- Tiền bối, đây rốt cuộc vì sao?


Tần Thánh Hoàng tiến lên nhìn Yêu Thánh phía trước. Hắn không hiểu vì sao cự thú này trực tiếp đi tới Tần hoàng triều của hắn quấy rối. Cự thú kia chỉ phun ra một ngụm khí, không có trả lời mà nâng chân tiếp tục giẫm lên đại địa, khiến cho đại địa không ngừng băng diệt, chỉ thấy thủ chưởng cự đại kia của hắn lại một lần nữa hung hăng đánh ra. Nhìn thấy một màn này Tần Thánh Hoàng muốn trốn nhưng hắn lại phát hiện trên người mình bị một cỗ lực lượng đè nặng khiến cho hắn không thể nhúc nhích được, một tiếng oanh long truyền ra, thân hình Tần Thánh Hoàng trực tiếp bị đánh trúng, thân thể hắn lập tức bay tới vách tường, máu tươi không ngừng phun ra, nhưng mà thân thể hắn vẫn lập tức xông ra ngoài.


- Oanh, oanh, oanh.


Cự chưởng kia lần lượt đập xuống, tất cả người của Tần hoàng triều đều chìm trong mông muội, bọn họ không hiểu, chẳng lẽ cự thú này đến đây muốn hành hạ Thánh Hoàng của bọn họ sao? Thánh Hoàng Hoàng triều chưa từng gặp phải khuất nhục như thế. Lại lần nữa hộc ra một búng máu, thân thể Tần Thánh Hoàng bay như điên, hắn muốn rời khỏi Tần hoàng triều, hắn muốn nhìn xem cự thú này là nhằm vào hắn hay nhằm vào cả hoàng triều nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện cự thú kia nhằm vào hắn. Cự thú kia nhìn chằm chằm vào theo hắn không buông, chợt cự thú nâng chân bước ra một bước đuổi theo hắn.


- Vì cái gì?


Xương cốt toàn thân Tần Thánh Hoàng bị tổn thương rất nặng, hắn điên cuồng bỏ chạy, nhưng cứ cách một đoạn thời gian hắn lại phát hiện cự thú kia đuổi theo trực tiếp đánh một trảo lên người hắn hoặc một cự cước trực tiếp giẫm lên đầu hắn, Tần Thánh Hoàng chưa từng cảm nhận tư vị nghẹn khuất, sỉ nhục như vậy, hắn dường như muốn phát điên rồi, hắn đang tự hỏi không biết bản thân đã đắc tội đại nhân vật gì?


- Lâm Phong?


Tần Thánh Hoàng thầm nghĩ, chẳng lẽ vì lần trước bọn họ không đợi Lâm Phong xuất hiện? Nhưng lần đó rõ ràng Lâm Phong cố ý làm khó dễ, chẳng lẽ bọn họ còn phải ở đó đợi đến chết?


- Tới Thiên Tứ hoàng triều rồi.


Ánh mắt Tần Thánh Hoàng nhìn về phía xa, hắn lập tức chứng kiến phía xa có hai tôn thân ảnh, một lớn một nhỏ, khi hắn nhìn rõ nhận ra người có sắc mặt vô cùng bi thảm kia chính là Thiên Tứ Thánh Hoàng, phía sau hắn có một tôn cự thú. Hiển nhiên, không chỉ có mình Tần Thánh Hoàng hắn hưởng thụ loại đãi ngộ này.


- Tần Thánh Hoàng.


Thiên Tứ Thánh Hoàng hô to một tiếng, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, hắn chứng kiến Tần Thánh Hoàng cũng gặp phải hoàn cảnh giống mình, lúc này trong lòng hắn vô cùng rung động, trong đầu hắn hiện lên vô số ý niệm


- Đi, chúng ta đi Thánh Linh hoàng triều, chỉ có nơi đó mới có thể cứu chúng ta.


Đột nhiên Tần Thánh Hoàng ý thức được một việc vô cùng quan trọng, hắn hét lớn với Thiên Tứ Thánh Hoàng.


- Đúng, đi Thánh Linh hoàng triều, bản Thánh Hoàng tốt xấu cũng là người đứng đầu một hoàng triều.


Hôm nay, ta thật làm mất mặt tổ tông tại nơi đây. Thiên Tứ Thánh Hoàng bi phẫn quát, có thể thấy được hắn bị hành hạ vô cùng thê thảm.


- Ta cũng vậy, ta hận.


Tần Thánh Hoàng cũng khóc không ra nước mắt, hai người là tồn tại Thánh Hoàng nhưng giờ phút này lại có loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Thân thể bọn họ điên cuồng lóe ra bay về phương hướng của Thánh Linh hoàng triều, nhưng trên đường, lần lượt bị hành hạ, bị đánh trên không trung, bị giẫm chìm vào trong đại địa, khiến hai vị Thánh Hoàng hoàn toàn không có nửa điểm hình tượng người đứng đầu, tóc tai rối bù, cả người quần áo rách mướp, nước mắt nước mũi ròng ròng , khiến cho mọi người nhìn thấy mà ngây người, hai vị Thánh Vương cao cao tại thượng lại bị hai tôn cự thú hành hạ đến phát khóc, không ngừng cầu xin tha thứ, khóc rống rơi lệ, vô cùng thê thảm, khiến cho vô số người nhìn thấy mà đồng tình, đây vẫn là Thánh Hoàng sao?


- Thánh Linh hoàng triều, chúng ta đã đến Thánh Linh hoàng triều.


Thời điểm Tần Thánh Hoàng nhìn thấy Thánh Linh hoàng triều, hắn giống như nhìn thấy hy vọng, hai mắt hắn tỏa ra quang mang chói mắt, rốt cục hắn cũng không bị cự thú giẫm chìm vào đại địa nữa, bàn chân xấu xia kia của cự thú giẫm lên hắn là một loại cảm giác khuất nhục đến như thế nào cơ chứ, hơn nữa ngay cả mũi hắn cũng bị giẫm lệch.


- Oanh!


Thân thể Tần Thánh Hoàng cùng Thiên Tứ Thánh Hoàng muốn nhảy vào Thánh Linh hoàng triều, lại trực tiếp va chạm vào một tầng quang mạc trong suốt, sắc mặt hai người tái nhợt như tờ giấy, phía sau truyền tới tiếng vang oanh long không ngừng, cự thú kia đang tiếp cận bọn họ.


- Là phong ấn.


Sắc mặt Tần Thánh Hoàng tái nhợt, hắn nói với Linh Thánh Hoàng đứng phía sau phong ấn:


- Linh Thánh Hoàng, cho chúng ta đi vào.



- Tần Thánh Hoàng không phải đã rời đi sao, còn quay lại đây làm cái gì.


Linh Thánh Hoàng nhàn nhạt nói.


- Ta đến phó ước, phó ước!


Tần Thánh Hoàng run rẩy cười cười, nhưng mà âm thanh của hắn vừa truyền ra, chứng kiến một cự cước trực tiếp giẫm lên người hắn, sắc mặt hắn lập tức trở nên bi thảm, thân hình hắn muốn thoát ra nhưng lại phát hiện cỗ trọng lực kia khiến hắn không thể động đậy, một đạo tiếng vang truyền ra, Tần Thánh Hoàng lại một lần nữa bị dẫm nát dưới chân của cự thú, tiếp tục hưởng thụ loại tư vị này. Cự thú dùng chân đạp xuống, lập tức dời chân đi, chỉ thấy sắc mặt Tần Thánh Hoàng lúc đỏ lúc trắng, nhìn Linh Thánh Hoàng bên trong quang mạc, nói:


-Linh Thánh Hoàng, Tần mỗ biết sai, cố ý đến phó ước, xin cho chúng ta đi vào.



- Sau khi các ngươi rời đi, yến hội cũng không còn tiếp tục tổ chức nữa, Thánh Linh hoàng triều không tiếp đãi các ngươi, thật có lỗi.


Linh Thánh Hoàng nhàn nhạt nói, khiến cho sắc mặt Tần Thánh Hoàng bi thảm. Cự thú lại lần nữa giẫm lên người hắn, khiến đàu gối của Tần Thánh Hoàng gấp khúc, phốc một tiếng, Tần Thánh Hoàng trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.


- Tần Thánh Hoàng, ngươi làm cái gì vậy, ngươi là nhân vật cấp Thánh Hoàng, ngươi làm như vậy ta không thừa nhận nổi, nếu ngươi đã cố ý muốn như thế, ta đi nói một tiếng với Lâm Phong xem.


Linh Thánh Hoàng thở dài nói, khiến cho Tần Thánh Hoàng có ý nghĩ muốn giết hắn, hắn đã nói rõ việc này do Lâm Phong ra lệnh.


- Như vậy thật đa tạ .


Tần Thánh Hoàng đứng lên, nhưng mà hắn lại chứng kiến Linh Thánh Hoàng không hề động cước bộ, chỉ mỉm cười nhìn hắn, khiến cho sắc mặt Tần Thánh Hoàng vô cùng bi thảm, dường như hắn ý thức được cái gì. Đây đâu phải yến hội gì, đây rõ ràng là Lâm Phong lập uy cho Thánh Linh hoàng triều.


- Ta không quỳ, chỉ sợ mấy tôn cự thú này cũng không tha cho ta.


Tần Thánh Hoàng hiểu được tình cảnh của mình, trong lòng hắn thầm than thở, đây là sự thật, sự thật vô cùng tàn khốc, bọn họ từng mượn lực lượng của Thần Điện tới liệp sát Lâm Quỳnh Thánh. Nhưng ngày hôm nay Lâm Phong trở về là muốn huyết tẩy sỉ nhục ngày xưa, cho dù là Lâm Phong muốn tiêu diệt hoàng triều này của hắn, hắn cũng không có biện pháp, hắn hẳn phải chết. Hôm nay, hắn chỉ có thể nhẫn nhục sống tạm bợ.


- Lâm Phong, sớm muộn gì ta sẽ đợi đến ngày ngươi chết đi.


Trong lòng Tần Thánh Hoàng rống giận, hắn không dám tưởng tượng bản thân có thể siêu việt Lâm Phong, hắn chỉ có thể đợi Lâm Phong chết, Lâm Phong vừa chết, thì đó chính là ngày tận thế của Thánh Linh hoàng triều.


- Phốc đông!


Tần Thánh Hoàng, quỳ gối thấp giọng nói, Thiên Tứ Thánh Hoàng nhìn hắn một cái, trong lòng than thở, hắn cũng lập tức quỳ xuống, đây là ân oán ngày xưa giữa bọn họ và Lâm Phong, Lâm Phong không tiêu diệt hoàng triều của bọn họ mà lấy loại phương thức này khuất nhục bọn họ, lập uy cho Thánh Linh hoàng triều. Một ngày này, bên ngoài Thánh Linh hoàng triều vô cùng náo nhiệt, có các nhân vật cấp Thánh Hoàng quỳ xuống, có người đứng đầu học viện cầu xin muốn bái kiến Lâm Phong, còn có rất nhiều tồn tại cường đại đều tới, tề tụ ở nơi này, nhưng ngay cả mặt Lâm Phong bọn họ đều không nhìn thấy. Linh Thánh Hoàng đi tới sân nơi Lâm Phong thường nằm, hắn ngẩng đầu nhìn lên hư không, trong đầu hắn quanh quẩn thanh âm của Lâm Phong:


- Thánh Hoàng, ta để lại vài tôn Yêu Thánh này trần thủ Thánh Linh hoàng triều, nếu có đại sự ngươi nhưng trực tiếp ra lệnh cho bọn họ làm, Lâm Phong cáo từ.


Hắn nghe được lời nói của Lâm Phong, nhưng không có nhìn thấy người, Lâm Phong hắn cứ như vậy vô thanh vô tức đi rồi.


- Ngươi rời đi thật tiêu sái, bên ngoài còn có một đám người đang chờ ở kia, cục diện rối rắm này ngươi cứ như vậy ném cho ta sao.


Linh Thánh Hoàng cười khổ lắc đầu, có lẽ, gia hỏa Lâm Phong này căn bản không có tâm tư bồi tiếp những người đó. Trong kỳ thật trong mắt Lâm Phong, chỉ cần hắn nguyện ý, chỉ cần một cái ý niệm, một đạo mệnh lệnh có tiêu diệt những người đó, nhưng hắn không có làm như vậy, hắn muốn cho tất cả người trong Kỳ Thiên Thánh Đô có một ký ức khắc sâu, khiến bọn họ nhớ kỹ Thánh Linh hoàng triều. Mà Lâm Phong hắn căn bản không có xuất hiện.


- Lâm Phong, ta tin tưởng ngươi sẽ tạo nên kỳ tích tại Cửu Tiêu này.


Linh Thánh Hoàng nhìn hư không hồi lâu, chúc phúc một tiếng, hắn lập tức xoay người bước chậm ra, ngay lập tức hắn đi tới bên ngoài, cỗ lực lượng phong ấn kia đã biến mất, vài tôn cự thú ngẩng đầu nhìn lên trên vòm trời, bọn họ chính là Yêu Thánh trong tinh không thế giới, chính là nửa bước Yêu Thánh, tân chủ nhân vừa rồi ra lệnh cho bọn họ trấn thủ Thánh Linh hoàng triều


- Lâm Phong nói, hắn không muốn nhìn thấy các ngươi, hãy đi đi.


Linh Thánh Hoàng phất phất tay, nói với đám người. Nhưng mà những người đó lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chỉ thấy người đứng đầu học viện có tính tình táo bạo kia run rẩy nói:


- Linh Thánh Hoàng, ngươi giúp ta xin cầu kiến lần nữa.



- Linh Thánh Hoàng xin thông báo lần nữa.


Tần Thánh Hoàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Linh Thánh Hoàng, hắn dường như cảm giác cự thú kia tùy thời khả năng giẫm lên trên người hắn lần nữa.


- Sạc!


Linh Thánh Hoàng xấu hổ, nhìn mấy cự thú này, nói:


- Chư vị Yêu Thánh tiền bối, cũng ta tiến vào Thánh Linh hoàng triều thôi.



- Được, chúng ta sẽ tuân thủ lệnh của chủ nhân.


Những tôn Yêu Thánh này gật đầu, lập tức thân thể bọn họ thu nhỏ lại, thân hình lóe ra, đi vào bên trong Thánh Linh hoàng triều.


- Được rồi, chư vị cũng trở về đi.


Linh Thánh Hoàng lại nói một tiếng, nhất thời những người này hai mặt nhìn nhau, lại nhìn Linh Thánh Hoàng hỏi:


- Ngươi nói thật sao?



- Đúng vậy.


Linh Thánh Hoàng gật đầu.


- Đa tạ.


Đám người Tần Thánh Hoàng lập tức đứng dậy, bọn họ xoay người rời đi, tốc độ rời đi so với lúc không bị thương còn nhanh hơn. Ở trước mắt bao người, mặt mũi bọn họ đã hoàn toàn mất hết. Khi họ xoay người rời đi, trong mắt bọn họ có hàn mang lóe ra, Linh Thánh Hoàng cũng hiểu được. Nhưng hắn cũng không thèm để ý, có vài tôn Yêu Thánh kia đã đủ để bảo vệ Thánh Linh hoàng triều nghìn vạn năm thái bình, lúc đó khó có thể tưởng tượng được Lâm Phong sẽ đạt tới cảnh giới gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play