Vũ Cừu quát to một tiếng với hư không, giọng nói mang theo vẻ băng hàn.
Bốn dải lụa màu từ bốn phương đánh tới kia hệt như bốn mũi tên, còn sắc bén hơn mũi tên vô số lần, chặn cả đường lui của hắn, hắn mà muốn tránh thì chỉ có thể tiếp tục tiến lên hoặc là hạ xuống mặt đất.
Không ai trả lời Vũ Cừu, chỉ có bốn dải lụa màu rực rỡ nhắm thẳng tới, nhanh hơn cả mũi tên.
Vũ Cừu đạp một bước lên không khí, lại bay lên trên, tránh né những dải lụa màu phong kín bốn phía này.
Soạt…
Tiếng xé rách vang lên, bốn dải lụa màu lập tức đâm vào một chỗ. Nhưng dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bốn dải lụa màu này lại phân chia làm ba bốn dải lụa màu mà không hề lộn xộn, vọt thẳng tới Vũ Cừu ở trên hư không kia. Toàn bộ bầu trời đều là bóng những dải lụa màu, cực kỳ đẹp đẽ hệt như một bông hoa rực rỡ nở rộ.
Rầm!
Trên thân thể Vũ Cừu phóng ra lửa giận vô cùng mãnh liệt. Là ai lại xuất hiện ngay khi hắn sắp giết được Lâm Phong, phát động công kích mãnh liệt như vậy với hắn, không cho hắn dừng lại chút nào.
Lúc này Vũ Cừu ngay cả đối phương cũng không nhìn thấy, càng không nói tới sử dụng Sóng âm công, nếu có công kích thì chỉ là không mục tiêu.
- Cút ra đây!
Vũ Cừu rít gào lên, chân nguyên lực hóa thành lợi khí cắt tới những dải lụa màu rực rỡ bên dưới kia, tiếng xoẹt xoẹt không ngừng vang lên. Nhưng bông hoa sen rực rỡ nở rộ kia lại càng lộng lẫy hơn, hơn mười dải lụa màu hóa thành mấy trăm, khắp trời đều là mộng ảo rực rỡ sắc màu, đóa hoa nở nộ kia kéo lên dường như muốn bao thân thể Vũ Cừu vào trong.
- Lực khống chế thật đáng sợ.
Mọi người thầm run sợ, người không thấy đâu nhưng công kích lại mạnh như thế. Vũ Cừu càng công kích dải lụa màu, chúng lại tách ra, càng khó đối phó.
Chân đạp lên chân nguyên rực rỡ dưới chân, Vũ Cừu nhanh chóng vụt lên, nhanh đến khó tin.
Nhưng tốc độ của Vũ Cừu nhanh, tốc độ của những dải lụa kia còn nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua hắn từ tám phía, tạo thành hình trụ xoay quanh hắn, chỉ để lại một lỗ hổng trên không.
Đám người dưới đất đều hoảng sợ, bọn họ không thấy Vũ Cừu đâu nữa. Những dải lụa kia vượt qua người Vũ Cừu rồi bao trọn hắn lại, bên trong xảy ra chuyện gì, những người bên ngoài không thể nào biết được.
Sắc mặt Vũ Cừu xanh mét, nhìn những màu sắc bao trùm lấy hắn kia, biết là mình không thể bay lên trên nữa. Biến chân nguyên thành lợi khí, hắn vọt sang bên cạnh muốn xé rách dải lụa kia ra.
Xoẹt…
Dải lụa rực rỡ sắc màu kia bị chân nguyên lực của Vũ Cừu cắt nhỏ, nhưng lập tức lại có những dải lục khác bổ sung vào. Bông hoa vô số màu kia khép lại, hoàn toàn chôn vùi Vũ Cừu ở trong. Giữa hư không, một quả cầu rực rỡ màu sắn xuất hiện, thân thể Vũ Cừu chính là bị bao lại ở bên trong.
Đồng thời quả cầu này nối với bốn dải lụa màu chia làm bốn phía, đúng là nơi các dải lụa kia xuất hiện.
Mọi người nhìn chằm chằm quả cầu rực rỡ kia, dường như bên trong có ánh sáng lóe lên, dường như có người đang cựa quậy, hiển nhiên là Vũ Cừu còn đang giãy dụa ở bên trong.
- Chủ nhân của những dải lụa này rốt cuộc là ai?
Mọi người đều nhìn lên quả cầu kia, chỉ chốc lát mà Vũ Cừu hùng mạnh đã bị nhốt trong những dải lụa màu kia, thực lực này quá kinh khủng.
Nhưng vào lúc này, ở đầu bốn dải lụa kia, từng bóng người xuất hiện, từ những dải lụa chậm rãi bước tới quả cầu kia. Đám người đứng xem lập tức khiếp sợ.
Bốn dải lụa kia, mỗi một dải tương ứng với một người. Bốn người này có vóc dáng đầy đặn, mặt che lụa mỏng, tóc dài tung bay, không ngờ tất cả đều là nữ tử.
Các nàng chậm rãi đi đến quả cầu kia trên dải lụa màu trông hệt như tiên tử chầm chạm bước, làm cho nhiều người phải thất thần.
Ngay khi bọn họ thất thần, bốn người đã đi tới cạnh quả cầu màu sắc rực rỡ kia, bốn ngọc thủ trực tiếp đặt lên quả cầu kia. Trong khoảnh khắc, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, chấn động màng tai mọi người. Tiếng kêu đó đúng là của Vũ Cừu.
Vũ Cừu bị nhốt trong quả cầu kia, nhận lấy công kích của bốn người, lần này thảm.
Cũng không biết bốn nữ tử này là loại người nào, Vũ Cừu sao lại đắc tội các nàng ấy mà lại đột nhiên ra tay, hơn nữa không hề lưu tình chút nào.
Mà những người biết gia cảnh của Lâm Phong thì ánh mắt lấp lóe, âm thầm đoán có phải là Vũ Cừu chọc giận chủ nhân Tương Tư Lâm, quấy rầy sự thanh tĩnh của nàng nên mới giận dữ phái người tới đối phó Vũ Cừu.
Nhưng mọi người chưa từng gặp được chủ nhân của Tương Tư Lâm ở đây, có lẽ lời đồn là thật, chủ nhân Tương Tư Lâm luôn ở đây, chẳng qua là ở trong cấm địa kia, không ai có thể bước vào, mà chủ nhân cũng chưa từng bước ra khỏi cấm địa dù chỉ nửa bước.
Sắc mặt Nguyệt Thiên Thần khó coi, sao có thể như vậy, Nguyệt Thiên Thần chính là người của Nguyệt gia, hắn đương nhiên biết chủ nhân Tương Tư Lâm này là ai, sao bà ta có thể phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn nhưng là muốn Lâm Phong chết.
Chỉ chút nữa là Lâm Phong chết rồi, nhưng đột nhiên nhảy ra bốn người trực tiếp xuống tay với Vũ Cừu, không thể nghi ngờ là ngăn cản Vũ Cừu giết Lâm Phong.
Đây rốt cuộc là sao?
Duy chỉ có Đoàn Vô Nhai biết giờ đây đang xảy ra chuyện gì, hắn cũng hiểu được nó có ý nghĩa gì, xuất hiện rồi, bà ấy cuối cùng đã chịu ra tay.
Tất cả giống như những gì hắn đoán, cũng tiến hành theo kế hoạch của hắn.
Lâm Phong giết Vũ Thiên Hành, cũng giết đi hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh của Vũ gia. Mà Vũ Cừu lại muốn giết Lâm Phong, nay Vũ gia và Lâm Phong đã kết mối thù sinh tử. Thoạt nhìn thì Lâm Phong chỉ còn con đường chết, nhưng Đoàn Vô Nhai hắn lại vô cùng rõ ràng rằng bà ấy ở đây thì ai dám nói Lâm Phong chỉ còn đường chết.
Mười tám năm trước, bà cũng giống vị kia của Đoàn gia, là thiên tài chói mắt nhất Tuyết Nguyệt. Nay vị kia của Đoàn gia đã ngồi sau tầng tầng màn che trong thâm cung, không hề xuất hiện nhưng lại nắm giữ tất cả.
Mà nay bà ấy khủng bố bao nhiêu, không ai biết được.
Còn có trượng phu của bà ấy, đáng tiếc là đã bị vị kia phong ấn, nếu không sau mười tám năm này có lẽ một cái Vũ gia cũng không đủ chống.
Giữa không trung, khí tức cuồng bá điên cuồng bắn phá, quả cầu kia bắn tung tóe, những dải lụa rực rỡ sắc màu kia tan thành vô số mảnh nhỏ. Vũ Cừu lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Lúc này Vũ Cừu không giống Vũ Cừu ban nãy, Vũ Cừu ban nãy vô cùng bá đạo, muốn giết Lâm Phong.
Nhưng Vũ Cừu hiện tại cả người chồng chất vết thương, hơi thở yếu ớt, ánh mắt cũng không còn vẻ sáng rọi nữa. Trong ánh mắt ngơ ngác đó có mấy phần mờ mịt và không cam lòng.
Mờ mịt là vì đến giờ hắn vẫn không biết vì sao mình lại chọc giận bốn vị cường giả khiến họ lại ra tay với hắn, không cam lòng là vì hắn đường đường là Tam gia của Vũ gia, cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn hùng mạnh, lại bị phế sạch tu vi.
Ngay cả nguyên nhân cũng không rõ, hắn bị người ta phế bỏ tu vi…
Lúc này Vũ Cừu chỉ cảm thấy tận thế đã giáng đến, mất hết can đảm.
Trên người Vũ Cừu vẫn còn bốn dải lụa trói hai tay hai chân hắn lại. Bốn người kia vung tay lên, nhất thời thân thể Vũ Cừu bay ra xa, đồng thời bốn tiếng động cùng vang lên.
- Từ hôm nay, người của Vũ gia không được bước vào Tương Tư Lâm nửa bước, kẻ vi phạm, giết!
Nói xong, bốn người đó đồng thời bay vụt về phía rừng trúc, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Những mảnh lụa đầy màu sắc vẫn còn bay múa trong không trung, bốn người kia dường như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Từ nay về sau, Tương Tư Lâm cấm người của Vũ gia vào!
Câu nói cuối cùng này hiển nhiên đã chứng minh thân phận của bốn nữ tử kia, các nàng đại diện cho Tương Tư Lâm hạ lệnh cấm với Vũ gia.
Không chỉ Vũ Cừu bị phế, toàn bộ Vũ gia đều bị liên lụy, không được phép bước vào Tương Tư Lâm nửa bước, kẻ nào vi phạm sẽ bị giết.
Ầm!
Vũ Cừu rơi mạnh xuống đất, máu tươi trào ra, cả người đều đau đớn.
Mờ mịt nhìn những bóng dáng đã biến mất trong không trung, Vũ Cừu giận dữ gầm lên:
- Vì sao!
- Vì sao?
Không ai giải đáp cho hắn, những người ở đây cũng không hiểu vì sao Tương Tư Lâm lại hạ thủ với Vũ Cừu, lại cấm người của Vũ gia. Chẳng lẽ thật sự vì Vũ Cừu gây chuyện ở Tương Tư Lâm?
Nhưng Lâm Phong đã giết Vũ Thiên Hành, nếu muốn trách tội thì cũng phải trách cả Lâm Phong chứ. Nhưng lúc Lâm Phong vẫn thản nhiên nhắm mắt đứng giữa hư không, như không có chuyện gì liên quan đến hắn vậy. Điều này khiến nhiều người ngạc nhiên, chẳng lẽ có liên quan tới Lâm Phong?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT