Gió xoáy cuồn cuộn giữa hoang mạc bốc lên tận trời, trong giữa luồng gió xoáy này còn mang theo một cỗ huyết khí cực kỳ mãnh liệt, dù là ở những nơi cực kỳ xa xôi vẫn có thể nhìn thấy hiện tượng dị thường này.
- Tên này quá vọng động rồi, động tĩnh lớn đến như vậy, thật không hay ho gì.
Lâm Phong thật không biết nói gì với Hoàng Phủ Long, đầu tên này không biết có não không nữa, phát hiện bảo vật thì phải lén lén lút lút, vậy mà không ngờ gã lại làm ra động tĩnh lớn đến vậy. Ngẩng đầu nhìn lên hư không, Lâm Phong nhìn thấy từng đạo bóng dáng đang nhanh chóng lóe ra hướng về phía bên này, hiển nhiên là bọn họ đã bị hiện tượng dị thường này hấp dẫn mà tới đây. Lúc này, chỉ thấy có một người trên thân người lộ ra một luồng khí âm u lạnh lẽo, gã khoác trường bào màu xám chậm rãi đi đến, khi gã tới bên này ánh, mắt của gã đột nhiên hơi hơi cứng đờ. Lâm Phong cũng vậy, lập tức một luồng sát khí sắc bén lạnh lẽo đáng sợ hiện lên trong đôi mắt Lâm Phong, sát khí cuồn cuộn bốc lên.
- Thật là đúng dịp, không nghĩ rằng sau khi ngươi nhập ma vẫn còn có thể khôi phục được như lúc ban đầu, đúng là không uổng công ta vẫn đánh giá tốt về ngươi.
Đoàn Vô Nhai nhìn Lâm Phong, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên, nụ cười này thoạt nhìn thì vẫn giống với lúc trước, nó vô hại với cả người lẫn vật, làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết hòa đồng, chỉ có điều khí âm u lạnh lẽo trên người gã đã mất đi cái dịu dàng của ngày trước.
- Ừ, thật là khéo.
Trên người của Lâm Phong tràn ngập sát ý, kiếm khí tung hoành gào thét mãnh liệt, nếu hỏi trong tất cả những kẻ thù kẻ mà hắn muốn giết nhất là ai, Đoàn Vô Nhai sẽ xếp ở vị trí hạng nhất không thể nghi ngờ. Tất cả âm mưu đều do một tay Đoàn Vô Nhai bày ra.
- Lâm Phong, ngươi cũng không nên hận ta nhiều như vậy, phải biết rằng nếu như không có ta có lẽ cũng sẽ không có ngươi ngày hôm nay, ta vẫn mong ngươi trưởng thành lên, tuy rằng trong lúc đó không ít người đã chết, nhưng ít ra thì ngươi cũng đã hùng mạnh như hiện nay, mà ta đã nhận được những thứ mà mình muốn, ta và ngươi đại khái vẫn có thể tiếp tục liên kết, xưng bá Càn Vực.
Đoàn Vô Nhai dường như không để ý đến sát ý của Lâm Phong, nhàn nhạt cười nói.
- Đối với ngươi, ta chỉ có một ý niệm trong đầu.
Lâm Phong chậm rãi bước ra, kiếm khí ngút trời, chém ra một kiếm:
- Đó là, giết!
- Lâm Phong, cẩn thận gã cũng giống như các ngươi, chiếm được bảo vật của tứ đại Tôn giả.
Vũ Thiên Cơ không nghĩ tới Lâm Phong và người này có thù hận lớn đến như thế, liền nhắc nhỏ một tiếng.
- Thiên phú của ngươi quả nhiên đáng sợ, ngươi trưởng thành đến mức làm cho trong lòng ta kinh sợ.
Đoàn Vô Nhai cảm nhận được kiếm khí chém tới liền khen ngợ, một luồng khí âm u lạnh lẽo điên cuồng phóng ra trên người gã, trong tay gã xuất hiện âm sát hồ lô. Đoàn Vô Nhai đánh ra một chưởng, lập tức một luồng âm khí cuồng mãnh đáng sợ hướng về phía Lâm Phong, kiếm khí hùng mạnh đều bị ăn mòn, hết thảy tất cả đều hóa thành tịch diệt. Đôi mắt của Lâm Phong ngưng tụ, luồng khí ăn mòn này thật đáng sợ, Đoàn Vô Nhai không ngờ cũng đã chiếm được bảo vật của Tôn giả chí tôn. Ẩm Huyết kiếm xuất hiện, huyết khí tung hoành, kiếm khí vũ động, lập tức trước mặt Lâm Phong xuất hiện từng màn kiếm đáng sợ xoắn giết về phía trước. Luồng khí u ám lượn lờ phía trên màn kiếm kia, tiếng vang truyền tới, kiếm khí lại một lần nữa bị ăn mòn.
- Ta đến đây.
Quang hoa màu vàng nở rộ chói mắt, chỉ thấy một đôi cánh chim màu vàng rực rỡ bao bọc thân thể Quân Mạc Tích vào trong, cả người gã trực tiếp phá vỡ âm sát khí đáng sợ kia, kim quang lóe ra tróc thẳng vào đầu của Đoàn Vô Nhai.
- Ngươi cũng có dị bảo.
Đoàn Vô Nhai cả kinh, chỉ thấy quang hoa màu vàng cắt nhỏ những luồng khí âm sát, mà thân thể của Đoàn Vô Nhai thì lại theo một luồng khí âm sát quay cuồng hiện ra tại một nơi khác, gã vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
- Ông… Chuông cổ tấu vang, chỉ thấy một chiếc chuông cổ thật lớn chụp xuống Đoàn Vô Nhai, lập tức Đoàn Vô Nhai cảm thấy cả người cứng đờ, khí âm sát trên người gã giống như bị tiếng chuông này giữ chặt lại.
- Giết!
Hàng nghìn hàng vạn kiếm khí điên cuồng gào thét giận dữ hướng tới Đoàn Vô Nhai mà chém giết, kiếm khí khủng bố này phảng phất giống như muốn cắn nuốt sạch cả người Đoàn Vô Nhai. Sự mạnh mẽ của Lâm Phong khiến cho Đoàn Vô Nhai vô cùng run sợ, hắn chỉ tùy ý phát ra một kiếm mà có thể đáng sợ như thế, nếu mà gã không có được chí tôn hồ lô mà gặp phải Lâm Phong chỉ sợ đã bị giết chết rồi.
- Đi.
Một chưởng dừng ở trong âm sát hồ lô, luồng khí âm u lạnh lẽo tuôn trào ra, bao phủ toàn bộ kiếm khí kia, nuốt vào trong miệng hồ lô. Đoàn Vô Nhai lại đánh ra một chưởng, âm sát khí điên cuồng từ giữa hồ lô phun ra, tràn ngập khoảng không, ăn mòn hết thảy. Kiếm trong tay Lâm Phong điên cuồng vũ động, cửu trọng kiếm mạc xuất hiện, đã ngăn cản được toàn bộ luồng khí âm sát này.
- Lâm Phong, sau này còn gặp lại.
Một giọng nói từ rất xa truyền đến, lập tức Lâm Phong đã nhìn thấy Đoàn Vô Nhai ngồi ở trong hồ lô phóng đại, nhanh chóng bay đi. Nhìn thân ảnh Đoàn Vô Nhai biến mất trong giây lát, trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên từng đạo hàn quang, thật là hồ lô lợi hại, hắn không ngờ đã không thể giết được Đoàn Vô Nhai. Kim quang lóe ra, Quân Mạc Tích trở lại bên người Lâm Phong, cũng đồng dạng nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đi xa kia, nói:
- Hồ lô kia thật là khủng khiếp, dường như còn lợi hại hơn so với trường bào của ta, có công có phòng, hơn nữa lại cực kỳ âm u lạnh lẽo.
- Các ngươi ở tòa phủ đệ thứ nhất chiếm được hai kiện bảo vật, mà gã ở trong phủ đệ của Tôn giả thứ hai, chiếm được một kiện bảo vật hồ lô kia, bởi vậy uy lực của hồ lô mạnh hơn trước là điều hợp tình hợp lý.
Vũ Thiên Cơ phân tích, kỳ thật gã không biết bọn Lâm Phong chiếm được ba kiện bảo vật. Đám người Lâm Phong thoải mái, Tôn giả chí tôn rất dũng mãnh, chỉ sợ một người đã có thể lật tung bất luận thế lực cường đại nào ở Càn Vực này, bảo vật của các ngài sao có thể không lợi hại.
- Gã quả nhiên vẫn âm hiểm như trước.
Trong mắt Lâm Phong lộ ra ánh sáng lạnh lùng, Đoàn Vô Nhai nhìn thấy tình hình không thuận lợi thì không tiếp tục ham chiến một chút nào, trực tiếp rời đi, cực kỳ cẩn thận, âm hiểm, tính cách gã không hề thay đổi. Càng ngày càng có nhiều cường giả tới khu vực này, nhìn thấy ao nước huyết mạch bên dưới lốc xoáy sa mạc kia, trong mắt mọi người đều xuất hiện một vẻ tham lam. Trọng bảo, bên trong nhất định có trọng bảo xuất thế, ao máu này tràn ngập lực lượng huyết mạch, rất mạnh mẽ.
- Nếu có thể đi vào tẩy rửa một phen, tuyệt đối sẽ được đến chỗ tốt thật lớn, rất nhiều người trong lòng nghĩ như thế.
Tôn giả dũng mãnh lấy lực lượng huyết mạch hóa thành ao máu, cho dù có không hợp với thể chất của bọn họ thì cũng có thể tăng cường khí lực. Vừa rồi những người nghĩ rằng bên dưới sa mạc không có khả năng có bảo vật, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng phải ngạc nhiên một trận, không ngờ ở địa phương như vậy mà vẫn xuất hiện bảo vật. Lâm Phong nhìn thoáng qua ao máu, thân thể Hoàng Phủ Long đã hoàn toàn chìm đắm trong ao máu, trải qua huyết mạch tẩy rửa, cảnh tượng này khiến cho Lâm Phong nghĩ tới chính mình cũng đã từng từ hấp thu lực lượng huyết mạch trong một ao máu, Tử Xà Tôn Yêu hóa thành huyết trì, tuy nhiên lực lượng lần đó so với bây giờ phải kém hơn rất nhiều. Huyết trì ngày xưa là ở trong thạch động, lực lượng huyết mạch trải qua ngàn năm, đã phát huy rất nhiều lần nên đã yếu đi không ít, mà ao máu này lại tựa hồ như được vị Tôn giả chí tôn kia phong ấn, cho đến vừa rồi Đại Hại Trùng mới cảm nhận được phong ấn mà phá vỡ nó đi. Hơn nữa, bản thân thực lực Tôn giả chí tôn mạnh mẽ khôn cùng, lực lượng huyết mạch không có tiết ra ngoài, có lẽ đây là chỗ chênh lệch. Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, nếu là lúc trước hắn có được lực lượng huyết mạch mạnh như hiện tại, không phải là dựa vào võ hồn thôn phệ mà trực tiếp hấp thu thì không biết sẽ mạnh hơn biết bao nhiêu, hiệu quả mãnh liệt hơn biết bao nhiêu. Lúc này, Lâm Phong đột nhiệt cũng muốn nhảy vào trong ao máu kia để trải qua tẩy rửa, đương nhiên đây chỉ là một loại kích động, hắn không có khả năng vào quấy rầy Hoàng Phủ Long, về phần tại sao có sự kích động này, đó là vì Võ Hồn của hắn. Cường giả tụ tập tới càng ngày càng nhiều, ánh sáng tham lam trong mắt đám người càng ngày càng thịnh, thời điểm ít người bọn họ không dám động thủ, đồ vật trên người Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương dường như rất cường đại, lại còn có Lâm Phong, thực lực vừa rồi bùng ra rất khủng bố, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nếu có nhiều người thì lại khác, liên kết lại liền có cơ hội. Lúc này, có một người mở lời:
- Chư vị, trong ao máu này ẩn chứa huyết mạch cực kỳ hùng mạnh, nếu chúng ta có thể được tẩy rửa, đắm chìm trong ao này, nhất định sẽ có được chỗ tốt rất lớn, bây giờ chúng ta cùng nhau động thủ, chém giết những người này, sau đó cùng nhau chia sẻ ao máu.
- Xì… Lời của gã vừa dứt, chỉ nhìn thấy một đạo huyết sắc kiếm quang hướng về gã.
Lúc nãy để cho Đoàn Vô Nhai bỏ chạy mất, cơn tức giận của Lâm Phong còn chưa được giải tỏa, người này lại dám làm chim đầu đàn. Đây là một kích xả giận của Lâm Phong, kiếm khí đi nhanh như chớp điện. Gã cuống quýt oanh ra một chưởng, nhưng chưởng này lại không có một chút tác dụng nào. Kiếm của Lâm Phong dữ dội, hùng mạnh, xuyên thẳng qua yết hầu, đôi mắt người nọ trừng to, mới vừa rồi gã còn mơ tưởng được tắm rửa trong ao máu mà giờ đã trở thành một cái người chết.
- Ai dám động thủ, giết.
Lâm Phong tức giận quát lên, sát ý linh hoạt sắc bén, ai dám ra tay giết không tha, không ác độc sẽ không chấn áp được những kẻ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT