Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 811 - Đoạt Bảo.


...

trướctiếp

Trong điện, hào quang càng thêm chói mắt rực rỡ, một cỗ hoàng khí lượn lờ trong từng ngõ ngách của đại điện, toàn bộ không gian như thể là một mảnh thánh cảnh vương giả. Trên vách đá xung quanh, kim quang rực rỡ, kinh văn khắc phức tạp như thể tuyệt thế công pháp. Mà ở giữa đại điện hình như có bóng một pho tượng, thực sự thì không phải tượng mà là bóng một người chân chính. Diện mạo người này vô cùng uy nghiêm, toàn thân đắm chìm trong hoàng khí, tôn quý, lóa mắt.

- Ngọc Hoàng!

Thân thể Hoàng Phong hơi hơi run lên, hắn biết rằng đây mới thực sự là Ngọc Hoàng điện. Hắn đã tới tẩm cung của Ngọc Hoàng, trước mắt hắn chính là thân thể Ngọc Hoàng.

- Ta đã tới rồi.
.. cuối cùng... ta đã tới rồi.... Hoàng Phong nắm chặt hai tay, cả người nổi gân xanh, kích động vô cùng. Kế thừa Ngọc Hoàng, từ nay về sau, hắn chính là Hoàng giả của Ngọc Thiên hoàng tộc, tương lai chắc chắn nhất thống Ngọc Thiên hoàng tộc, xưng bá Càn Vực, tiến nhập Thánh thành, trở thành Hoàng chân chính. Tất cả những thứ này đều thuộc về hắn. Mỗi bước chân dường như nặng đến ngàn cân, Hoàng Phong chậm rãi bước tới, đi đến phía trước mặt Ngọc Hoàng, chiêm ngưỡng vinh quang của Ngọc Hoàng. Hoàng Phong quỳ xuống đất, trên người hiện ra từng luồng hoàng khí, tiếp dẫn cùng hoàng khí trên người Ngọc Hoàng. Ngay sau đó, thân thể Hoàng Phong kích động, lại lần nữa run lên, quả nhiên giống như lời trăn trối của tổ tiên lưu lại, hắn chắn chắn đạt được truyền thừa của Ngọc Hoàng. Hai tay ngưng ấn, trên mặt Hoàng Phong mang theo sự cung kính, cúi người, phủ phục trên mặt đất, Hoàng Phong dập đầu, lại dập đầu, khấu đầu ba lần. Đứng dậy, lại quỳ, lại dập đầu... Gặp Ngọc Hoàng, phóng ra hoàng khí, ngưng hoàng ấn, ba quỳ chín lạy, Ngọc Hoàng hiển linh, giáng truyền thừa. Sau khi ba quỳ chín lạy, Hoàng Phong không thể kiềm chế được, thân thể run lên vì sung sướng, kế thừa giáng lâm, hắn sắp đạt được kế thừa của Ngọc Hoàng! Trong ánh mắt mang theo sự điên cuồng, Hoàng Phong cung kính phủ phục, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Một hơi, mười hơi, trăm hơi thở.... Thời gian từng chút từng chút trôi qua, nhưng mà kế thừa vẫn chưa giáng lâm. Trong lòng Hoàng Phong hơi sinh ra một cảm giác bất an. Đây là phương pháp kế thừa truyền thừa của Ngọc Hoàng, đã được Ngọc Thiên hoàng tộc truyền xuống từ lâu, cho dù những người khác tiến vào căn bản cũng không có khả năng đạt được kế thừa của Ngọc Hoàng. Làm sao lại không có một chút phản ứng? Thân thể phủ phục tại đó, đôi mắt Hoàng Phong lóe lên một tia kinh hoảng, nhưng thân thể của hắn vẫn không dám lộn xộn, dường như sợ làm thần linh tức giận.

- Ầm ầm!

Một tiếng động mãnh liệt truyền đến, cửa điện run lên, dường như sắp bị đánh vỡ tan. Điều này làm cho tâm thần Hoàng Phong càng thêm không yên. Không có phản ứng, lại không có phản ứng. Cuối cùng không thể khống chế nổi rung động trong tâm, Hoàng Phong đứng lên, khom người với thân thể Ngọc Hoàng, nói:

- Ngọc Hoàng tổ tiên, ngài nhất định để lại phương pháp kế thừa trong này, ta tin chắc như vậy.

Dứt lời, Hoàng Phong đi xem xét vách đá bốn xung quanh, xem có thể tìm thấy manh mối gì hay không. Trên đó khắc không ít thánh văn lợi hại, hoặc là chữ viết, nhưng đều không có để lại manh mối. Đến tận khi Hoàng Phong đi đến vách đá phía sau lưng Ngọc Hoàng. Trên đó cũng có khắc hoa văn, nhưng mà Hoàng Phong xem không hiểu, dường như là văn tự, lại giống như là thánh văn.

