Ánh mắt Vũ Thiên Hành hơi nheo lại, lộ ra một tia hàn quang ác độc:

- Nói như vậy là ngươi muốn giết ta?

- Chó cùng rứt dậu, ta Lâm Phong dù có yếu đuối thì cũng không thể không bằng súc vật, hôm nay ta sẽ kết liễu tính mệnh của ngươi.

Lâm Phong lạnh lùng nói.

- Vậy vì sao ngươi còn không động thủ?

Vũ Thiên Hành hỏi, Lâm Phong đứng ở đó đã được một quãng thời gian, nhưng chỉ là phóng thích sát ý, ngăn chặn ở cuối hành lang nhưng vẫn không động thủ.

- Bởi vì ta muốn cho ngươi một cơ hội.

Lâm Phong lạnh lùng nói:

- Ta luôn luôn tạo cho ngươi cơ hội, chờ ngươi mở miệng, đáng tiếc là ngươi vẫn uy hiếp ta, người Vũ gia ngươi hùng mạnh, nếu đã như vậy thì ta còn có thể nói cái gì.

Dứt lời, bước chân của Lâm Phong chậm rãi nâng lên theo đường hành lang dài đi tới phía Vũ Thiên Hành.

Lâm Phong không phải không cho Vũ Thiên Hành cơ hội, vừa rồi trong quãng thời gian kia hắn chờ Vũ Thiên Hành, hắn chờ Vũ Thiên Hành xin lỗi và hứa hẹn.

Vũ gia rất mạnh, bây giờ Lâm Phong còn chưa thể chống lại cho nên hắn muốn kéo dài một thời gian, không muốn trở mặt cùng với Vũ gia sớm như vậy, hoàn toàn trở mặt với Vũ gia sớm như vậy đối với hắn mà nói cũng không có lợi.

Đáng tiếc là Vũ Thiên Hành lại không có được giác ngộ này, hắn chỉ biết có một mực cường điệu thực lực của Vũ gia, nói là người nhà của Vũ gia, nhưng điều đó chỉ càng làm tăng thêm sát ý của Lâm Phong đối với Vũ Thiên Hành mà thôi. Người Vũ gia nhà ngươi mạnh như vậy nhưng muốn giết ta thì ta còn có thể tha cho ngươi sao?

Chẳng lẽ hắn Lâm Phong, chỉ biết chờ Vũ gia tới giết hắn mà không biết phản kháng.

Nghe được những lời này của Lâm Phong trong lòng Vũ Thiên Hành khẽ run lên, không ngờ Lâm Phong đã cho hắn cơ hội.

Vũ Thiên Hành cũng không phải là người ngu muội, hắn làm sao lại không hiểu lời nói của Lâm Phong.

Vừa rồi Lâm Phong nói, bất kể hắn có giết Vũ Thiên Hành hay không thì Vũ gia cũng không bỏ qua cho hắn, cho nên Lâm Phong phải giết chết Vũ Thiên Hành. Như vậy chỉ cần Vũ Thiên Hành thừa nhận hắn và Lâm Phong không hề thù địch, cũng vì những điều trước đây đã cư sử không phải với Lâm Phong mà xin lỗi Lâm Phong, không còn tồn tại cái gọi là mâu thuẫn đối với Lâm Phong.

Điểm ấy vừa rồi Vũ Thiên Hành cũng đã nghĩ đến, nhưng cái ý tưởng này chỉ một thoáng qua rồi lại biến mất ngay, khiến cho hắn không nói lời xin lỗi với Lâm Phong mà cũng không ăn năn cầu hòa. Hắn rất khó mở miệng, cho nên thà rằng uy hiếp Lâm Phong, nói Vũ gia mạnh mẽ đến cỡ nào, tuy rằng trong lòng thì rất sợ hãi, nhưng trong tiềm thức thì vẫn tin tưởng vững chắc Vũ gia kiêu ngạo, tin tưởng vững chắc rằng Lâm Phong không dám đụng đến hắn vì hắn là người của Vũ gia.

Nhưng đến lúc này, nghe được những lời nói của Lâm Phong, hắn cũng cảm nhận thấy trên người Lâm Phong sát ý càng ngày càng đậm, lòng tin của hắn đã bắt đầu sụp đổ, Lâm Phong thật sự dám giết hắn.

Hắn nhìn thấy bước chân Lâm Phong chậm rãi đi đến, mỗi một bước đều dường như dẫm đạp sâu vào trong nội tâm của Vũ Thiên Hành, khiến cho sự tự tin từ trong tiềm thức của hắn đều hoàn toàn bị sụp đổ.

- Lâm Phong.

Cuối cùng thì Vũ Thiên Hành cũng mở miệng, nhìn bước chân của Lâm Phong bước tới hắn nói:

- Lâm Phong, chỉ cần ngươi không giết ta, ta cam đoan sau này, ta Vũ Thiên Hành sẽ tuyệt đối không làm khó dễ ngươi.

Bước chân của Lâm Phong dừng lại, hắn liếc mắt một cái nhìn Vũ Thiên Hành, trên khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh như băng.

- Ngươi quá tự tin rồi, hôm nay là ta cho ngươi cơ hội, không phải là ngươi cho ta cơ hội, ta cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng nên đã chậm mất rồi.

Lâm Phong mở miệng nói, bàn chân tiếp tục bước đến khiến cho trong lòng Vũ Thiên Hành co rút lại. Lâm Phong đã cho Vũ Thiên Hành cơ hội, nhưng hắn đã bỏ lỡ, cho nên giờ phút này hắn thỏa hiệp cũng là vô dụng.

- Lâm Phong, Vũ gia ta nổi giận ngươi sẽ không thể chịu đựng được đâu.

Sắc mặt Vũ Thiên Hành cứng ngắc, hắn cắn chặt răng nói.

Lúc này, Lâm Phong cũng không để ý đến hắn nữa rồi, bởi vì Lâm Phong cho rằng cũng không cần nhiều lời với hắn làm gì, Vũ Thiên Hành đã bị Lâm Phong phán định tử hình.

Nhìn bóng dáng càng ngày càng gần kia, trái tim Vũ Thiên Hành bắt đầu đập thình thịch, một cỗ hàn ý bắt đầu lan tràn từ đầu đến chân.

Lâm Phong thật sự muốn giết hắn, giết Vũ Thiên Hành.

Những người khác cũng giật mình, chẳng lẽ Lâm Phong dám chọc giận người Vũ gia, dám giết Vũ Thiên Hành?

Nguyệt Thiên Thần hơi lui về phía sau, hắn không muốn đứng chung một chỗ với Vũ Thiên Hành. Giờ đây một mình thân hình Vũ Thiên Hành lộ rõ trước mặt Lâm Phong, đôi mắt của hắn hiện lên một ý cười lạnh như băng.

Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành cũng không có bất luận một tình cảm gì đáng nói, họ đi đến cùng nhau không thể nghi ngờ là bởi vì có cùng một kẻ thù, đó là Lâm Phong.

Bọn họ đều hận Lâm Phong, đều hy vọng Lâm Phong chết.

Nhưng hiện giờ đây Lâm Phong muốn giết Vũ Thiên Hành, Nguyệt Thiên Thần chẳng những không ngăn cản, thậm chí còn cười thầm, vì chỉ cần Lâm Phong giết Vũ Thiên Hành thì Vũ gia tất sẽ thật sự tức giận.

Lâm Phong làm sao có thể thừa nhận được lửa giận của Vũ gia, chỉ cần Vũ Thiên Hành chết thì chẳng ai có thể cứu được Lâm Phong, kể cả nhị Hoàng tử cũng không thể cứu được.

Vũ gia không có khả năng nhìn tử tôn đích hệ của mình bị người ta giết chết mà không làm bất cứ điều gì, cho nên đây đối với Lâm Phong mà nói là một cái kết cục, phải chết. Nguyệt Thiên Thần đương nhiên vui mừng khi điều này xảy ra.

Vũ Thiên Hành phát hiện ra Nguyệt Thiên Thần đang dần dần xa cách mình, trong lòng lại càng thêm lạnh lẽo, tên khốn kiếp này chắc rất muốn mình bị Lâm Phong giết chết.

Lúc này Vũ Thiên Hành mới phát hiện ra mình thật bi ai, Lâm Phong muốn giết hắn, không ai giúp hắn, hiện giờ không ai có thể ngăn cản Lâm Phong. Mà Vũ Thiên Hành hắn biết rất rõ là có thể có kết quả này, nhưng hắn lại vẫn tin tưởng, cái uy nghiêm hư vô mờ mịt của Vũ gia có thể làm kinh sợ Lâm Phong.

- Lâm Phong nếu là ngươi không tin ta, ta Vũ Thiên Hành có thể thề, chỉ cần ngươi buông tha ta, ta Vũ Thiên Hành tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi.

Nét mặt Vũ Thiên Hành cứng ngắc, cũng không còn nhiều cơ hội nữa, khoảng cách từ chỗ Lâm Phong đến chỗ hắn chỉ còn khoảng cách khoảng mười bước chân. Hắn cuối cùng đã cảm thầy hơi thở tử vong, hóa ra sát ý gần như thế, tử vong cùng với sát ý cùng nhau mà đến.

Lâm Phong vẫn không để ý đến hắn, chỉ có tiếng bước chân không ngừng gõ vang trong nội tâm của Vũ Thiên Hành.

Ở vào lúc sắp chết mới nghĩ đến thỏa hiệp, Lâm Phong có thể tin hắn sao?

Có rất nhiều việc, khi đã bỏ lỡ rồi sẽ không còn cơ hội.

Theo bước chân của Lâm Phong hạ xuống, giờ phút này khoảng cách đến Vũ Thiên Hành chỉ còn khoảng bảy bước, trong nháy mắt có thể đến.

Đồng thời, trên người của Lâm Phong giống như mặt trời chói chang tỏa ra những tia sáng chói mắt, mang theo sát ý khủng bố đang đến gần.

Bịch… Bịch...

Vũ Thiên Hành lùi lại, cảm nhận được hơi thở của Lâm Phong tỏa ra, trong lòng của hắn vô cùng lạnh lẽo.

Huyển Vũ, khí tức của Lâm Phong đã đột phá cực hạn Linh Vũ cảnh, giờ phút này Lâm Phong thật là đáng sợ.

- Khó trách, khó trách những người đó đều có đi mà không có về.

Nội tâm Vũ Thiên Hành điên cuồng run rẩy, hắn có thể điều động nhiều nhất thì cũng chỉ là Huyền Vũ cảnh một tầng, còn với những cường giả cao hơn nữa thì ngay cả ngũ thiếu gia của Vũ gia cũng không có quyền lực chỉ huy. Cho nên khi hắn chủ định giết không được Lâm Phong, hắn cũng đã chủ định trước sẽ có cảnh tượng hôm nay.

Nhìn trong tay Lâm Phong hiện lên một thanh chân nguyên kiếm, Vũ Thiên Hành cuống quýt quát lên:

- Ngươi không thể giết ta, Vũ gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ngoan cố ngu xuẩn.

Lâm Phong âm thầm lắc đầu, kiếm chân nguyên chậm rãi giơ lên cao:

- Nếu ta không giết ngươi, Vũ gia cũng sẽ không bỏ qua cho ta, một khi đã như vậy, với biểu hiện của ngươi ngày hôm nay, ta làm sao có thể không giết ngươi.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn vào thanh kiếm, đích thực đó là chân nguyên kiếm, chỉ cần thanh kiếm này hạ xuống, Vũ Thiên Hành sẽ chết.

Trong không gian tràn ngập áp lực, làm cho người ta cảm giác như không thể hít thở được, trong đôi mắt của đám người chỉ còn lại có thanh kiếm trong tay của Lâm Phong.

Cánh tay hơi hơi rung động, kiếm của Lâm Phong đã động rồi.

- Dừng tay.

Một âm thanh vô cùng mãnh liệt cuồn cuộn truyền đến, sát ý rung trời.

Bên trong đạo thanh âm này còn mang theo vài phần sóng công kích trực tiếp rung động đến màng nhĩ của Lâm Phong, khiến cho thân thể của Lâm Phong hơi hơi rung động.

Thanh kiếm dừng ở giữa không trung, ngay trên đỉnh đầu Vũ Thiên Hành, vẫn chưa chém xuống.

- Vũ Cừu.

Lâm Phong không quay đầu lại giọng nói lạnh lùng.

Tiếng động gầm lên dữ dội mang theo sóng âm công kích giống như ngày nọ ở trong Thiên Nhất học viện, đúng là tam gia Vũ Cừu của Vũ gia.

Trong khi Lâm Phong và Hắc Ma chiến đấu, cũng là lúc mà đạo sóng âm này đã làm chấn thương hắn.

Quả nhiên chỉ thấy Vũ Thiên Hành nhìn về phía sau của Lâm Phong, trong đôi mắt hiện lên một vẻ mừng rỡ như điên, hắn quát to:

- Tam thúc cứu ta.

Người vừa gầm lên kia đúng là tam gia của Vũ gia, Vũ Cừu.

Chỉ thấy hắn đạp trên đường hành lang dài đi về phía trước, trong ánh mắt hắn lộ ra một vẻ băng hàn, ở hai bên cạnh hắn mỗi bên đều có một người, toàn thân đều lộ ra ý hùng mạnh.

Đây là ba cường giả của Vũ gia, đều là Huyền Vũ cảnh.

Lần này thì Lâm Phong nguy rồi. Nói không chừng, hôm nay chính là ngảy tận thế của Lâm Phong.

Trong lòng rất nhiều người đang đoán chừng, Lâm Phong đã thật sự làm tức giận Vũ gia.

- Đứng lại.

Ngay tại thời điểm đám người đang suy đoán, từ trong miệng của Lâm Phong thốt ra một thanh âm nhẹ nhàng, nhưng rất rét lạnh.

Mà trong khi tiếng nói này hạ xuống thì đồng thời kiếm chân nguyên ở trong tay của Lâm Phong cũng hạ xuống, khiến cho Vũ Thiên Hành phát ra tiếng gào rú vô cùng sợ hãi, đôi mắt của hắn nhắm chặt lại.

Sắc mặt ba người Vũ Cừu đều cứng đờ, bước chân cũng dừng ngay tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play