Phong có thể chiến thắng được. Nếu tu vi Lâm Hải hãy còn, hắn nhất định có thể cảm nhận được hơi thở Lâm Phong, khí tức Thiên Vũ đầy đủ, thiên địa giao hòa. Đáng tiếc, hôm nay hắn đã quá suy yếu, tu vi bị phế, căn bản không nhìn ra được thực lực Lâm Phong như thế nào.

- Phụ thân, con đã nói rồi, những người liên lụy đến việc này, đều phải chết.

Trong giọng nói Lâm Phong lộ ra hàn ý mãnh liệt, đã thấy hơi thở cường đại cuồn cuộn mà động từ xa xa, một số quan tài gỗ tràn ngập khí âm sát đánh về hướng Lâm Phong, tốc độ nhanh đến mức tận cùng. Lâm Phong cười lạnh, tay hắn giơ lên, một ngọn lửa đáng sợ xuất hiện, những ngọn lửa này mạnh mẽ bắn về phía quan tài, một tiếng nổ lớn truyền ra, ngọn lửa hủy diệt đáng sợ trùm kín quan tài trong nháy mắt, đốt cháy hừng hực. Oanh, oanh, oanh…! Từng bóng người trong những quan tài vọt ra, nhưng trên người họ vẫn còn có những ngọn lửa đáng sợ bám vào, ngọn lửa đốt cháy kinh mạch trên cơ thể họ, khí âm sát điên cuồng khởi động, nhưng không có tác dụng, ngọn lửa thật đáng sợ. Sau khi bước vào Thiên Vũ, Đại Nhật Phần Thiên Kinh của Lâm Phong ẩn chứa Dương Hỏa Chân Nguyên, không chỗ nào không thể xâm nhập, một khi lây dính đến là không thể gạt bỏ, làm bọn họ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể bị đốt cháy đến khi tử vong.

- Ngọn lửa thật đáng sợ!

Đám người nhìn chằm chằm ngọn lửa trong hư không, ngọn lửa không ngừng thiêu đốt đến khi không còn gì nữa, tâm thần vô cùng chấn động. Ngọn lửa hủy diệt này không thể ngăn cản, cảnh giới Huyền Vũ cảnh đỉnh cao chỉ cần dính vào liền chết cháy. Xa xa không ngừng có người xông lại, Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, kiếm khí khủng bố xông lên tận trời, vô số kiếm ý sát phạt cuồn cuộn đánh tới, những người xung phong liều chết đều bị thuấn sát, thân thể rơi xuống, Huyền Vũ cảnh không ai ngăn được Lâm Phong. Đúng lúc này, một luồng hơi thở mênh mông vô cùng hùng mạnh bao phủ mảnh không gian, hơi thở này dường như khiến cả phiến không gian căng ra, nó mạnh mẽ đến không thể tin nổi. Nét mặt Ung Thái sư cùng với những người khác lộ vẻ mừng như điên, đến rồi, cường giả Thiên Vũ rốt cuộc đã đến, lần này Lâm Phong chết chắc. Còn Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà, khi cảm giác được luồng hơi thở này, sắc mặt lại tái nhợt, trong lòng vô cùng sợ hãi, họ lo sợ Lâm Phong sẽ bị giếtt. Hơi thở cuồn cuộn rít gào tràn đến người Lâm Phong, Lâm Phong nhìn ra xa, hai đạo thân ảnh hùng mạnh hạ xuống trước mặt hắn. Giờ phút này, Lâm Phong đang quay lưng về phía tường thành, quay lưng về phía cha mẹ hắn.

- Lâm Phong, rốt cuộc ngươi cũng đã tới!

Một cường giả Thiên Vũ trong đó nhìn Lâm Phong chằm chằm, giọng nói lạnh như băng.

- Tại Tuyết Nguyệt quốc, trên đường đi Tuyết Vực tỉ thí, ngươi giết vô số cường giả Thiên Phong quốc chúng ta, ngươi từng nghĩ đến cục diện hôm nay? - Lâm Phong, mấy chục tướng sĩ Liệt Vân quốc chúng ta chết dưới tay ngươi, hôm nay tất phải tru sát ngươi, khiến cả nhà ngươi đều phải chết.

Một người khác là cường giả Thiên Vũ của Liệt Vân quốc, cả người phát ra hơi thở lạnh lùng.

- Bọn họ đáng chết.

Lâm Phong lạnh lùng thốt ra một tiếng.

- Ngươi muốn chết? Cường giả Thiên Phong quốc giận dữ quát lên, đồng thời đánh ra một chưởng, chưởng này ẩn chứa lực lượng thiên địa đáng sợ, Lâm Phong không đỡ được chưởng lực đáng sợ kia, thời điểm cự chưởng đánh vào người hắn, thân thể hắn hung hăng bay về sau đập vào vách tường.

- Tiểu Phong.

Ánh mắt Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà đỏ thẫm nhìn Lâm Phong đang bị đánh, mà trên mặt hai người và Ung Thái sư lại hiện lên nụ cười dữ tợn.

- Lâm Phong, lần này xem ngươi chết như thế nào.

Đám người đang nhiều chuyện xa xa cũng âm thầm thờ dài, Lâm Phong vẫn khó thoát một kiếp, cường giả Thiên Vũ không phải người mà hắn có thể đối phó.

- Hiện tại ngươi có hối hận không? Cường giả Thiên Vũ kia lạnh lùng nói, lực lượng mênh mông đang hội tụ trong lòng bàn tay gã.

- Giết!

Lâm Phong giận dữ quát lên, sát khí hùng mạnh.

- Đồ cứng đầu.

Ngay sau đó cường giả Thiên Vũ này lại đánh ra một chưởng, hơi thở kinh khủng đánh về phía Lâm Phong, một tiếng nổ ầm vang, bụi đất tung bay, vách tường bị phá nát, thân thể Lâm Phong bị bụi mù vùi lấp.

- Tiều Phong.

Tròng mắt hai người Nguyệt Mộng Hà, Lâm Hải như muốn nứt ra, họ gào rú thành tiếng, kiếm trong tay Ung Thái sư cũng buông lỏng. Lần này Lâm Phong không chết cũng trọng thương, xem hắn còn có thể kiêu ngạo ngông cuồng được nữa không. Nhưng lúc này, mấy đạo kim quang bùng ra đáng sợ, hai tiếng vang răng rắc cùng những tiếng động vỡ vụn truyền ra, hai thanh kiếm kề cổ Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải đều nứt ra rơi xuống, kiếm khí đáng sợ cũng vừa chém đến, trong nháy mắt giáng xuống chỗ mi tâm hai cường giả Liệt Vân quốc đang kèm hai bên Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải, cả người hai gã đều run lên, ánh mắt trợn ngược, mi tâm có máu tươi chảy ra, chết ngay tại chỗ. Ung Thái sư dường như đã nhận ra cái gì, điên cuồng lùi lại, nhưng mà lúc đó, khi lão đang lui lại, một đạo kiếm quang nháy mắt xuyên thấu, bay qua ngay trước mặt lão, nhanh như một tia chớp.

- Nguy hiểm thật.

Đạo kiếm quang đáng sợ này khiến cho Ung Thái Sư cả kinh, cả người đều đổ mồ hôi lạnh. Từ phía sau lão, một thân ảnh từ trong đống bụi đất lao ra, tiêu dao vô cùng, giờ đã bát được thân thể Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải, bay vụt lên không, đưa bọn họ đến trên lưng Tuyết Ưng.

- Hả? Đôi mắt tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lâm Phong giờ đến lông tóc cũng không tổn hao gì, không ngờ hắn lại cố ý làm thế để cứu cha mẹ mình.

Ung Thái sư cũng phát hiện ra được điều đó, sắc mặt lão trầm xuống.

- Phụ thân, mẫu thân các người ở chỗ này chờ ta.

Dứt lời, bước chân Lâm Phong lần nữa bước ra, hắn ẩn nhẫn lâu như vậy chính là để cứu cha mẹ hắn.

- Tiểu Phong.

Lâm Hải gọi to một tiếng.

- Yên tâm đi, thiếu chủ sẽ không việc gì đâu.

Đúng lúc này, một thanh âm rất nhỏ trầm thấp truyền vào trong tai Lâm Hải, khiến cho cả người lão mạnh mẽ run lên, ánh mắt nhìn khắp xung quanh, không thấy có người, lập tức nhìn xuống Tuyết Ưng dưới thân. Yêu thú này đang nói chăng? Thiên… yêu?

- Thiếu chủ giết hai phế vật Thiên Vũ này chỉ trong nháy mắt.

Tuyết Ưng lên tiếng lần nữa, khiến ánh mắt hai người hoàn toàn cứng lại, Thiên yêu lại gọi Lâm Phong là thiếu chủ. Giờ phút này Lâm Phong bước ra, hơi thở cả người cuồng bạo tới cực hạn, sát khí cuồn cuộn động trời cao, dường như thiên địa đều thành chiến trường giết chóc, sát ý đáng sợ khiến cho đám người điên cuồng run lên.

- Không đúng, Thiên Vũ, đây là Thiên Vũ, Lâm Phong cũng là cường giả Thiên Vũ, vừa rồi Lâm Phong ẩn nhẫn ngụy trang.

Ánh mắt Ung Thái sư cứng ngắc, hóa ra Lâm Phong vì cứu người nên mới chịu một kích của cường giả Thiên Vũ.

- Ta hối hận? Ta chịu chết? Trong mắt Lâm Phong lúc này chỉ còn sát ý vô tận, hắn nhìn đám cường giả hai nước trước mắt, quát lớn.

- Tất cả các người, xuống địa ngục sám hối đi.

Tiếng nói vừa dứt, Lâm Phong bước chân ra, một chưởng xuất hiên trấn áp đến đám ngươi, thiên địa cuồn cuộn chấn động run rẩy không ngớt, chưởng lực khủng bố áp bách cả phiến không gian, năm ngón tay như ngọn núi khổng lồ, không người nào có thể che chắn. Ầm ầm! Tiếng động đáng sợ truyền ra, sắc mặt cường giả Thiên Vũ của Thiên Phong quốc khó coi, cả người phóng thích hơi thở đáng sợ, ra tay đối chưởng với bàn tay khổng lồ đang đánh tới kia.

- Oanh!

Thiên địa chấn động, một chưởng chụp vào, linh hồn cường giả Thiên Vũ này đều bị chấn nát, một cái tát bị chụp chết. Thời điểm thân thể gã từ trên không rơi xuống, trong lòng đám người nổi lên sóng to gió lớn, một cái tát đập chết cường giả Thiên Vũ, Lâm Phong… hắn…! Ánh mắt Lâm Phong dừng trên người cường giả Thiên Vũ khác của Liệt Vân quốc, khiến cho thân thể đối phương run rẩy. Tại sao lại có thể như vậy, Lâm Phong tại sao có cảnh giới Thiên Vũ, mà còn là một Thiên Vũ mạnh như thế.

- Đi, thông báo cho cường giả Thiên Sát Tông lại đây!

Trong đầu gã sinh ra một luồng ý niệm, đột nhiên xoay người bỏ chạy, nhưng trong khoảnh khắc gã xoay người, mi tâm Lâm Phong phát ra kim quang vạn trượng hóa thành một chuông cổ đáng sợ, chuông cổ này nhập vào sau đầu gã, ông một tiếng vang lên, linh hồn đám người có cảm giác run rẩy, khi chuông cổ kia trở lại mi tâm Lâm Phong, thân thể cường giả Thiên Vũ lại từ từ rơi xuống, chết! Hai gã cường giả Thiên Vũ, một gã bị một tát chụp chết, còn một Thiên Vũ khác lại bị một ý niệm của Lâm Phong giết chết. Ung Thái sư giờ sợ tới mức té đâi, hai chân như nhũn ra, lão chưa từng nghĩ Lâm Phong sẽ đáng sợ đến như thế này.

- Ta chịu chết ư? Hiện tại cho các ngươi biết, ta muốn tiêu diệt cả hoàng thất Thiên Phong quốc.

Lâm Phong lạnh lùng thốt ra, thần niệm vừa động, kiếm sắc bắn giết ra, Ung thái sư không có bất kỳ một cơ hội nào, chết! Cường giả đi một bước giết một bước, nộ sát ngàn dặm không nháy mắt, Lâm Phong bất động cũng có thể giết người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play