Vũ Thiên Cơ chậm rãi bước lên, thản nhiên bảo:

- Ngươi nói không sai, ta chính là lãnh tụ của Thiên Trì khi bước vào Bí Cảnh, toàn bộ người Thiên Trì đều phải nghe mệnh lệnh của ta.

Lâm Phong nhìn chằm chằm Vũ Thiên Cơ, áo trắng bồng bềnh, tư thế hiên ngang oai hùng, Vũ Thiên Cơ chính là lãnh tụ, người Thiên Trì đều phải nghe theo gã. Những người Thiên Trì còn lại đều không có ai phản bác, dường như đều là cam chịu lời của Vũ Thiên Cơ. Thất phong trong Thiên Trì, lấy Thiên Cơ Phong vi tôn, mà thanh niên lãnh tụ của Thiên Cơ Phong là Vũ Thiên Cơ gã, cũng là vị trí tôn quý nhất, đại biểu cho bảy ngọn Tuyết Phong, người có được tiếng nói mạnh nhất, lời của gã, chỉ cần là người Thiên Trì đều phải nghe theo. Đây là quy củ của Thien Trì từ trước tới nay. Nếu có một ngày Vũ Thiên Cơ chân chính trở thành nhân vật lãnh tụ của Thiên Cơ Phong, vậy người toàn bộ bảy ngọn Tuyết Phong đều vi tôn gã, gã chính là đại biểu cho ý chí của Thiên Trì.

- Lâm Phong, mặc dù Thiên Tuyền Phong thừa nhận ngươi, Tuyết Ưng tiền bối không phản đối bất cứ người nào gia nhập Thiên Trì.

Nhưng mà cái này không đại biểu ta đã công nhận các ngươi, không có nghĩa là sáu ngọn Tuyết Phong còn lại đã tán thành các ngươi. Vài ngày trước, sau khi các ngươi bước vào Bí Cảnh liền giết hết người của Thiên Xu Phong, nhưng đó là do bọn họ sai trước, giết thì đã giết rồi. Hiện giờ hai người kia đoạt được trọng bảo, nhất định phải giao ra đây, không giao tất chết! Trong giọng nói của Vũ Thiên Cơ lóe lên sát ý không hề che giấu.

- Buồn cười, ta nhớ tiền bối Thiên Trì đã từng nói, bất luận người Thiên Trì đạt được bảo vật nào đều có thể tự mình giữ lại.

Ngươi tự xưng mình là lãnh tụ Thiên Trì chẳng lẽ lại không biết. Lâm Phong giận dữ mắng lại, Vũ Thiên Cơ rõ ràng là già mồm át lẽ phải.

- Nếu là Thiên Trì Tuyết đoạt được bảo vật, hoặc là một người trong số bọn họ đoạt được bảo vật, ta đương nhiên sẽ không xuất thủ cướp đoạt.

Nhưng mà hai người bọn họ thì ta nói rồi, tiền bối Thiên Trì nhận bọn họ, nhưng ta không tán thành. Hơn nữa, bọn họ không có tư cách nắm giữ trọng bảo. Cho nên, cho dù hai người họ chân tâm thật ý nguyện gia nhập Thiên Trì, nhưng ta vẫn sẽ không thay đổi chủ kiến của mình. Vũ Thiên Cơ trang nghiêm, quát lớn lên:

- Trọng bảo như thế, bọn họ không xứng đáng có được, nên để cho ta nắm giữ, vì mục đích này, dù y phục nhuốm máu cũng không tiếc.

- Hết thảy vì đế quốc.

Để tay trước ngực, Vũ Thiên Cơ nói một cách vô cùng trang nghiêm. Cho dù giết chóc, cho dù vi phạm ý chỉ của tiền bối cũng không tiếc, đây là quan niệm của gã, ý chí của gã.

- Rắm chó không thông, ngươi sao không nói ngươi là một mình tư lợi, vì muốn đoạt bảo vật về tay mình đi? Cả người Lâm Phong tản ra một luồng kiếm khí lợi hại, nhìn chằm chằm Vũ Thiên Cơ, tức giận nói: - Nhiều lời vô ích, chiến đi.

Ngươi nói ngươi muốn thanh trừ phản nghịch Thiên Trì, Lâm Phong hiện tại đại biểu Thiên Tuyền, tru sát kẻ đại nghịch bất đạo muốn liệp sát đồng liêu để cướp bảo vật, một mạch Thiên Tuyền dựa vào cái gì phải nghe mệnh lệnh của ngươi. Vũ Thiên Cơ cảm nhận được chiến ý mênh mông trên người Lâm Phong, không hề sợ hãi mà tiếp tục nói:

- Ta biết rằng, ngươi được ba vị tiền bối dạy bảo, thực lực cường đại, ý chí kiếm đạo đã đạt tầng sáu.

Nói thật, ta rất thưởng thức ngươi, nếu ngươi đoạt được bảo vật, có lẽ ta sẽ không đoạt đi, ta tin tưởng ngươi có thể làm cho một mạch Thiên Tuyền quật khởi. Nhưng mà nếu như ngươi muốn bảo hộ hai người bọn họ, cuối cùng ta và ngươi sẽ phải chiến một trận. Nếu như ngươi thua, ta sẽ không giết ngươi, nhưng mà bảo vật hai người bọn họ lấy được, nhất định phải giao cho ta xử lý. Vũ Thiên Cơ chậm rãi nói, trong khẩu khí lộ ra tự tin hùng mạnh.

- Nếu như ngươi thua thì làm sao? Hoàng Phủ Long quát.

- Thua? Vũ Thiên Cơ lạnh lùng cười, đảo qua năm người trên vách đá trước động phủ: - Người của bảy ngọn Tuyết Phong, ngoại trừ các ngươi, ai dám cãi lệnh ta, ta chính là lãnh tụ của bọn họ.

Thiên Trù có tổng cộng bảy ngọn Tuyết Phong, ta là một thế hệ lãnh tụ của chính phong

- Thiên Cơ Phong.

Vũ Thiên Cơ ta sao có thể thua. Các ngươi thực sự nghĩ rằng trở thành nhân vật lãnh tụ của bảy ngọn Tuyết Phong dễ dàng như vậy sao? Trên người Vũ Thiên Cơ là tràn ngập tự tin. Lúc này đây, khí chất kiên quyết trên người gã khác xa trước kia, Thiên Trì đế quốc là một đế quốc trung phẩm hùng mạnh, lấy thực lực dũng mãnh có uy vọng cực cao trong các đế quốc trung phẩm. Thiên Trì Tuyết Phong là linh hồn của đế quốc, mà bản thân Vũ Thiên Cơ là lãnh tụ trong những người trẻ tuổi ở Thiên Trì, tương lai thậm chí có thể trở thành người đứng đầu chân chính của Thiên Trì. Gã sao có thể chỉ có hư danh cho được. Mấy người Lâm Phong phát hiện, dường như bọn họ đều xem nhẹ Vũ Thiên Cơ rồi. Hơn nữa, Vũ Thiên Cơ biết có ba vị Tôn giả tiền bối chỉ đạo Lâm Phong, gã còn biết Lâm Phong có ý chí kiếm đạo tầng sáu, nhưng gã lại không có nửa điểm sợ hãi, chỉ có chiến ý bùng cháy. Tuy nhiên Vũ Thiên Cơ còn không sợ, vậy Lâm Phong làm sao có thể sợ hãi. Trên người hắn cũng lộ ra chiến ý mênh mông, ở Thiên Trì Tuyết Phong tu luyện một thời gian, lại có được ngộ đạo ở trong Bí Cảnh, Lâm Phong giết Huyền Vũ cảnh tầng chín cực kỳ dễ dàng, như giết gà giết chó. Hắn còn chưa có một lần chiến đấu hết sức kể từ khi vào Bí Cảnh.

- Thối lắm, ngươi thắng sẽ đoạt hai kiện trọng bảo, sau đó ngươi thua sẽ không có việc gì, trên đời làm gì có chuyện như vậy.

Khí tức trên thân Hoàng Phủ Long phập phồng, rống giận nói.

- Long huyết mạch, không nghĩ tới Thiên Trì xuất hiện nhiều người tài như vậy, đáng mừng, Ta nói rồi, ta thắng, chỉ cần quyền lợi phân phối hai kiện trọng bảo kia, sẽ không giết các ngươi.

Nếu ta thua, sẽ không đòi giao bảo vật nữa, bằng không, vị trí lãnh tụ Thiên Trì Tuyết Phong của ta nhường cho Lâm Phong.

- Chó má, ngươi nói ngươi là lãnh tụ thì ngươi là lãnh tụ sao, ai thừa nhận ngươi? Hoàng Phủ Long khinh thường nói.

- Bọn họ đều thừa nhận, nếu Lâm Phong thắng ta, ta cam đoan từ nay về sau, thanh niên Thiên Trì Tuyết Phong sẽ coi Lâm Phong là lãnh tụ.

Hoàng Phủ Long còn muốn nói điều gì nữa, lại nghe Lâm Phong nói:

- Ta đồng ý.

Trên thân hai người Vũ Thiên Cơ và Lâm Phong lúc này đều tràn ngập chiến ý điên cuồng.

- Sảng khoái.

Vũ Thiên Cơ nhìn những người khác, trong mắt hiện lên tia hàn quang:

- Nếu chúng ta chiến, những người khác chỉ sợ không an tĩnh, người Thiên Trì nghe đây, ta lệnh cho các người thủ hộ hai kiện bảo vật để sau này ta sử dụng.

Thanh niên Thiên Trì đều khẽ gật đầu, không ai không theo, nhất là từng lãnh tụ của mỗi ngọn Tuyết Phong. Hàng năm Thiên Trì đều có một lần luận bàn, chỉ có bọn họ biết rõ chiến lực Vũ Thiên Cơ, quỷ thần khó lường, hùng mạnh đến cỡ nào.

- Ngươi đủ tự tin đấy.

Cả người Lâm Phong lộ ra khí thế sắc bén. Vũ Thiên Cơ vậy mà nói thẳng hai kiện bảo vậy kia sẽ để gã sử dụng, thật là một người cuồng ngạo. Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng đảo qua đám người, chỉ thấy mọi người đều rục rịch. Nếu hắn đánh với Vũ Thiên Cơ một trận, chỉ sợ tất cả mọi người đều không đứng yên, muốn đoạt bảo vật của Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương. Lâm Phong nhìn về phía ba người Quân Mạc Tích, nhẹ nhàng hỏi:

- Có cảm giác gì? - Muốn uống rượu.

Quân Mạc Tích cười sang sảng, trường bào màu vàng phiêu động.

- Đúng, rượu.

Vân Phi Dương rất tiêu sái, mặc dù trên người mang theo thương thế, nhưng vẫn phóng đãng không kiềm chế như bản tính trước nay của y. Hoàng Phủ Long thật thà chất phác, ngây ngô cười không nói. Lâm Phong nhìn một đám huynh đệ, trên mặt cũng lộ ra một tia cười rạng rỡ, sảng khoái nói:

- U U, rượu đâu.

Đường U U vung tay lên, lập tức từng bình rượu hiện lên, bay tới tay từng người. Nàng biết rằng Lâm Phong thích loại rượu mạnh này, thời điểm từ Long Sơn đế quốc chạy tới Tuyết Nguyệt, nàng đã chuẩn bị không ít. Mấy người đều nắm bầu rượu trong tay, trên mặt hiện lên sự hưng phấn, có thể cùng huynh đệ uống rượu, sảng khoái làm sao.

- Xưa có huynh đệ Kiều Phong Thiếu Lâm kết nghĩa, hôm nay Lâm Phong ta cùng các huynh đệ cũng phải oanh oanh liệt liệt một trận, uống đến sảng khoái, giết được tận hứng, cạn ly.

Lâm Phong giơ cao bình rượu trong tay, hét lớn một tiếng, bình rượu vỡ vụn, rượu từ trong bình vung ra. Hé miệng, Lâm Phong mạnh mẽ hút lại, lập tức toàn bộ rượu mạnh trong bình chui vào cổ họng hắn, một tư vị nóng bỏng cực kỳ sảng khoái. Mọi người mặc dù không biết Kiều Phong trong lời Lâm Phong là ai, nhưng là có cảm giác hăng hái, hùng hồn, nghĩa khí ngất trời này, cùng nâng bình, bình rượu nứt, rượu vung ra, thống thống khoái khoái, tự nhiên, phong khoáng tự tại. Nhân sinh khổ đoản( vừa ngắn vừa khổ), nhất là thế giới võ đạo, tàn khốc, vô tình, tất cả đều không biết khi nào thì bởi vì một chữ “lợi” mà bị người khác giết chết. Có thể gặp được vài vị tri kỷ, sảng khoái uống rượu, sảng khoái giết người, không phải là điều thú vị của nhân gian sao.

- Cạn.

Năm người hét lớn, thanh âm lộ ra nghĩa khí hùng hồn, hào phóng vô song. Những người khác nhìn mấy người uống rượu kia, có chút suy tư, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc khác thường, giống như ghen tị, lại giống như chưa xót. Thiên hạ nhộn nhịp, lợi ích giống như một thanh kiếm sắc bén, giết người trong vô hình, muốn gặp được mấy người thống khoái uống rượu, huynh đệ có thể cùng nhau giết người thật quá khó khăn. Có lẽ đến cuối cuộc đời cũng đừng nghĩ, bọn họ chỉ có thể đi theo võ đạo, truy đuổi đỉnh cao hư vô mờ mịt kia cho đến cuối cùng, tuyệt đối không hối hận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play