Lâm Phong chậm rãi buông tay, thả Bách Lý Hề xuống, tuy nhiên hắn nhìn chằm chằm Bách Lý Hề. Hai chân treo giữa không trung rốt cuộc chạm lưng Tuyết Ưng, hai mắt Bách Lý Hề vẫn còn đỏ ngầu, sắc mặt xanh mét thật khó coi, trong con ngươi tràn ngập lửa giận, hận không thể bằm Lâm Phong thành vạn đoạn. Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt băng lãnh của Lâm Phong, hắn liền cảm giác cả người run rẩy, giận mà không dám nói gì. Thực lực của Lâm Phong thật quá đáng sợ, trong nháy mắt đã chế trụ được hắn, muốn giết hắn giống như bóp chết một con kiến. Đều là thiên tài, chênh lệch giữa hai người làm cho Bách Lý Hề cảm thấy tuyệt vọng. Chỉ là Thiên Tuyền Phong trong Thiên Trì Tuyết Sơn vậy mà đã gặp phải loại yêu nghiệt như Lâm Phong, thiên tài đi Bí Cảnh nhiều như vậy sẽ có bao nhiêu thiên tài yêu nghiệt đây? Bách Lý Hề trong nhóm này thì còn được coi là cái gì đó, có lẽ bên ngoài hắn là thiên tài nhưng tại nơi thiên tài hội tụ thì hắn cũng chỉ là kẻ bình thường. Lâm Phong trở lại chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống, không để ý tới Bách Lý Hề nữa.

- Người này, thật là cao ngạo!

Thiên Trì Tuyết nhìn Lâm Phong, thầm cắn răng. Nàng được xưng là thánh nữ Thiên Trì, tuy nhiên niềm kiêu ngạo của nàng bị Lâm Phong dần lấy đi, không còn cao ngạo băng sương như khi gặp Lâm Phong lần đầu nữa. Hàn Thu Vũ cũng nhìn Lâm Phong, lại liếc nhìn tuyết yêu xinh đẹp trong lòng Lâm Phong, không biết con tuyết yêu này có quan hệ thế nào với Lâm Phong, không ngờ hắn lại coi trọng tiểu yêu này như vậy. Bách Lý Hề chỉ tùy tiện nói một câu, hắn liền muốn giết Bách Lý Hề. Một khắc đó, Lâm Phong thật quá bá đạo! Trong những người này, chỉ có Đường U U biết quan hệ giữa con tuyết yêu xinh đẹp này với Lâm Phong. Yêu tới cùng cực, nàng vì Lâm Phong mà hóa thành yêu, thiếu chút nữa rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Lâm Phong cũng vì nàng mà thiếu chút nữa rơi vào ma đạo, lâm vào giết chóc vô tận. Tình của bọn họ sâu đậm cỡ nào! Người nào có thể sờ vào nghịch lân này? Đường U U dám khẳng định, nếu có người trực tiếp nhục nhã Mộng Tình, cho dù là ngay trước mặt cường giả Thiên Trì Tuyết Sơn, Lâm Phong cũng sẽ giận dữ giết người. Tất cả mọi người đều trầm mặc một hồi, tốc độ Tuyết Ưng cực nhanh, một ngày không chỉ mười vạn dặm, ngồi trên lưng Tuyết Ưng, mọi người không biết là mình đã đi qua bao nhiêu quốc gia cùng thế lực rồi. Bản đồ nhanh chóng lướt qua, những nước nhỏ cùng thế lực kia không chút thu hút, đương nhiên thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ vượt qua các quốc gia lớn, xuyên qua tầng mây mà quan sát kiến trúc nguy nga phía dưới.

- Bí Cảnh, thật xa!

Mọi người thầm nghĩ, tốc độ Thiên yêu đã quá nhanh rồi mà qua hai ngày vẫn không tới được Bí Cảnh, có thể thấy được khoảng cách xa Thiên Trì đế quốc tới cỡ nào. Nhưng điều này có liên quan tới chỗ của Càn Vực, Càn Vực coi như cũng gần với Trung Vực rồi, lại tiến về phía bắc, vượt qua núi rừng cùng với một vài quốc gia thì đã giáp giới với Thánh Thành Trung Châu.

- Vùn vụt… Tiếng gió thổi qua người, tại giữa tầng mây, mọi người đều mở to mắt, không cách nào tĩnh tâm dưỡng thần, khoảng cách tiến vào Bí Cảnh ngày càng gần rồi.

- Vùn vụt… Gió càng ngày càng mãnh liệt, dường như còn mang theo hơi thở yêu dị, lúc đầu mọi người còn chưa để ý, nhưng rất nhanh, một cơn lốc đáng sợ nổi lên, làm cho bọn họ không cách nào mở mắt.

- Kẻ nào? Từng tiếng quát chói tai vang lên, rõ ràng là phát ra từ trong miệng Tuyết Ưng, bảy con Tuyết Ưng, bảy đôi mắt sắc bén liền trở nên nghiêm nghị mà cẩn thận, cơn lốc đáng sợ này là yêu phong!

- Ô, ô….

Cuồng phong cuộn trào, thiên địa dường như trở nên đen tối, Thiên yêu Tuyết Ưng dừng lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn phía trước.

- Yêu khí thật khủng khiếp!

Mọi người rốt cục cảm nhận được yêu khí đáng sợ này, tất cả đều trở nên căng thẳng. Tại sao lại có yêu khí? Hơn nữa cường đại tới mức bọn họ cảm giác hít thở không thông.

- Xin hỏi vị Yêu Tôn tiền bối nào giá lâm? Bảy con Tuyết Ưng hóa thành hình người, nhất thời mọi người liền rời khỏi lưng Tuyết Ưng, trôi nổi trên hư không.

Tất cả đều bị yêu khí đáng sợ này chấn nhiếp, giờ phút này bọn họ đã bị yêu khí bao vây, không thể nhìn rõ đường phía trước.

- Yêu Tôn? Tất cả đều kinh hãi, ngay cả Thiên yêu Tuyết Ưng cũng phải cung kính, không ngờ lại có Yêu Tôn giả giá lâm nơi này, thật đáng sợ.

Một luồng hàn khí đáng sợ từ trên trời giáng xuống, giống như có bông tuyết xông qua yêu khí đáng sợ kia, chậm rãi phiêu đãng trên thân mọi người, trong bông tuyết, ẩn chứa yêu khí, yêu khí cực lạnh. Càng ngày càng cường đại, mọi người cảm giác hít thở không thông, không thể hô hấp, hơn nữa, hơi thở đáng sợ này đến vì bọn họ.

- Ồ? Lúc này, Tuyết Linh Lung trong ngực Lâm Phong đưa đầu ra ngoài dò xét, ánh mắt xinh đẹp không ngừng lóe lên nhìn lên hư không, hình như nhận ra điều gì.

- Ồ? Lâm Phong sửng sốt, Mộng Tình vẫn luôn lạnh nhạt, đối với chuyện gì cũng không thèm quan tâm để ý, tuy nhiên giờ phút này Lâm Phong cảm giác được nàng hình như có chút kích động.

- Vù… Mộng Tình vọt ra ngoài, bay thẳng về yêu khí cuồn cuộn kia khiến Lâm Phong kinh hãi, Mộng Tình làm sao vậy? Lâm Phong nhanh chân đuổi theo sát Mộng Tình, xông vào trong yêu khí cuồn cuộn nhìn không thấy năm ngón tay kia.

- Lâm Phong!

Đường U U cả kinh, nàng cũng vọt lên, liều lĩnh xông vào trong yêu khí nồng đậm. Một màn này làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi, điên rồi, hai người này đều điên rồi, hơn nữa là theo con tiểu yêu kia mà nổi điên. Mộng Tình trực tiếp nhảy ra khỏi yêu khí cuồn cuộn kia, yêu khí kia đáng sợ nhưng lại không đả thương nàng, nàng trực tiếp chạy ra bên ngoài.

- Mộng Tình!

Lâm Phong theo sát phía sau, ôm lấy Mộng Tình, hắn thấy Mộng Tình nằm trong ngực hắn, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía xa, là phương hướng mà bọn họ đang vọt tới. Phía mà Mộng Tình đang nhìn, yêu khí càng lúc càng lớn mạnh, có một bóng đen từ phía cực kỳ xa xôi cuồn cuộn mà đến, chỉ trong nháy mắt đã phủ xuống trước mặt bọn họ. Đó là một nữ nhân thoạt nhìn khoảng bốn mươi, mái tóc dài trắng như tuyết, khoác hắc bào, nhàn nhã đứng giữa không trung, trên người phát ra uy nghiêm đáng sợ.

- Thật là mạnh!

Lâm Phong kinh hãi, chỉ một ánh mắt liền khiến hắn cảm giác mình thật bé nhỏ khi đứng trước mặt đối phương. Ngay cả khi đứng trước mặt Tuyết Tôn giả, hắn cũng không có cảm giác như vậy. Ngoài uy nghiêm và sự cường đại ra còn có yêu khí đáng sợ, nữ tử tóc trắng mặc áo bào đen này là yêu, rất có thể đúng như lời Tuyết Ưng, là Yêu Tôn! Mộng Tình đột nhiên từ trong ngực hắn vọt ra, bay thẳng về phía nữ nhân mặc áo bào đen kia làm cho Lâm Phong kinh hãi không thôi.

- Mộng Tình!

Hắn mạnh mẽ lao lên, muốn ngăn cản Mộng Tình, nhưng chỉ nghe vị cường giả này hừ lạnh một tiếng. Nhất thời, Lâm Phong cảm giác cả người run rẩy, không tự chủ được mà dừng lại. Mà Mộng Tình thì đã tới trước mặt nữ tử tóc trắng kia. Lâm Phong còn muốn tiến tới, nhưng thấy ánh mắt lạnh băng quét tới làm cho bước chân Lâm Phong lần nữa cứng lại, thân hình dường như cũng bị đông cứng, không cách nào tiến tới một bước. Lâm Phong còn muốn giãy dụa, nhưng lúc này hắn thấy nữ tử kia lại cúi đầu, ôn nhu vuốt ve bộ lông trên thân Mộng Tình, không có làm hại Mộng Tình, rất cẩn thận, một màn này làm cho Lâm Phong khôi phục chút thanh tĩnh.

- Không đúng, Mộng Tình khác thường như vậy, chủ động nhảy vào người đối phương, nhất định là quen biết đối phương!

Lúc này Lâm Phong mới ý thức được điều gì, lúc đó hắn quá gấp gáp, nên không kịp suy nghĩ chút đạo lý đơn giản này. Đưa mắt nhìn đối phương, quả nhiên Mộng Tình cùng nữ tữ tóc trắng này hình như rất thân mật, Mộng Tình đang dùng móng vuốt tuyết trắng gãi mặt đối phương. Sau đó còn nhìn Lâm Phong cười, một màn này làm cho Lâm Phong hoàn toàn thả lỏng, xem ra Mộng Tình thật sự quen biết, Mộng Tình lại nhận thức cường giả Yêu tộc đáng sợ như thế.

- Tiểu Tuyết, con cần gì làm thế chứ? Nữ tử tóc trắng kia vuốt ve thân thể Mộng Tình, trong mắt lộ vẻ áy náy: - Đều do đám nghiệt súc kia, vậy mà lại để con một mình rời Hắc Phong Lĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play