Lâm Phong nói xong, toàn bộ diễn võ trường đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Lâm Phong, chủ động khiêu chiến Lâm Vân?
Ngay cả Lâm Hải cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn con trai mình. Các vị
trưởng lão đang định rời đi thì lúc này lại ngồi xuống, có phần hưng trí nhìn Lâm Phong.
Mà Lâm Hạo Nhiên thì lại cười đầy lạnh lẽo, giờ phút này trong lòng y
đang nén một cơn tức, không ngờ tên phế vật này lại chủ động khiêu chiến Lâm Vân con trai y.
- Lâm Vân, đồng ý đi.
Lâm Hạo Nhiên nhìn Lâm Vân, đưa tới một ánh mắt đầy thâm ý.
Lâm Vân nhìn Lâm Phong, gã cảm thấy mình bị nhục nhã. Trong đám con cháu gia tộc thì thiên phú của gã chỉ có thể coi là bình thường, gã chỉ có
thể tìm lại được sự kiêu ngạo của mình chỉ khi ở trước mặt Lâm Phong,
bởi vậy mỗi lần thấy Lâm Phong gã đều vui vẻ trào phúng hai ba câu.
Nhưng giờ chính tên phế vật Lâm Phong này lại nói muốn khiến chiến gã,
không thể nghi ngờ là khiến gã chẳng còn mặt mũi nào nữa.
- Nếu ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, ta không ra tay nữa.
Lâm Vân bước ra, gã muốn dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để đánh bại Lâm
Phong, làm cho Lâm Phong hiểu được mình rác rưởi đến thế nào.
- Ngươi có thể tiếp được một quyền của ta thì coi như ta thua.
Lâm Phong lắc đầu, nhàn nhạt nói một câu. Loại ngữ khí lạnh nhạt này
khiến sắc mặt Lâm Vân lập tức âm trầm hẳn, giống như thể gã thật sự
chẳng thể đỡ nổi một quyền của Lâm Phong.
Đám người xung quanh cũng ngạc nhiên, không biết nói gì nhìn Lâm Phong.
Kẻ này tám phần là hỏng đầu rồi, lại dám nói lời ngông cuồng đến thế.
- Phế vật dù có nói ra lời hay ho thế nào thì hắn vẫn chỉ là tên phế
vật, thích dùng võ mồm, cũng chỉ loại phế vật như ngươi mới làm.
Lâm Vân cười nhạo.
Lâm Phong cười, hắn võ mồm lợi hại? Hình như hắn chỉ nói có một câu.
- Ta ra tay đây.
Lâm Phong không muốn nói nhiều với đối phương, vừa dứt lời thì thân thể
hắn đã hướng ra đằng trước, chầm chậm giơ tay lên, lập tức vung đến Lâm
Vân.
- Một quyền?
Trong ánh mắt Lâm Vân lóe lên sự tàn nhẫn, gã không có né lui mà cũng
đánh ra một đấm. Gã muốn cho Lâm Phong biết khoảng cách giữa cả hai lớn
như thế nào.
Không khí đột nhiên chấn động, một luồng sóng triều cuồng bá xuất hiện
trên nắm tay Lâm Phong, quyền kình phất phới. Mọi người chỉ thấy một
luồng sóng điên cuồng kéo tới Lâm Vân.
Võ kỹ Cửu Trọng Lãng!
Sắc mặt Lâm Vân đột nhiên thay đổi, vì gã đã cảm nhận được lực áp bạch
mạnh đến thế nào, nhưng lúc này rút lui thì đã không kịp nữa. Hai nắm
đám đụng vào nhau, Lâm Vân chỉ cảm thấy một làn sóng hung mãnh xuyên qua nắm tay đè lên người gã, lớp sau mạnh hơn lớp trước.
- Phốc!
Kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể Lâm Vân bay ra ngoài, khiến ánh mắt
mọi người định lại luôn ở nơi đó. Cảnh này thật tương tự với trận chiến
giữa Lâm Hải và Lâm Bá Đạo. Lâm Vân chẳng thể phản kháng, chỉ một quyền
mà đã bị đánh bay ra ngoài.
Lâm Hạo Nhiên đứng bật dậy, ngơ ngác nhìn Lâm Vân té ngã trên đất kia.
- Sao có thể, sao có thể...
Lâm Vân cũng thờ người ra, không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.
Đám người nghe được tiếng gào của Lâm Vân thì đều nhớ tới lời của Lâm
Phong: “Lâm Vân, ngươi mở miệng ngậm miệng nói ta là phế vật, ta muốn
hỏi chút, nếu ngày nào đó ngươi nhận ra rằng ngươi còn tệ hại hơn ta,
ngươi sẽ xuống đài như thế nào đây?”.
Không thể nghi ngờ là sự thật trước mắt này đã chứng minh lời nói kiêu ngạo bất khuất của vị thiếu niên kia.
- Đây là phế vật thiếu gia của Lâm gia sao?
Nhìn Lâm Phong, đám người đều đột nhiên sinh ra ý nghĩ đó, có thể dùng
một quyền đánh bay Lâm Vân thì sức mạnh ít nhất cũng phải trên sáu nghìn cân.
- Ngươi luôn miệng gọi ta là phế vật, giờ ngay cả một quyền của ta ngươi cũng không tiếp được, vậy ngươi là cái gì?
Lâm Phong nhìn ánh mắt ác độc của Lâm Vân dành cho hắn, châm chọc.
- Còn ông nữa, thân là trưởng bối nhưng luôn treo hai chữ phế vật bên
miệng, giờ con trai ông bị ta dùng một quyền đánh bại, ông nói ta là phế vật, có phải là nói con trai ông là phế vật không?
Ngẩng đầu lên, Lâm Phong liếc Lâm Hạo Nhiên một cái rồi nói.
Chỉ là Khí Vũ cảnh tầng sáu mà cũng dám diễu võ dương oai ở đây sao?
- Lâm Hạo Nhiên bị hậu bối mắng nên sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Không tính là diễu võ dương oai, chẳng qua là đem những gì cha con các người đưa cho ta trả lại cho các người mà thôi.
Lâm Phong không muốn nói nhiều, xoay người rời đi, còn nói:
- Cười người chớ vội cười lâu!
- Cười người chớ vội cười lâu!
Lâm Hải lẩm nhẩm, mỉm cười, đứa con này của mình thật sự thay đổi rồi, lại có thể nói ra những lời triết lý như thế.
Lâm Phong trở về phòng trong sân, lại bắt đầu tu luyện. Đánh bại Lâm Vân có tu vi Khí Vũ cảnh tầng năm cũng không đủ để hắn kiêu ngạo, Lâm Hằng, kẻ trước kia đánh hắn rồi ném hắn ra khỏi tông môn có thiên phú mạnh
hơn Lâm Vân rất nhiều, chính là võ tu Khí Vũ cảnh tầng tám. Còn có con
của Lâm Bá Đạo nữa, thiên phú lại càng mạnh hơn Lâm Vân, nhất là Lâm
Thiên, nghe nói đã đạt tới Khí Vũ cảnh tầng chín.
Còn ba tháng nữa là đến cuộc họp hàng năm, lúc đó tất cả đệ tử của gia
tộc đang tu hành trong tông môn đều trở về. Nếu không nhanh chóng tăng
tu vi lên, lần sau kẻ chịu nhục chính là Lâm Phong hắn.
Tu luyện không năm tháng, với võ giả thì thời gian tu luyện trôi qua
nhanh nhất. Đối với võ giả có thể hấp thu thiên địa nguyên khí mà nói,
mười ngày không ăn không uống cũng chẳng có vấn đề gì, thiên địa nguyên
khí vốn là tinh hoa khí thuần túy nhất.
Mười ngày trôi qua, Lâm Phong cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng, hắn thở
ra một hơi thật dài. Mười ngày, hắn đã đạt tới Khí Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong, chỉ kém một bước nữa là có thể bước vào Khí Vũ cảnh tầng bảy.
Lâm Phong nhấc chân lên đi tới phòng của phụ thân Lâm Hải.
- Tiểu Phong, ở nhà tu luyện không tốt sao mà nhất định phải về tông môn?
Nghe Lâm Phong nói muốn quay về tông môn, Lâm Hải có phần không yên,
chuyện lần trước Lâm Hải vẫn còn canh cánh trong lòng, không thể nào bỏ
xuống được.
- Phụ thân, có một số chuyện không thể né tránh được! Nếu cứ trốn ở nhà
tu luyện, phụ thân cứ che chở con mãi thì sao con có thể trưởng thành,
trở thành cường giả võ đạo.
Vẻ kiên nghị hiện lên trong mắt Lâm Phong, lực lượng của tông môn mạnh
hơn Lâm gia nhiều, nơi đó có công pháp võ kỹ mạnh, chỉ có ở tông môn thì hắn mới có thể trưởng thành nhanh hơn.
Nhìn thấy Lâm Phong cố chấp như vậy, Lâm Hải chỉ có thể thở dài trong
lòng, con thật sự trưởng thành rồi. Đúng vậy, cứ ở nhà dựa vào sự che
chở của ông là hành vi của kẻ yếu đuối, làm sao có thể trở thành cường
giả võ đạo được, chỉ là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, đứng trên góc độ làm cha, ông lại không đành lòng.
- Nếu con đã khăng khăng phải về tông môn, cha cũng không ngăn cản, nhưng phải chú ý an toàn của bản thân.
Lâm Hải gật đầu thỏa hiệp.
- Phụ thân hãy yên tâm, con sẽ nhất định cố gắng tu hành, rồi giẫm nát bọn họ dưới chân mình.
Lời nói của Lâm Phong lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, có được Hắc Ám Vũ Hồn nên tốc độ tu luyện của hắn so với người bình thường nhanh hơn nhiều lần,
năng lực lĩnh ngộ cũng trở nên mạnh hơn, lại thêm tâm chấp nhất, hắn có
lý do để tin rằng mình sẽ không thua kém đám thiên tài kia.
Lâm Phong không mang gì nhiều, một con Thiên Lý Tuyết, một túi lương khô và ít ngân lượng.
- Phụ thân, con đi đây.
Ngoài thành Dương Châu, Lâm Phong nhìn phụ thân nói.
- Ừ, nhớ phải cẩn thận.
Lâm Hải gật đầu, nhìn Lâm Phong cưỡi ngựa rời đi. Thiên Lý Tuyết lập tức hóa thành một đám mây màu trắng, không bao lâu đã biến mất ở ngoài
thành Dương Châu.
Mặt đất mênh mông vô bờ, Lâm Phong ngồi trên lưng ngựa rong ruổi giữa
trời đất, nhất thời một cảm giác hào hùng mọc lên trong lòng.
Kiếp trước, Lâm Phong thích võ hiệp, luôn hướng tới những hiệp khách
cưỡi ngựa hát ca, xách trường kiếm đi khắp giang hồ, không ngờ đời này
hắn lại có cơ hội một người một ngựa tiêu diêu giữa trời đất.
Một bình rượu đục, một khúc tình thương, một đời liều lĩnh!
Anh hùng trường kiếm hành thiên hạ, hào hùng đạp máu nhuộm trời xanh!
Đời này nhất định sẽ không tầm thường, đời này nhất định sẽ oanh liệt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT