Mới vửa rồi còn an tĩnh ngồi trong kiệu mềm, không nói lời nào, giờ phút này lại vọt lên trời cao, vô cùng bá đạo, cuồng ngạo, thiên hạ ngoài ta thì còn ai.

Đây mà là Đoàn Vô Đạo, cũng giống như lời đồn, tàn nhẫn vô đạo, thuận thì sống, nghịch thì chết, duy ngã độc tôn.

Giao long rống gận, cuồn cuộn mà đi, khi Đoàn Vô Đạo biến mất, nhưng mọi người lại không cách nào bình tĩnh được.

Trước có Lâm Phong làm người chấn động, sau có Đoàn Vô Đạo bá đạo vô đạo, hai người đều kích thích tâm tình mọi người. Lạc Hà tông dầu gì cũng là một đại tông môn, cũng coi như là một thế lực mạnh mẽ nhất Tuyết Nguyệt. Nhưng chỉ vì một câu sỉ nhục mà tạo nên kết quả diệt tông. Điều này đã xác minh rõ, khi ngươi có thực lực đủ mạnh, bất kỳ thế lực tông môn đều trở thành hư ảo, ta dùng thực lực cường hãn, trực tiếp phất tay giết sạch.

- Không hổ là người đứng đầu Bát đại công tử, chẳng lẽ đúng như lời đồn đãi, cộng bảy đại công tử kia cũng không bằng một Đoàn Vô Đạo?

Có người thầm nghĩ trong lòng, Đoàn Vô Đạo quá mạnh mẽ, đối với bọn họ, người như Đại Bằng công tử đã rất mạnh rồi, thiên phú kinh khủng, nhưng ở trước mặt Đoàn Vô Đạo vẫn không đáng nhắc tới.

- Thực lực của hắn ta càng thêm đáng sợ!

Nguyệt Thiên Mệnh nhìn bóng người rời đi kia, lẩm bẩm nói. Hắn là người đứng thứ hai trong Bát đại công tử, mục tiêu từ trước đến nay là vượt qua Đoàn Vô Đạo, nhưng hôm nay hắn phát hiện ra, dường như chênh lệch giữa hắn vào Đoàn Vô Đạo càng thêm lớn, Đoàn Vô Đạo vẫn có lột xác khủng bố, không ngừng trở nên mạnh mẽ.



Bên trong Tương Tư Lâm có một cấm địa, thanh trúc nhã uyển, yên tĩnh mát mẻ, tạo nên cảnh trí hài hòa với đại tự nhiên.

Ở trong thanh trúc nhã uyển này có không ít gian phòng nhỏ phi thường tinh xảo, đa số rải rác trong rừng trúc, ở trong đó có thể nghe thấy tiếng trúc đưa sàn sạt.

Lúc này, Nguyệt Mộng Hà, Lâm Phong cùng với Mộng Tình chậm rãi bước đi trong rừng trúc, những người khác đều tự động đi về trước.

- Mẫu thân, mười tám năm này, mẫu thân vẫn ở chỗ này sao?

Lâm Phong nhìn Nguyệt Mộng Hà một cái, theo lời của Đoàn Hân Diệp, từ khi bốn người biến mất mười tám năm trước thì không thấy xuất hiện nữa, nhưng Nguyệt Mộng Hà lại ngụ ở trong Tương Tư Lâm này, chẳng qua ở trong cấm địa này không cho người khác đặt chân vào, nói vậy, Nguyệt Mộng Hà cứ ở trong này cả mười tám năm dài.

- Căn bản đều ở trong này, cực ít ra ngoài!

Nguyệt Mộng Hà nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Phong lộ vẻ cảm khái, chỗ này tuy đẹp nhưng sống một nơi trong mười tám năm, không có thân nhân, thật sự quá mực nhàm chán, chí ít, Lâm Phong hắn không thể làm được.

Lâm Phong hắn có đeo đuổi của mình, võ đạo, con đường cường giả không ngừng theo đuổi cảnh giới võ đạo cao hơn, một ngày kia, đạp lên thiên địa, không sợ không hãi.

- Tiểu Phong, con cảm thấy mười tám năm qua mẫu thân sống không thú vị, rất nhàm chán phải không?

Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong một cái, trong mắt mang theo ôn hòa.

- Dạ!

Lâm Phong khẽ gật đầu, quả thật hắn cho là như thế.

- Chờ con chân chính hiểu rõ mảnh Tương Tư Lâm này rồi thì sẽ không nói như vậy.

Nguyệt Mộng Hà thần bí cười cười, Lâm Phong hơi nghi hoặc, chẳng lẽ trong Tương Tư Lâm này có cái gì kỳ lạ sao?

- Tại phía trước, mẫu thân dẫn con tới một nơi!

Nguyệt Mộng Hà cũng không giải thích gì, chỉ kéo hắn đi tiếp.

Ba người đạp chân trên thảm cỏ xanh mượt, không nhanh không chậm đi tới.

Ở trong tầm mắt Lâm Phong xuất hiện vô số cổ thụ chọc trời, thân cây cực lớn, dù cho ba người nắm tay vòng quanh cũng không nhất định có thể ôm hết.

Những cây này đều là cổ thụ có ít nhất mấy trăm năm, mang theo khí tức già cổi tang thương.

Lại đi thêm vài bước, trước mặt ba người Lâm Phong xuất hiện một đại thụ cổ xưa với đường kính cực kỳ kinh khủng, từng nhánh cây dài theo thân mà đâm ra, những cành này còn to hơn nhiều thân cổ thụ khác.

Cổ thụ này là thụ yêu cấp bậc ngàn năm.

Làm cho Lâm Phong kinh ngạc chính là, ở trên những nhánh cây vươn ra kia được xây dựng lên từng gian nhà gỗ ấm áp, đơn giản mà không chút xa hoa.

Theo nhà gỗ cùng cổ thụ mà nhìn xuống, một bóng người an tĩnh ngồi trên ghế đá, trong tay cầm một cái đao khắc, từng nhánh cây khô mà chậm rãi điêu khắc gì đó, mà bên cạnh đó có rất nhiều dụng cụ gia đình bằng gỗ, người này đang điêu khắc đồ dùng gia đình.

Lúc nhìn thấy người này, Lâm Phong đột nhiên ngây người, nhưng sau đó chân ngươi liền giãn ra, lộ ra nụ cười hiểu ý.

Nhẹ nhàng đi tới, Lâm Phong đạp trên cỏ mềm, không phát ra chút tiếng động gì.

Mộng Tình theo phía sau Lâm Phong, nhưng lúc này, Nguyệt Mộng Hà kéo tay nàng lại, làm cho Mộng Tình hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn về Nguyệt Mộng Hà.

Nguyệt Mộng Hà nhìn Mộng Tình, ra dấu không nên lên tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt. Mộng Tình hiểu ý gật đầu, nhưng bước chân lại không nhúc nhích, chỉ đứng đó mà nhìn Lâm Phong nhẹ nhàng đi tới sau lưng người kia.

Lâm Phong vẫn không phát ra chút tiếng động mà tiến dần tới, nhìn thấy cái dao khắc thô to nặng nề vẫn cực kỳ vững vàng, mà mỗi đường vân khắc lên gia cụ đều rất rõ ràng, không có nửa điểm rối loạn, làm người ta cảm giác hồn nhiên thiên thành.

Lâm Phong nhìn trong chốc lát, càng xem càng kinh hãi, cánh tay có lực đạo tinh chuẩn, ổn định đáng sợ.

Lâm Phong phát hiện, lực đạo trên dao khắc kia không chút biến hóa, đường vân điêu khắc ra đều có độ nông sâu hoàn toàn giống nhau. Ngay cả vụn gỗ rơi xuống đầy đất kia cũng đều đều, hơn nữa, mỗi một đường vân đều tinh chuẩn đến từng điểm nhỏ.

- Vạn vật trên thế gian, quả nhiên tùy thời tùy nơi đều có thể tu luyện.

Trong lòng Lâm Phong cảm thán, lúc này, bóng người kia không phải là một loại cảm ngộ cảnh giới, cái này cùng với lúc Yên Vũ Bình Sinh đánh đàn đều giống nhau, là đang luyện tâm, tâm cảnh lột xác, có thể phụ trợ lớn cho đột phá cảnh giới, thực lực lên cấp, nước chảy thành sông.

Một dấu khắc cuối cùng, vụn gỗ bay múa, bóng người kia thả xuống vật vừa khắc trong tay xuống, cười nói:

- Tiểu Phong, con khi dễ phụ thân con đã già, thính giác giảm xuống sao?!

Lúc nói chuyện, người này chậm rãi quay đầu nhìn về Lâm Phong, trong ánh mắt tang thương lộ ra ý cười yếu ớt.

- Phụ thân! Cảnh giới của người còn cao hơn trước mới đúng, thính giác sao có thể giảm xuống được.

Lâm Phong cười tươi rói, thì ra người này chính là người đứng đầu Lâm gia thành Dương Châu, Lâm Hải.

- Xem ra phụ thân đã tới nơi này lâu rồi, hơn nữa một mực theo mẫu thân mà chú ý tới ta!

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, đoạn thời gian này, dường như có vài người cố ý giúp đỡ hắn, trước kia hắn còn không xác định được, bây giờ Lâm Phong có thể khẳng định, đó chính là do phụ thân mẫu thân mình làm.

Đứng dậy, Lâm Hải phủi tay, nhìn Lâm Phong đã cao tương đương với mình, trên mặt lộ ra cười tươi vui mừng.

- Không nghĩ tới, con trai Lâm Hải ta lại còn xuất chúng như thế, xem ra trước kia ta đã sai lầm rồi.

Trong giọng điệu mang theo mấy phần kiêu ngạo, vì con mình mà kiêu ngạo, từng, ông đã nghĩ qua để Lâm Phong làm một người bình thường, bình bình đạm đạm mà sống hết cuộc đời. Nhưng sau khi phát hiện mọi chuyện phát sinh làm cho Lâm Hải hiểu được, Lâm Phong nhất định không cách nào trở thành người bình thường. Còn nữa, cho dù Lâm Phong không xuất chúng, là một người bình thường cũng không thể sống hết một đời bình đạm được, dưới tay những trưởng bối kia sẽ không cho hắn sống bình thường.

Không bình thường thì chỉ còn cách trở nên nổi bật, Lâm Phong hắn đã làm được, từng bước mà tiến lên phía trước, đến một bước hôm nay thì Lâm Hải cũng không nghĩ tới, dù sao, lúc Lâm Phong trước mười lăm tuổi cũng quá bình thường.

Lâm Phong lắc đầu, lập tức nói:

- Phụ thân, Lâm gia bên thành Dương Châu kia…

- Ta cũng biết rồi, con làm không sai. Người ta đã không nhận chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn muốn dùng mặt nóng mà dán lên mông lạnh sao? Nên đòi thì phải đòi lại, Tiểu Phong, con cũng đã hạ thủ lưu tình, chỉ là đáng tiếc cho một lời hi vọng của ông nội con. Lúc trước, ông ấy biết phụ thân bị phong ấn mà trở lại thành Dương Châu, thì không nên để ta làm gia chủ Lâm gia.

Lâm Hải thở dài một tiếng, tính cách ông vốn rất cương liệt. Năm đó, Lâm Bá Đạo, Lâm Hạo Nhiên cùng với mấy tên trưởng lão khi dễ Lâm Phong, Lâm Phong đã không chút khách khí, đánh cho Lâm Hạo Nhiên bị thương, giận dữ mà giết một tên trưởng lão. Cho tới bây giờ, ông cũng không phải là hạng người mềm yếu gì, sở dĩ Lâm Hải làm gia chủ Lâm gia mà luôn yên lặng, e rằng đều là vì chuyện Nguyệt Mộng Hà cùng với tu vi bị phong ấn.

Cho dù là người Hoàng thành cũng biết được, một trong bốn vị đại thiên tài mười tám năm trước có tính cách khinh cuồng cao ngạo, ngạo khí lăng vân, Lâm Hải ở Hoàng thành Tuyết Nguyệt mà đã như thế, có thể thấy được lúc ở thành Dương Châu, ông vẫn tự đè nén chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play