Đánh chết đối phương, Lâm Phong trực tiếp gỡ nhẫn trữ vật trên người chúng xuống, lau đi dấu ấn trên đó, lấy vật bên trong ra. Người có tư cách tiến vào Bí Cảnh đều là những đệ tử ưu tú của các thế lực lớn trong Càn Vực, những người này hiển nhiên cũng thế, của cải bọn họ cũng có chút đỉnh, có rất nhiều linh bảo, nguyên thạch, đương nhiên khiến cho Lâm Phong chú ý vẫn là một tờ kinh thư, chỉ có hai người có. Một tờ kinh thư này vậy mà lại tản ra hào quang ngân sắc rực rỡ, trên đó họa một bộ pháp, giống như bộ pháp lại giống như bí văn, sâu không lường được, chỉ liếc mắt nhìn đã muốn lâm sâu vào trong đó.

- Bộ pháp thật tinh xảo.

Lâm Phong nhìn chằm chằm bộ pháp trên tờ kinh thư kia, giống như thánh văn, dường như tự nó di động, quỷ thần khó lường, mơ hồ khó nắm bắt, cực kỳ huyền diệu. Đây chỉ là một tờ trong bộ pháp hùng mạnh Tiêu Dao Cổ Kinh, hơn nữa còn là phục chế lại, bởi vì hai tờ kinh thư này giống nhau như đúc, kinh thư chân chính không có khả năng xuất hiện trên tay người Tiêu Dao môn. Nhưng chỉ là đồ phục chế vậy mà đã lợi hại đến như vậy, xem ra lời nói của đối phương là thật, Tiêu Dao Cổ Kinh có lẽ thật sự là một bộ kinh thư thần thông vô cùng cường đại, thông thiên triệt địa.

- U U, tờ kinh thư này ngươi cầm lấy mà tu luyện, đối với thân pháp của người có trợ giúp, chỉ sợ chúng ta không thể ở trong này lâu, kiếm thức trên vách đá phía sau nhất thời ta cũng không lĩnh ngộ được, chuẩn bị vẽ lại chúng nó.

Lâm Phong đưa một tờ kinh thư cho Đường U U, chính mình giữ lại một tờ.

- Ừ!

Đường U U gật đầu, đám người đuổi tới bên này đã càng ngày càng nhiều, lưu lại sẽ gặp không ít phiền toái, Lâm Phong muốn an tĩnh tu luyện xem như không có khả năng, chỉ có thể vẽ lại thánh văn trên vách đá vào trong đầu rồi rời khỏi. Tuy nhiên vẽ thánh văn không phải việc đơn giản, tám mươi mốt thức kiếm, bên trong đều ẩn chứa thần vận hùng mạnh, muốn vẽ loại ý chí, thậm chí thần vận của ý chí áo nghĩa là việc cực kỳ hao tổn tinh thần. Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vẽ từ thức thứ nhất, bảy chiêu kiếm thức của phần đầu hắn đã lĩnh ngộ nhiều nhất, bởi vậy khi vẽ lại thì khá đơn giản, càng đi về phía sau, khó khăn càng tăng lên nhiều lần, mới vẽ có năm sáu đồ án kiếm thức đã cần nghỉ ngơi một chút, tinh thần đau nhức, khó có thể chịu đựng. Tuy nhiên trong lòng Lâm Phong không có nửa điểm oán giận, ngược lại còn cần cù chăm chỉ vẽ. Tám mươi mốt hoa văn kiếm thức này đều là bảo vật chân chính, vừa rồi hắn đã lĩnh ngộ một phen, trực tiếp làm cho hắn hoàn toàn hiểu rõ thức thứ nhất của Quy Nhất Kiếm quyết, Vạn Kiếm Quy Nhất, tùy tâm sở dục, ý niệm vừa động, ngưng tụ ngàn vạn chuôi kiếm, thúc dục ý niệm lần nữa, Vạn Kiếm Quy Nhất, phóng xuất ra kiếm sóng ngập trời, sát phạt tất cả, mạnh như đệ tử Tiêu Dao môn cũng chịu không nổi một kích. Đây là uy lực sau khi lĩnh ngộ vũ kỹ Thiên cấp. Nếu Lâm Phong thật sự có khả năng lĩnh ngộ thấu triệt tám mươi mốt đồ án kiếm thức, lực công kích của hắn không biết là mạnh hơn hiện tại bao nhiêu lần nữa, đáng tiếc lấy cảnh giới hiện giờ của thì rất khó. Đường U U tu luyện bộ pháp huyền diệu, chỉ là một tờ kinh thư mà khiến cho toàn bộ tâm thần Đường U U chìm vào trong đó, tu luyện không thể kiềm chế. Có thể thấy được trong đó ẩn chứa năng lượng huyền diệu cỡ nào, không biết Tiêu Dao Cổ Kinh chân chính sẽ dũng mãnh bực nào, e rằng không phải chỉ là một bộ pháp mờ ảo trên tờ kinh thư như vậy. Tu luyện Tiêu Dao Cổ Kinh chân chính có lẽ thật sự ứng với hai chữ Tiêu Dao kia, tiêu dao mặc thiên địa. Một ngày sau, trong hoa viên, một bóng người duyên dáng ở trong hoa viên không ngừng đảo qua đảo lại, xung quanh toàn là tàn ảnh. Bộ pháp này giống như mỹ nhân nhảy múa, tiêu dao say lòng người, cực kỳ xinh đẹp, giống như tiên tử chơi trốn tìm trong bụi hoa, làm cho người ta có một loại mỹ cảm mê say.

- Hô.
... Một tiếng thở nặng nề bật ra, thân thể Đường U U ngừng lại, đổ mồ hôi đầm đìa, có chút thở dốc. Tiêu Dao bộ pháp này huyền diệu vô cùng, phi thường lợi hại, dù không dùng thiên ảnh cũng có thể ảo hóa tàn ảnh, tuy nhiên cực kỳ hao phí tinh lực, sử dụng thời gian dài sẽ cảm giác có chút chịu không nổi. Có lẽ đây là do nàng còn chưa lĩnh ngộ triệt để. Quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lâm Phong ở trong phòng trước vách đá, hắn vẫn cặm cụi họa lại tám mươi mốt bức đồ án kia, tuy nhiên bây giờ đã tới chín bức đồ án cuối cùng rồi. Một sợi tóc lướt nhẹ qua khóe mắt, trên mặt của Đường U U có chút hồng nhuận, lộ ra nụ cười sáng lạn, thầm nghĩ trong lòng:

- Lần trước ở Đọa Thiên sơn mạch, ta cũng đã nhận được một bộ chưởng lực vô cùng cường đại, đáng tiếc đến bây giờ vẫn chỉ có thể hiểu được da lông.

Tám mươi mốt bức đồ án tinh diệu phức tạp trên vách đá này, ta phải cẩn thận xem xét, có lẽ có thể trợ giúp ta trong việc lĩnh ngộ bộ chưởng pháp kia cũng nên. Dứt lời, Đường U U đi đến phía sau Lâm Phong, quan sát vài bức đồ án phía trước. Cổ ngữ có nói, vạn pháp tương thông, đạt tới một cảnh giới chân chính nhất định, có thể lĩnh ngộ một loại lực lượng thần thông nào đó, đối với việc lĩnh ngộ các thần thông pháp thuật khác cũng sẽ có trợ giúp thật lớn. Ngộ tính của con người càng khai thác càng phát triển mạnh, vĩnh viễn không có giới hạn. Chín bức đồ án cuối cùng này là khó vẽ nhất, sâu không lường được, lại trôi qua nửa ngày, cuối cùng Lâm Phong chỉ còn lại một bức đồ án phức tạp nhất, đồ án thánh văn kia, hắn muốn khắc toàn bộ đồ án tinh túy đó vào trong đầu thì nhất định phải tiêu phí lượng lớn tâm.

- Hử? Đúng lúc này có thanh âm tiếng gió phật qua, thân thể Đường U U phiêu động, nháy mắt đã đi ra phía ngoài, chỉ thấy có hai thân ảnh đáp xuống nóc nhà, quét mắt liếc Đường U U cùng với thi thể trên mặt đất một cái, ánh mắt trong lúc vô ý nhìn về phía Lâm Phong trong phòng vách đá.

- Nơi này là cái loại bảo vật gì? Một người trong đó hỏi Đường U U tuy nhiên không có hành động thiếu suy nghĩ.

Trên mặt đất kia nằm vô số cỗ thi thể, khiến cho bọn họ thận trọng. Những người có thể đi vào Bí Cảnh đều không đơn giản nhưng nơi này lại có nhiều người bị giết như vậy. Những thi thể này tượng trưng cho sự uy hiếp, ngày hôm nay không ít người trong không trung vốn định xuống dưới, nhưng sau khi nhìn thấy những thi thể thì đều buông tha cho loại ý nghĩ này.

- Một vách đá kiếm đạo, tuy nhiên đã có người đang dùng, nếu các người muốn dùng.
... có thể ở bên ngoài chờ đợi... không được quấy rầy người hiện tại đang tu luyện. Đường U U đứng thủ ở trước cửa, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói.

- Khẩu khí thật lớn, nếu thấy được bảo vật, mọi người nên cùng nhau chia sẻ, các ngươi vậy mà lại ở chỗ này độc hưởng, còn bảo người khác chờ.
.. không cảm thấy có chút quá phận sao? Người nọ lên tiếng lần nữa, mặc dù nói như vậy nhưng người này vẫn không có hành động thiếu suy nghĩ:

- Ngươi hãy tránh ra để chúng ta đánh giá bảo vật trên vách đá này rốt cuộc là cái gì? - Nếu như ngươi muốn giống bọn chúng, vậy có thể thử một lần.

Đường U U chỉ vào những thi thể trên mặt đất, nhẹ nhàng nói, khiến ánh mắt hai người nhíu lại, quay qua nhìn nhau.

- Tu vi ngươi không cao, khẩu khí ngược lại khá lớn lối, để cho ta tới thử một phen, xem ngươi dựa vào cái gì mà ngông cuồng như thế.

Người nọ bước chân ra, một chưởng hư ảo áp bách đánh tới Đường U U, lực lượng mênh mông từ trên trời giáng xuống, ẩn chứa lực đạo vô cùng lớn. Thân thể Đường U U lóe lên, hóa thành bóng dáng uyển chuyển, bộ pháp kỳ diệu đạp trên không trung, từng thân ảnh tiêu dao xinh đẹp bay múa trong hư không làm cho người ta mê say.

- Hả? Chưởng lực người nọ không biết đường nào mà lần, không biết nên đánh tới vị trí nào, bộ pháp này thật tinh xảo, hư vô mờ mịt, tiêu dao vô hình.

- Đại tịch diệt!

Người nọ quát lên, song chưởng đồng loạt đánh ra, bao phủ cả một phiến không gian, bất kể ngươi đến chỗ nào ta cũng đánh chết ngươi. Thân ảnh Đường U U biến hóa mờ ảo, dạo bước giữa những khe hở của chưởng pháp, mặc dù bị chưởng lực này áp bức nhưng bộ pháp của nàng vẫn tiêu dao như trước khiến hai người kia ca thán một tiếng.

- Cổ huynh, bọn họ quả nhiên đã chiếm được bộ pháp thần kỳ của Tiêu Dao môn, bắt nàng đi.

Người còn lại đứng ở trên không lên tiếng, Đường U U rùng mình, hóa ra những người này không phải vì vách đá mà là nhận thức những đệ tử Tiêu Dao môn đã chết, vì Tiêu Dao bộ pháp mà đến, bộ pháp này quả nhiên được rất nhiều người nhớ kỹ, đương nhiên đó cũng chứng minh bộ pháp này rất lợi hại.

- Biết.

Song chưởng người công kích kia mạnh mẽ run lên trong hư không, áp lực mênh mông giống như một tòa núi lớn đè xuống, phong kín không gian, muốn nghiền Đường U U thành phấn vụn. Nhìn đến chưởng lực mênh mông này, trong đầu Đường U U lóe lên một ý tưởng, từ chỗ sâu trong trí nhớ, một chưởng lực khôn cùng thật lớn từ trên đè ép xuống, vô pháp vô thiên, muốn đánh tan hết thiên địa. Thân thể run lên, đôi mắt Đường U U hơi hơi nhắm lại, cố gắng truy tìm một chút linh quang, bước chân vẫn huyền diệu, ở trong hư không qua lại không ngớt, thân thể của nàng trong lúc bất ngờ xuyên thấu qua chưởng lực như núi kia, tới trên không đối phương, ngay sau đó, song chưởng nàng đồng thời xuất ra, tiếng vang rung động truyền ra. Người họ Cổ kia chỉ cảm thấy trời đất u ám lại, chưởng lực vô pháp vô thiên chính là tịch diệt.

- Oành!

Tiếng động khủng bố chấn động truyền ra, người họ Cổ kia bị đánh thẳng xuống nền đất, xương cốt vỡ nát, kêu thảm một tiếng. Người còn lại thấy một màn như vậy, thân hình lóe lên, vậy mà lại trực tiếp vứt bỏ bằng hữu, trốn chạy thật xa. Người họ Cổ giận dữ hét lên, cũng bỏ chạy thật xa, Đường U U không có đuổi giết theo, lúc này đây, đôi mắt nàng đang mở lớn, nhìn hai bàn tay mình, vẻ mặt không thể tin nổi. Ở trong Đọa Thiên sơn mạch dường như chỉ có nàng và Lâm Phong đoạt được trọng bảo, mà chưởng lực vô pháp vô thiên kia vừa rồi do linh quang lóe lên nên nàng mới dùng tới, nhưng không ngờ uy lực lại khủng bố như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play