Cả hai người Lâm Phong và Mộng Tình dường như đều giẫm chân tại chỗ trên biển cát vàng cuồn cuộn, sa mạc này có vẻ như là rất rộng lớn, bọn Lâm Phong đi đã mấy canh giờ rồi mà không ngờ vẫn không thể đi ra khỏi mảnh sa mạc này.

Điều làm cho Lâm Phong càng thêm buồn bực chính là, ngẫu nhiên trong cát vàng lại nổi lên một trận gió lốc, làm cho bọn họ thậm chí có thể bị lạc, không thể nào xác định được phương hướng, không biết đi theo phương hướng nào mới là phương hướng đi đến Thiên Nhai Hải Các.

- Mộng Tình, đều là tại ta, ta quên không hỏi đường cho rõ ràng.

Lâm Phong nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Mộng Tình có vài phần tự trách mình, hắn không nghĩ rằng sa mạc này lại lớn như thế, hắn nghĩ rằng chỉ cần mất mấy canh giờ đi thẳng về phía trước là có thể đi ra khỏi sa mạc, nhưng đã mấy canh giờ qua rồi, trừ một vài bóng người ra thì không có một cái gì.

- Trách ngươi để làm gì?

Mộng Tình lắc lắc đầu chỉ về hướng phía nam nói:

- Ngươi xem, phía bên kia hình như là có người, chúng ta có thể đến đó hỏi đường.

Đôi mắt của Lâm Phong nhìn theo hướng tay của Mộng Tình chỉ, quả nhiên thấy có mấy bóng người ở bên kia, hắn vội vàng nói:

- Đi đi, chúng ta đi hỏi xem.

Hai người bước chân đi, rất nhanh liền đuổi kịp những bóng người ở phía trước, bọn họ có năm người, bốn nam và một nữ. Bọn đàn ông dáng người cao, da ngăm đen, tóc rối bời, trông có vẻ thất phu, khiến cho trên thân người của bọn họ để lộ ra mấy phần dã tính, còn người nữ kia thì lại không giống như những người đàn ông này, mà lại có vẻ thanh tú xinh đẹp.

Nhìn thấy bọn Lâm Phong đi tới, năm người này đều quan sát đánh giá Lâm Phong.

Lâm Phong cũng đồng thời quan sát đối phương, đối với người của cái địa phương mới này hắn đều không quen thuộc, nên cũng không dễ tùy tiện mở miệng.

- Xin chào! Xin hỏi các ngươi có việc gì không?

Người nữ kia mở miệng hỏi, khiến cho trong lòng Lâm Phong có chút được nới lỏng, mặc dù đối phương chỉ hỏi có một câu, nhưng từ đó có thể thấy rằng, dường như người ở phía bên ngoài cũng không có bất đồng gì lớn.

- Bọn ta đang bị lạc đường, xin cho hỏi đi về hướng nào thì có thể đi đến Thiên Nhai Hải Các?

Lâm Phong khách khí nói.

Nghe được Lâm Phong nói như thế mấy người đều sửng sốt, lạc đường trong sa mạc, xem ra hai người này đúng là thiếu gia thanh tú chưa hề đi ra ngoài, nói gì thì nói, làm sao lại có thể lạc đường, hơn nữa nhìn tướng mạo của hai người thanh tú tuấn lãng, mà Mộng Tình tuy rằng mang lụa mỏng che mặt, nhưng cũng có thể cảm thấy được dung nhan xinh đẹp ma quỷ khuynh thành của nàng.

- Chỉ cần đi thẳng về phía tây là có thể đi ra khỏi sa mạc, vừa đúng lúc bọn ta cũng đang về nhà, không bằng hãy cùng đi luôn với bọn ta.

Cô gái kia cười nói, lộ ra hai má lúm đồng tiền, có vẻ rất nhiệt tình.

- Được.

Lâm Phong tự nhiên là không từ chối, cùng với người ở đây tiếp xúc nhiều hơn, sẽ có thể rất nhanh hiểu rõ mảnh không gian này.

- Ta là Nặc Na.

Thiếu nữ thấy Lâm Phong đồng ý thì mỉm cười nói.

- Ta là Lâm Phong.

Lâm Phong cũng nói tên của mình.

- Lâm Phong.

Nặc Na thì thào nói nho nhỏ rồi tiếp tục hỏi:

- Lâm Phong, các người không biết đường mà làm sao lại đi vào sa mạc mà đến tận đây?

- Ở nhà nhàn rỗi vô sự, muốn đi lại một chút, coi như giải sầu.

Lâm Phong cũng cười đáp lại.

- Các người là người thành phố.

Nặc Na hỏi khiến cho trong lòng Lâm Phong sửng sốt, người thành phố? Hay là những người này không phải là người trong Thiên Nhai Hải Các?

- Coi như thế đi.

Lâm Phong chần chừ một lát rồi cũng gật đầu đáp lại, Nặc Na cũng không nghi ngờ gì, xem cách ăn mặc của Lâm Phong và Mộng Tình, hơn nữa lại lạc đường trong sa mạc, đây hẳn là công tử thanh tú của một vài gia tộc trong thành.

- Các người cũng to gan thật đấy, dám đến địa bàn của Sói Sa Mạc kia đấy.

Nặc Na lại tiếp tục nói khiến cho Lâm Phong sửng sốt, nói:

- Sói Sa Mạc?

- Ngay cả đến Sói Sa Mạc ngươi cũng không biết sao?

Nặc Na im lặng không nói gì, Lâm Phong rốt cuộc là thiếu gia từ đâu tới, thậm chí ngay cả sói trên sa mạc, bá chủ của tất cả các vùng ngoài sa mạc Thiên Nhai Hải Các mà cũng chưa từng nghe nói qua.

Lâm Phong cười gượng gạo, hắn lần đầu tiên tới mảnh không gian này, có biết sa mạc kỳ quái thế nào đâu.

Nặc Na nhìn thấy khóe miệng cười gượng gạo của Lâm Phong, làm sao không biết Lâm Phong là thật sự không biết Sói Sa Mạc.

- Lâm Phong, trong thành có lẽ ngươi có người khác bảo vệ, nhưng còn ở ngoài thành chính là địa bàn của Sói Sa Mạc. Bọn họ hoành hành ngang ngược, không có chuyện ác nào mà họ không làm, các người vẫn là cần phải cẩn thận một chút, nếu gặp phải bọn họ tốt nhất là trốn thật xa. Sói Sa Mạc là thế lực mạnh nhất ngoài thành, không có bất kỳ một bộ lạc nào có thể đối địch với bọn họ.

Nặc Na giải thích cho Lâm Phong khiến cho Lâm Phong cũng hiểu được một vài phần, xem ra cái đám Sói Sa Mạc kia là một đám thổ phỉ, một đám thổ phỉ trên sa mạc.

Ầm ầm.

Thật đột ngột, trên mặt đất phát ra những rung động rất nhỏ, từ đằng xa có từng đợt từng đợt tiếng vó ngựa truyền ra, khiến cho đám người Nặc Na tất cả đều sửng sốt.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt của bọn họ nhìn về hướng xa xa, nhìn thấy bụi đất đầy trời, ánh mắt của bọn họ dần dần trở nên rất nghiêm túc.

- Chết tiệt, nói cái gì đến ngay cái đấy! Lâm Phong, đây là Sói Sa Mạc, chúng ta phải đi mau lên đừng để cho bọn họ gặp phải, bằng không nói không chừng bọn họ sẽ lại làm phiền toái chúng ta đấy.

Nặc Na nói xong bèn bước đi rất nhanh, bốn người đàn ông kia có vẻ dường như là tùy tùng của nàng đều bước theo sát phia sau.

Lâm Phong cũng rất sửng sốt, liếc mắt một cái nhìn về có tiếng vó ngựa quay cuồng, lập tức cũng đuổi kịp bước tiến của Nặc Na, tận lực tránh đi bầy thổ phỉ này.

Nhưng điều khiến cho đám người sợ hãi chính là, tiếng vó ngựa càng ngày càng vang lên to hơn, đám người kia cách bọn họ dường như càng ngày càng gần.

Nặc Na quay nhìn về phía sau, sắc mặt trở nên tái nhợt, đoàn tuấn mã đang phi rất nhanh này dường như là đang chạy tới hướng bọn họ.

- Không được rồi.

Nặc Na có chút kinh hãi, bước chân chạy càng nhanh hơn, nhưng bước chân chạy trốn của nàng làm sao có thể so sánh với bước chân ngựa chạy. Đám người ngựa đã vọt tới bên cạnh nàng, đoàn người ngựa vây quanh bọn Lâm Phong không ngừng xoay tròn, bụi đất bốc lên mù mịt, trên ánh mắt bọn người này còn mang theo mấy phần trêu chọc.

Nhất là người thanh niên cầm đầu kia, nét trêu tức lộ ra lợi hại nhất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người Mộng Tình đang đứng bên cạnh Lâm Phong và Nặc Na, trong ánh mắt lộ ra mấy phần tham lam.

Sắc mặt những người trong đoàn của Nặc Na đều rất khó coi, sợ điều gì thì gặp ngay điều đó, thật không ngờ lại thật sự đụng phải người của Sói Sa Mạc.

- Tôn quý thiếu gia, chào ngài, chúng ta là đệ tử Hắc Mộc mà ta là con gái của Hắc Mộc, Nặc Na. Chúng ta ngẫu nhiên đang có việc phải đi ngang qua đây, hy vọng tôn quý thiếu gia để cho chúng ta trở về bộ lạc.

Nặc Na rất khách khí nói, đồng thời cũng nói ra thân phận của mình cho bọn họ biết mình thuộc bộ lạc Hắc Mộc, đó là một bộ lạc không nhỏ, hy vọng thân phận của nàng là nữ tử của tôn trưởng bộ lạc, có thể làm cho đối phương e dè một phần.

Tiếng vó ngựa kia dừng lại, trên khuôn mặt tà dị của thanh niên kia lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:

- Con gái của Hắc Mộc tù trưởng! Giỏi lắm lại dám dọa cả ta.

- Ha ha.

Cả đám người kia đều cười ngặt nghẽo, hiển nhiên bọn họ cũng thấy được ngụ ý của Nặc Na, muốn dùng thân phận của mình để nhiều ít làm cho bọn họ kiêng kị vài phần.

Tuy nhiên dường như những người này cũng không thèm để ý, xem ra sự tình có vẻ bết bát hơn rồi.

- Các ngươi nói, ta nên sử trí như thế nào với đứa con gái của tù trưởng Hắc Mộc xinh đẹp này.

Thanh niên cười bừa bãi rồi cất tiếng hỏi đám người.

- Bắt đem về.

- Đương nhiên là bắt về để cho nhị thiếu gia làm thê tửthứ tám.

Một đám người đều giống như phát điên, hò hét lên trêu tức, khiến cho sắc mặt của Nặc Na càng trở nên tái nhợt, vừa rồi những người này gọi thanh niên kia là nhị thiếu gia?

- Nhị thiếu gia, Nặc Na của bộ lạc Hắc Mộc không biết người cao quý như ngài xuất hiện ở nơi đây, ta thật sự tâm nguyện ngài có thể buông tha chúng ta.

Nặc Na lại một lần nữa mở miệng, thanh âm mang theo mấy phần khẩn thiết.

Lâm Phong đứng bên cạnh cau mày, trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang. Cái tên gọi là Sói Sa Mạc tới đây quả nhiên là giống như trong tưởng tượng của hắn, đó chính là một đàn thổ phỉ mà thôi, chẳng qua là một đám thổ phỉ có thế lực rất mạnh, làm cho người ta phải sợ hãi bọn họ.

- Có lẽ không phải chỉ là thứ tám.

Sói Sa Mạc nhị thiếu gia mỉm cười, lập tức xoay người giục ngựa chạy như điên rời đi.

- Hắc Mộc Nặc Na nghe đây, buổi trưa ngày mai ta sẽ đích thân dẫn người tới Hắc Mộc cầu hôn, đám người các ngươi nhất định toàn bộ phải ở lại, một người cũng không thể thiếu, nếu không thì bộ lạc Hắc Mộc cũng không cần phải tồn tại nữa.

Bóng dáng nhị thiếu gia biến mất nhanh như gió. đám ngưới Sói Sa Mạc cũng đều chạy như điên rời đi, chỉ để lại từng đợt cát vàng bay cuồn cuộn.

Sắc mặt của Nặc Na trắng bệch, cầu hôn.

Nàng không muốn trở thành thê tử của cái tên nhị thiều gia Sói Sa Mạc không có việc ác nào không làm kia, hơn nữa lại còn là thê tử thứ tám, thậm chí vừa rồi hắn còn nói không chỉ là thứ tám.

- Nặc Na tiểu thư, chúng ta mau trở lại bộ lạc thông báo cho tù trưởng để cùng nhau rời đi.

Một người đàn ông nói với Nặc Na, nét mặt tỏ ra vô cùng lo lắng.

- Rời đi?

Trên mặt Nặc Na hiện lên một nụ cười chua sót, nàng uể oải nói:

- Xem ra chỉ có thể trách ta xui xẻo, ở tại nơi ngoại thành này có thể chạy đến đâu mà không gặp thế lực của Sói Sa Mạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play