Sau khi Lâm Phong giảng đạo lại để cho sư tôn rất nhiều thần thông công pháp cùng với binh khí, tất cả đều có cấp bậc rất cao, thậm chí có một chút Thánh Vương Binh do Lâm Phong liệp sát Thánh Vương tìm được.


- Tiểu Phong, ngươi ở Thiên Đài còn tốt một chút, nếu ngươi không ở Thiên Đài, chỉ sợ mấy thứ này truyền ra ngoài sẽ là đại họa của Thiên Đài, ngày đó ngươi ở trước mặt mọi người tặng Thánh Vương Binh cho Lang Yên, ta cũng âm thầm lau mồ hôi, chuyện này đối với Lang Yên thật là chuyện tốt sao?


Trong ánh mắt Mộc Trần có vài phần lo lắng, nhìn Lâm Phong nói.


- Sư tôn, thứ người nói đệ tử cũng hiểu được, cũng lo lắng qua, cho nên đệ tử tặng cho Lang Yên một kiện phòng ngự Thánh Vương Binh, mà không phải Thánh Vương Binh công kích, chỉ cần mặc nó trên người có tác dụng phòng ngự, cường giả bình thường không động được đến hắn, mặt khác đệ tử ra ngoài lịch lãm, vẫn sẽ lưu lại chín nhân vật tiểu thành Yêu Thánh trấn thủ Thiên Đài, tin tưởng chỉ cần không phát sinh náo động lớn, chín người này có thể đảm bảo Thiên Đài ngàn năm không lo, đại thành Thánh Vương cũng không đến mức tiến đến hạ giới xưng vương xưng bá với Thiên Đài.



- Chín tôn Yêu Thánh trấn thủ!


Thần sắc Mộc Trần và Vũ Hoàng ngưng hạ:


- Nếu như vậy, quả thật sẽ không có người có thể đụng đến Thiên Đài ta, trừ phi Thần Điện ở thượng giới xuất thủ.



- Trong số các Thần Điện, Hỏa Diễm Thần Điện có thù hận với đệ tử sâu nhất, Hỏa Diễm Thần Điện có một gã hậu nhân trong tay đệ tử, bởi vậy bọn họ vì đối phó ta có thể nói không từ thủ đoạn, còn những Thần Điện khác, trong thời gian ngắn còn không đến mức không có nhân phẩm như thế, nếu về sau quan hệ của con cùng những Thần Điện khác chuyển biến xấu, con sẽ lập tức tiến về Thiên Đài xử lý việc này tránh cho nguy cơ phát sinh.



- Ngươi đã lo chu toàn như vậy, thì ta không lo nữa.


Mộc Trần cười gật đầu:


- Chỉ sợ không đến trăm năm, Thiên Đài ta lại trở nên cường thịnh.



- Lão sư có tin tức của các vị sư huynh không?


Lâm Phong hỏi một tiếng. Chỉ thấy thần sắc Mộc Trần và Vũ Hoàng buồn bã, Lâm Phong nhìn thấy thần sắc bọn họ, mở miệng hỏi:


- Lão sư luôn có tâm sự, rốt cuộc có sự tình gì gạt con, hiện tại có thể nói rồi.



- Tiểu Phong, Si nhi hắn.


. . Ai! Mộc Trần thở dài một tiếng, khiến cho thần sắc Lâm Phong cứng đờ:


- Nhị sư huynh làm sao?



- Thánh Thành Trung Châu có một tòa Phật Sơn, leo đủ chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, mới có thể cầu phật vấn đạo, truyền thuyết này chắc ngươi đã chưa?



- Vâng.


Lâm Phong gật gật đầu, lần đầu tiên hắn tới Thánh Thành Trung Châu, hắn cũng nghe Đại Hại Trùng và Đạm Đài nói qua về tòa Phật Sơn này, nghe nói người tốn ít thời gian nhất để đi lên Phật Sơn cũng tốn mất ba năm thời gian, truyền thuyết không có người nào có thể lăng không bước lên Phật Sơn, phủ định chính là xúc phạm oai nghiêm của phật, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có truyền thuyết nói phía trên Phật Sơn có tuyệt thế đại phật, nhưng mà rất nhiều người đi lên Phật Sơn lại trở thành tuyệt thế đại ma đầu. Nhị sư huynh Thiên Si cùng nhiều lần thử leo Phật Sơn, nhưng mà liên tiếp nhận lấy thất bại.


- Si nhi đã đi lên Phật Sơn, nhưng mà hắn không có thành Phật mà lại thành ma, hắn từng trở về một lần, dập đầu ba lần, nói duyên phận thầy trò đã hết, từ nay về sau hồn nhiên không vướng bận.


Mộc Trần nói tới chỗ này trong lòng chợt đau nhói, đệ tử thân truyền Thiên Đài cũng giống như con cháu hắn, từ trước đến nay Si nhi luôn bình thản nghe lời, nhưng nay lại thành ma, đoạn tuyệt quan hệ thầy trò cùng với hắn, làm sao nói hắn không đau lòng.


- Việc phát sinh khi nào?


Lâm Phong hỏi.


- Trước khi Già Nam thánh triều quật khởi, nghe đồn Già Nam thánh triều quật khởi không thoát được quan hệ với Phật Sơn.


Mộc Trần mở miệng nói.


- Hiện nhị sư huynh ở nơi nào?


Lâm Phong lại hỏi.


- Chẳng biết, từ lần từ biệt kia, đã không có tin tức.


Ánh mắt Lâm Phong khẽ nheo lại, đôi mắt hắn lập tức hướng tới bên ngoài nhìn ra, đột nhiên một đạo thanh âm cuồn cuộn truyền ra:


- Người đứng đầu Già Nam thánh triều mau đến Thiên Đài gặp ta.


Một đạo thanh âm này giống như tia chớp xẹt qua bầu trời Thánh Thành Trung Châu, trong thiên địa giống như vang lên một tiếng sấm sét giữa trời quang, đạo thanh âm kia làm chấn động màng tai vô số.


- Đứng đầu Già Nam thánh triều, mau đến Thiên Đài gặp ta.

.. Âm thanh vang vọng không dứt, trong lòng đám người rung động, rất nhiều người nhìn về phương hướng Thiên Đài, trong lòng run rẩy, không thể nghi ngờ chủ nhân thanh âm này chắc chắn là Lâm Phong, chỉ có hắn mới có thể có được bá khí bực này, một đạo thanh âm truyền ra, muốn chủ nhân Già Nam thánh triều tiến đến gặp hắn, phong tư bực nào a, việc này cũng khiến vô số người cảm thán, đây là thực lực, duy ngã độc tôn, thiên hạ không ai dám không nghe theo, cho dù ngươi là Thánh Nhân đứng đầu thánh triều, ta muốn ngươi đến yết kiến, ngươi cũng phải đến. Quả nhiên, không bao lâu sau một hàng thân ảnh Già Nam thánh triều ngự không đi về phía Thiên Đài, rất nhanh hàng lâm ở ngoài Thiên Đài.


- Ông!


Thân thể bọn họ còn chưa rớt xuống, đã thấy một người lăng không đi ra, trực tiếp dừng trên đầu bọn họ, thần sắc lạnh lùng nói:


- Già Nam thánh triều cùng Phật Sơn có quan hệ như thế nào?


Những người đó ngẩng đầu nhìn Lâm Phong cường thế trong hư không, thần sắc khẽ ngưng lại, cho dù Thánh Nhân cầm đầu cũng âm thầm run sợ, bọn họ nhớ rõ Lâm Phong ở thịnh điển trực tiếp tru sát Thiên Võ Thánh Nhân, gia hoả này là tồn tại bọn họ không thể trêu vào.


- Già Nam thánh triều đời trước chính là Già Nam Phật tộc, trong Già Nam Phật tộc có đệ tử bước lên Phật Sơn, lấy được chân kinh trở về, đau khổ tu hành, rồi dần dần mạnh lên, đến hôm nay có quy mô như hiện tại.


Một người ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, mở miệng nói.


- Muốn chết!


Lâm Phong quát lạnh một tiếng, trong khoảnh khắc không gian bên cạnh người nọ vặn vẹo, một tiếng phốc xuy vang lên, hư không trực tiếp bị xé rách, huyết quang hiện, người nọ tử vong, những bên cạnh sợ tới mức run lên, sắc mặt tái nhợt.


- Nếu ta lại nghe được lời nói dối, giết không tha.


Thần sắc Lâm Phong trở nên lạnh lẽo, ánh mắt hắn tập trung vào nhân vật Thánh cảnh kia nói:


- Nói.


Thần sắc vị Thánh Nhân kia dần dần bình tĩnh, nhìn về phía Lâm Phong, lập tức mở miệng nói:


- Là ta, ta là võ tu Phật Sơn, hạ Phật Sơn đi vào Già Nam Phật tộc, ban thưởng Già Nam Phật tộc nhiều phương pháp tu hành, cải danh thành Già Nam thánh triều.



- Ngươi là phật tu, không phải ma tu?


Lâm Phong lạnh lùng hỏi. Thần sắc người nọ bị kìm hãm, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, mở miệng nói:


- Là phật cũng là ma.



- Đi, mang ta đi trước Phật Sơn.


Thanh âm của Lâm Phong trở nên rét lạnh, người nọ cũng mở miệng nói:


- Đi qua đăng thê?



- Trực tiếp ngự không bước vào phía trên Phật Sơn.


Lâm Phong đáp lại.


- Ngươi không tôn trọng đại phật.


Người nọ cười lạnh.


- Tu phật cũng thành ma, còn muốn người ta tôn trọng?


Huống hồ phật ma cũng do võ tu, nếu ta đủ mạnh mẽ, ta chính là chúng sinh chi phật, phật đã tính là cái gì? Thanh âm bá đạo của Lâm Phong và hai người kia được rất nhiều người nghe thấy, trong lòng chấn động, cái gì gọi là phật, cái gì gọi là ma? Nếu ta đủ mạnh, ta chính là chúng sinh chi phật, được chúng sinh kính ngưỡng.


- Nếu như thế, ngươi và ta lên Phật Sơn.


Thân thể người nọ lăng không, hướng về phía Phật Sơn Thánh Thành Trung Châu mà đi, Lâm Phong lạnh lùng nhìn lướt qua người Già Nam thánh triều, thân thể lập tức hóa thành lưu quang đi theo tên kia. Nghe đồn, muốn cầu phật vấn đạo, phải độ thủy mà đi, sau đó leo lên mười vạn bậc thang mới cầu được phật, phàm là người dám trực tiếp đạp hư không lên Phật Sơn, đều gặp phải tuyệt thế cổ phật đánh chết, nhưng mà Lâm Phong vẫn muốn lăng không mà đi, tuyệt thế cổ phật trong truyền thuyết có tu vi chí cường nhưng hắn giết được Lâm Phong sao? Lâm Phong, có thể đánh vỡ truyền thuyết không? Rất nhiều người trong Thánh Thành Trung Châu lại cảm thấy trong lòng rung động lần nữa, thân hình họ lóe ra, đi đến trước Phật Sơn, Lâm Phong có thể đi lên đó sao? Chung quanh Phật Sơn đều là nước, muốn cầu phật thì dùng thuyền mà đi, nhưng mà giờ phút này, có hai đạo thân ảnh ngự không bay lên, chỉ thấy người đứng đầu Già Nam thánh triều đứng ở trên hư không, nói với Lâm Phong:


- Con đường phía trước, ta phải nghỉ chân, nếu ngươi có thể đi qua ta sẽ đuổi kịp.



- Ta ngược lại muốn nhìn, tồn tại trong truyền thuyết Thánh Thành Trung Châu không người dám lay động, rốt cuộc do ai giả thần giả quỷ.


Ống tay áo Lâm Phong huy động, bước chậm mà đi, hắn không tin vào phật ma, chỉ tin vào thực lực, phật không có thực lực, ai tin phật? Nếu tất cả cường giả trên Phật Sơn không có chạm đến hắn, hắn cũng sẽ mặc kệ, nhưng mà nhị sư huynh rơi vào trong đó, nhập ma đạo thì hắn không thể bỏ qua được, phật tu ma tu, hắn không thèm để ý, nhưng không nhận thức sư tôn thì hắn lại phải hỏi cho rõ. Đột nhiên, một cỗ uy lực ngập trời tràn ngập xuống, bao phủ trên người Lâm Phong, thần sắc Lâm Phong ngưng lại, quả nhiên là Thánh uy, khó trách không có người nào có thể lăng không bước vào đỉnh Phật Sơn. Nhưng hôm nay, hắn muốn đánh phá truyền thuyết này.


- Ông!


Lâm Phong bước chậm mà đi, tiến vào bên trong, một cỗ uy áp càng mạnh từ trên trời giáng xuống, vòm trời phía trên lập tức tràn ngập quang hoa màu vàng, phạm âm cuồn cuộn, nơi đây có một tôn tuyệt thế kim thân cổ phật hiện lên, hàng nghìn hàng vạn phạm âm phun ra, ánh sáng chiếu rọi chín tầng trời, chiếu sáng cả hư không, phật đạo hừng hực, vô số người ngửa mặt lên trời mà than sợ hãi, quả nhiên có tuyệt thế đại phật trấn thủ, hôm nay Lâm Phong đặt chân vào địa phương nghìn vạn năm qua không người dám xông vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play