- Chẳng lẽ bí mật nằm trên hoa văn thần bí này? Hoàng Phong chăm chú nhìn hoa văn này.

Hắn căn bản xem không hiểu chút nào, Hoàng Phong dường như muốn điên lên. Những hoa văn thần bí này có lẽ là văn tự, khác biệt với những hoa văn khác, cứng cáp hữu lực, hùng hồn vô cùng, mang theo khí tức phóng đãng không thể kiềm chế, không nhìn khí khái thương thiên, không phải bút tích mang khí tức tôn quý của Ngọc Hoàng, dường như do người khác tạo nên.

- Ầm.
.. tạch!.. Tiếng va chạm ầm ầm càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho sắc mặt Hoàng Phóng trở nên vô cùng khó coi. Cuối cùng sau một tiếng ầm vang, cánh cửa cực lớn của đại điện bị đánh vỡ ra, rất nhiều bóng người trực tiếp xông thẳng vào, người Ngọc Thiên hoàng tộc, người Đông Hải Long Cung, còn có nhóm người Lâm Phong. Lúc này đây, bọn họ đều duy trì ăn ý, không có chém giết lẫn nhau. Bởi vì bọn họ biết rõ, chém giết là việc sớm muộn, việc cấp bách chính là tìm được bảo vật của Ngọc Hoàng, sau đó lại chém giết cũng chưa muộn, sao có thể để cho một mình Hoàng Phong đạt được bảo vật của Ngọc Hoàng. Nhóm người của Ngọc Thiên hoàng tộc nhìn thấy thân thể Ngọc Hoàng, trong ánh mắt cả đám lộ ra ý cung kính. Cho dù đã trải qua trăm ngàn năm, thân thể Ngọc Hoàng vẫn được bảo tồn hoàn hảo như lúc ban đầu, đắm chìm trong hoàng khí vô thượng. Người của Đông Hải Long Cung nhìn thấy chân thân của Ngọc Hoàng thì lộ ra vẻ kính sợ. Hoàng giả tiếu ngạo thiên địa, cao cao tại thượng, cho dù là Hoàng của Ngọc Thiên hoàng tộc, bọn họ vẫn giữ trong lòng một tia kính sợ, không dám khinh nhờn, thậm chí hơi hơi khom người với tôn thân của Ngọc Hoàng, bày ra sự tôn sùng đối với Hoàng giả. Lâm Phong tiến vào, liếc nhìn tôn thân của Ngọc Hoàng, trong mắt lộ ra một cỗ phóng đãng. Bởi vì đã thấy qua pho tượng tứ Hoàng, hắn đã cảm thụ qua khí khái coi trời bằng vung của Vô Thiên Kiếm Hoàng, cảm thụ qua tư thế oai hùng của tuyệt thế Ma Hoàng, trong thiên hạ chỉ có bản thân, không cần quỳ bái bất cứ kẻ nào. Khí khái lăng thiên, cho chưa phải Hoàng vẫn có thể trảm Hoàng, mỗi khi Lâm Phong nhớ tới tư thế oai hùng tuyệt thế đó thì lại có cảm giác nhiệt huyết dâng trào. Coi trời bằng vung, Hoàng giả cũng dám trảm, tại sao phải kính sợ. Ngày xưa Ma Hoàng rõ ràng dám trảm Hoàng, Lâm Phong đã bị tứ Hoàng ảnh hưởng, cho nên không có quá nhiều kính sợ đối với một thi thể Hoàng giả.

- Hoàng Phong!

Ngao Giao quát lên, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Hoàng Phong, giận dữ nói:

- Giao đồ vật ra đây đi.

Hoàng Phong nghe thấy Ngao Giao giận quát, sắc mặt cũng khó coi:

- Ta không có đạt được cái gì cả.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Ngao Giao lạnh lùng đáp lại, Hoàng Phong là người đầu tiên tiến vào, không đạt được cái gì, có thể sao? Hoàng Phong quan sát tất cả mọi người, tất cả đều đang ngó chừng hắn.

Quả nhiên, căn bản không có ai tin tưởng lời hắn nói... Cảnh tượng này khiến Hoàng Phong cực kỳ khó chịu, nếu hắn thật sự đoạt được cái gì, người Ngọc Thiên hoàng tộc ai dám không theo mệnh lệnh của hắn. Hiện tại người Ngọc Thiên hoàng tộc đều bởi vì việc vừa rồi mà lạnh lùng nhìn hắn. Hoàng Phong rất rõ ràng, lần tiến vào Bí Cảnh này cực kỳ quan trọng đối với hắn, chỉ có người dưới Thiên Vũ mới có cơ hội. Tuy rằng hắn là lãnh tụ của những người này, nhưng trong Ngọc Thiên hoàng tộc vẫn có thiên tài không kém hơn hắn chút nào, thậm chí còn vượt hơn, chỉ bất quá, đám người đó đã thành Thiên Vũ, bởi vậy nếu hắn chiếm được kế thừa của Ngọc Hoàng. Sau này Ngọc Thiên hoàng tộc chính là của hắn, Ngao Giao cũng giống như vậy. Đông Hải Long Cung có tứ đại Long vương đều rất mạnh, phía trên Long vương còn có Long tôn, Long chủ, hậu nhân bọn họ không một người nào đơn giản. Hắn phải đạt được thành tựu ở trong Ngọc Hoàng điện này, đạt được trọng bảo, tương lai mới có thể trở thành nhân vật lãnh tụ chân chính của Đông Hải Long Cung. Một đám người bước từng bước tới bức bách Hoàng Phong, sắc mặt Hoàng Phong tái nhợt.

- Nếu còn không giao ra, giết.

Một đám người vây Hoàng Phong lại, người của Ngọc Thiên hoàng tộc vậy mà lại không có ai đứng ra giúp đỡ khiến sắc mặt Hoàng Phong trắng bệch. Mấy người Lâm Phong có chút hứng thú nhìn bọn họ tranh đấu, để cho bọn họ chó cắn chó, không tham dự.

- Chính ngươi tự tìm cái chết, giết ngươi thì đương nhiên sẽ đoạt được tất cả mọi thứ của ngươi.

Ngao Giao cười lạnh, trên người dường như có giao long ẩn hiện. Một vài ảo ảnh giao long gào thét đánh tới phía Hoàng Phong, đồng thời, toàn bộ người của Đông Hải Long Cung cũng triển khai, muốn đánh chết Hoàng Phong. Hoàng Phong mang theo Ngọc Hoàng quan phỏng chế, chống đỡ công kích của Ngao Giao, tiếng đánh nhau ầm ầm khiến đại điện rung lên. Lúc bọn họ chiến đấu, Đoàn Vô Nhai lặng yên, tiêu sái đến phía sau Hoàng Phong khiến Lâm Phong nhíu mày:

- Tên âm độc này lại muốn hạ độc thủ rồi.

Đoàn Vô Nhai nhìn thoáng qua Lâm Phong, dường như ở thời điểm hạ âm thủ, gã vẫn luôn cảnh giác Lâm Phong. Gã biết Lâm Phong rất hận mình, hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn. Hoàng Phong phẫn nộ đánh giết tứ phương, Ngọc Hoàng quan hóa thành một áo quan, bao phủ lấy người hắn, vết nứt bị một kiếm của Lâm Phong chém ra đã tự động chữa trị, hoàn hảo không tổn hao gì, cho dù chỉ là Ngọc Hoàng quan phỏng chế nhưng cũng vẫn là đồ vật của Ngọc Thiên hoàng tộc, há có thể là phàm phẩm.

- Cút ngay.

Hoàng Phong nổi giận gầm lên, Ngọc Hoàng quan hóa thành găng tay gai sắc, ầm ầm đập tới Ngao Giao. Đúng lúc này, Đoàn Vô Nhai rốt cục ra tay, sát khí cực lạnh trong hồ lô phóng thích ra, ngay lập tức đánh tới Hoàng Phong.

- A.
.. Hoàng Phong hét thảm, lưng bị ăn mòn dần, cánh tay mạnh mẽ vung lên, một chiếc nhẫn trữ vật từ trong tay hắn bị quăng ra ngoài.

- Hả? Giờ phút này, mọi người đều nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trữ vật kia, lập tức từng luồng khí tức đáng sợ nở rộ, đánh tới chiếc nhẫn kia, tất cả đều muốn cướp đoạt nó, đếch cần biết ngươi là ai.

Những người này không có một tên nào là người lương thiện, bất kể người Đông Hải Long Cung hay người của Ngọc Thiên hoàng tộc, ai lại không muốn bảo vật của Ngọc Hoàng cơ chứ. Thân thể của Lâm Phong cũng lóe lên, tuy nhiên không phải hướng tới chiếc nhẫn mà là đánh tới Hoàng Phong. Một kiếm hủy diệt trực tiếp đâm vào thân thể Hoàng Phong, khiến cả người hắn cứng đờ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Phong.

- Bất kể ngươi có bảo vật hay không, đều phải trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Ngươi đã từng muốn giết chúng ta, đoạt bảo vật của chúng ta, hiện tại nên trả. Lâm Phong thản nhiên lấy xuống găng tay do Ngọc Hoàng quan hóa thành từ trên tay Hoàng Phong. Kiện bảo vật này đưa tới tận cửa, vì sao không cần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp