- Lam Qua!


Đám người Lâm Phong nhìn phía đỉnh núi, đối phương không hề một có động tác gì, bọn họ nhìn về địa phương Lam Qua vừa biến mất, trong lòng họ cảm giác có chút đau nhức không thể nói rõ, người mới vừa rồi còn đi cùng bọn họ chỉ trong nháy mắt đã bị Ma Đỉnh giết chết, căn bản không có lực chống cự, trong nháy mắt đã bị giết chết. Ở bên ngoài, Lam Qua là tồn tại đáng sợ dưới Thánh Nhân, nhân vật thiên tài của Lôi Thần Điện, mà ở trong Thái Cổ Ma Quật này lại có nhỏ bé như vậy. Mỗi người trong nhóm Lâm Phong đều có loại cảm giác này, Thái Cổ Ma Quật, một trong bảy đại cấm địa, cho dù có người cường đại vào được nơi này, sợ rằng vẫn bé nhỏ không đáng kể.


- Tiền bối.


Lúc này, ánh mắt Hoa Thiên Ngữ nhìn phía đỉnh núi, mở miệng hô một tiếng, thần sắc đám người Lâm Phong trầm xuống, Hoa Thiên Ngữ lại chủ động gọi đối phương.


- Tiền bối?


Âm luật ngừng lại, chỉ thấy người nọ chậm rãi xoay người, nhìn về phía Hoa Thiên Ngữ, giờ khắc này, trong thần sắc Lâm Phong hiện lên phong mang, người này cũng không phải là ma nhân, mà là nhân loại, đối phương khuôn mặt hơi già nua, vẻ mặt lộ ra mê mang, hắn đứng ở đó hiện lên ý cảnh thê lương. Nhưng mà lúc Hoa Thiên Ngữ nhìn người nọ, thân thể của nàng kịch liệt run rẩy, làm sao có thể, hắn sao lại xuất hiện ở cấm địa Thái Cổ Ma Quật.


- Đại Tế Ti, ta là Hoa Thiên Ngữ đệ tử của Thiên Âm Thần Điện.


Chỉ thấy ánh mắt Hoa Thiên Ngữ nhìn đối phương, trong lòng có sóng to gió lớn, Đại Tế Ti của Thiên Âm Thần Điện lại đang ở trong Thái Cổ Ma Quật. Đám người Lâm Phong nghe được câu này trong lòng cũng hung hăng run rẩy, lão nhân này lại là người của Thiên Âm Thần Điện.


- Đại Tế Ti?


Lão nhân nói nhỏ một tiếng, ánh mắt của hắn nhìn về phía Hoa Thiên Ngữ, nói:


- Ta là ai?



- Đều mất trí nhớ.


Thần sắc đám người Lâm Phong chấn động, người ở nơi này hình như không có ký ức, họ đều quên mất mình là ai.


- Đại Tế Ti, ngươi là Đại Tế Ti của Thiên Âm Thần Điện!


Hoa Thiên Ngữ không nói gì, nàng cũng không biết tên của Đại Tế Ti, thậm chí nàng chỉ nhìn thấy khuôn mặt Đại Tế Ti thông qua tranh vẽ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chân nhân của Đại Tế Ti, thế nhưng lại ở trong tình huống như thế này.


- Phải?


Dường như lão nhân đang lầm bầm lầu bầu, Thiên Âm Thần Điện là nơi nào?


- Ông!


Cuồng phong gào thét, thân ảnh của lão nhân liền biến mất, thân ảnh hắc bào kia cũng bay lên trời, nói:


- Tiền bối, chờ ta một chút.



- Lẽ nào người mặc hắc bào đi theo tiền bối cũng là người bình thường?


Thần sắc đám người Lâm Phong lóe lên, nhìn chằm chằm hướng thân ảnh phía xa, rất nhanh, phiến núi non này lại trở nên hoang vu, không còn lại dấu vết gì.


- Chúng ta mau rời khỏi nơi này.


Lúc này, Diệp Chỉ Vân mở miệng nói, những người khác đều gật đầu, vừa rồi ma đầu lặng yên xuất hiện họ không có khả năng tiêp tục dừng lại nơi này.


- Ta muốn trở về.


Hoa Thiên Ngữ đột nhiên mở miệng nói, thần sắc mấy người khác cứng đờ, trở lại? Bọn họ đến đây để tìm bí mật của Thái Cổ Ma Quật. Hôm nay bọn họ đi vào Thái Cổ Ma Quật nhưng chờ đợi bọn hắn lại là sự sợ hãi không biết, khắp nơi đều là sự tĩnh mịch hoang vu, dường như tùy thời đều có khả năng tử vong. Đại Tế Ti Thần Điện là nhân vật bậc nào, biến mất nhiều năm lại bị nhốt trong Thái Cổ Ma Quật, hơn nữa, lại bị mất đi ký ức, điều này làm cho Hoa Thiên Ngữ không có dũng khí tiếp tục tìm tòi bí mật nơi này, nàng muốn trở về. Nhưng mà, hiện tại, có thể trở về sao?


- Hiện tại trở về, cũng rất nguy hiểm.


Diệp Chỉ Vân nhắc nhở.


- Không, ta phải trở về.


Hoa Thiên Ngữ nhìn thấy Đại Tế Ti của Thiên Âm Thần Điện, như bị kích thích vậy, đây chính là Đại Tế Ti, nàng biết rõ chức vị Đại Tế Ti Thiên Âm Thần Điện có thực lực đáng sợ đến mức nào, điều này làm cho nàng không thấy có bất kỳ hy vọng nào, nàng chỉ muốn quay trở về.


- Các ngươi có cùng ta quay trở về không?


Hoa Thiên Ngữ quay lại hỏi. Diệp Chỉ Vân lắc đầu, mắt đẹp của nàng nhìn về phía ba người Lâm Phong, thần sắc Xích Luyện Sơn trầm xuống, nói:


- Đã đi đến nơi này rồi cứ thử đi vào xem, hiện tại dù là đi ra ngoài cũng đều là sinh tử không biết.



- Ta cũng tán thành.


Mập mạp nói, Hoa Thiên Ngữ không nói gì thêm, chỉ thấy nàng xoay người, hướng phía con đường lướt đi, nhanh như thiểm điện, dường như muốn thoát khỏi phiến lãnh địa này vậy. Đột nhiên từ đỉnh núi xuất hiện một đại thủ ấn kinh khủng, thần sắc Hoa Thiên Ngữ đại biến, xoay người thoát đi, nhưng mà đại thủ ấn kia trực tiếp nắm lấy hư không kéo nàng vào bên trong.


- Không!


Hoa Thiên Ngữ rống giận một tiếng, nhưng trong khoảnh khắc đại thủ ấn kia biến mất, thân thể Hoa Thiên Ngữ cũng hóa thành một mảnh bụi bặm, biến mất ở trong hư không, giống như nàng không hề tồn tại vậy. Thần sắc đám người Lâm Phong ngưng trọng, không biết phải nói gì.


- Đi!


Diệp Chỉ Vân mở miệng nói, đám người Lâm Phong chật vật đưa mắt dời đi, lập tức hướng phía trước đi tới, không có mục tiêu rõ ràng. Đám người Lâm Phong đi ngang qua một mảnh sơn cốc, ở trung tâm sơn cốc, có tử vong thi khí cực kỳ mãnh liệt, dường như tại nơi này có rất nhiều cường giả đã từng ngã xuống, ở trong mảnh sơn cốc này, còn có một chút bảo vật ,binh khí tỏa ra khí tức kinh khủng cùng với quang hoa chói mắt.


- Là một nhóm nhỏ khác?


Đám người Lâm Phong gặp mặt một nhóm người khác, về phần nhóm ước định hỗ trợ lẫn nhau cùng bọn họ cũng không biết đi nơi nào, mà trước mắt chỉ còn lại ba nhóm người.


- Có Thánh Vương Binh, những pháp bảo chỉ sợ đều là pháp bảo đáng sợ, còn có một bộ hài cốt nằm ở nơi này không có mục nát, không biết là của tồn tại đáng sợ nào.


Chỉ thấy ánh mắt một người nhìn xuống khoảng không phía dưới, đôi mắt hắn có vài phần nóng cháy.


- Không nên xuống phía dưới, rất nguy hiểm.


Tên còn lại nhắc nhở.


- Nguy hiểm, trong Thái Cổ Ma Quật này không đâu không nguy hiểm, bọn họ cứ như vậy chết ở trước mặt chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể đứng nhìn.


Người nọ quay đầu lại nhìn người khuyên hắn, nói:


- Cho dù nguy hiểm ta cũng muốn thử một lần.


Hiện tại, chỉ có thể làm mình trở nên mạnh mẽ, mới có khả năng sống sót. Nói xong, thân thể hắn xông vào giữa sơn cốc, rất nhanh thân thể của hắn rơi tới trước một kiện Thánh Vương Binh, đó là một thanh huyết sắc ma đao, chỉ thấy bàn tay hắn run lên, nhất thời hấp lực đáng sợ từ trong bàn tay hắn tràn ra, muốn hút Thánh Vương Binh này lên.


- Cười khúc khích.

..... Một đạo tuyệt thế huyết quang đột nhiên bắn giết ra, thân thể của người kia trực tiếp bị chém thành hai nửa, không kịp có phản ứng đã bị bổ ra, ngay cả thần hồn cũng bị hủy diệt, đám người Lâm Phong thấy hắn đã chuẩn bị phòng ngự nhưng không kịp. Huyết sắc ma đao ông minh, lập tức dần dần mờ đi một lần nữa bình tĩnh lại, nhưng một đao bá đạo kia lại khắc sâu vào trong đầu của đám người xung quanh.


- Đi thôi.


Lâm Phong mở miệng nói, tiến tới không mục đích, bọn họ cũng không biết chính mình đang đi tới nơi nào, chỉ biết bản thân đã chân chính vào sâu bên trong Thái Cổ Ma Quật. Hiện giờ nếu muốn đi ra ngoài sợ rằng là khó như lên trời. Phía sau có hai người đi theo nhóm Lâm Phong, hai người nọ không có chào hỏi cùng đám người Lâm Phong, chỉ là xa xa đi theo, tất nhiên đám người Lâm Phong hiểu rõ tâm tư của đối phương, bọn họ muốn để cho nhóm Lâm Phong đi trước dò đường, nếu có nguy hiểm chỉ sợ bọn họ lập tức rời đi.


- Chúng ta không thể lại có chuyện gì.


Lâm Phong ngừng cước bộ lại, nhìn mấy người còn dư lại, Diệp Chỉ Vân, Xích Luyện Sơn, mập mạp, nhóm sáu người trong nháy mắt đã chết hai người, mà hắn lại không có năng lực ngăn cản chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Thế nhưng, hắn không muốn nhìn thấy những đồng bạn còn lại bỏ mạng ở trong Thái Cổ Ma Quật này. Thần sắc Diệp Chỉ Vân ngưng trọng, bọn họ đương nhiên không muốn có chuyện gì, bọn họ cũng không hy vọng Lam Qua và Hoa Thiên Ngữ gặp chuyện không may, thế nhưng bọn họ không có biện pháp ngăn cản. Chỉ thấy Lâm Phong chậm rãi xoay người, nhìn hai người đi theo ở phía xa, thần sắc hắn hiện lên một đạo hàn mang, mở miệng nói:


- Các ngươi tiến lên phía trước?


Thần sắc hai người kia không tự chủ được trùng xuống, nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt bắn ra hàn quang.


- Không đi, giết!


Đột nhiên đối phương cảm giác được tử vong đại đạo đại viên mãn phủ xuống, con ngươi lập tức co rút lại, Tà Thần cổ giới tộc am hiểu tử vong đại đạo đại viên mãn?


- Không sai, hai người này định theo ở phía sau muốn chúng ta dò đường.


Nếu không tiến lên giết không tha! Con ngươi Xích Luyện Sơn lạnh lùng, tiến lên một bước, áp lực nặng nề như thái sơn tràn ra.


- Không đi, giết!


Mập mạp cũng lạnh lùng, quay lại mở miệng nói với hai người kia, bốn người đánh với hai người bọn họ mà nói thì chắc chắn bọn họ không có bất kỳ phần thắng nào.


- Các ngươi đủ ngoan độc!


Chỉ thấy một người hừ lạnh, bọn họ tiến lên phía trước, rất nhanh, vượt qua trước mặt bốn người Lâm Phong, bước chậm tới hướng ngọn ma sơn phía xa. Thế nhưng tiếp theo, bọn họ lại không gặp phải nguy hiểm, một đường đi tới không có trở ngại, thẳng đến khi trong tầm mắt của bọn họ xuất hiện một cự quan huyết sắc trôi nổi ở trên khung trời. Dường như là mộ địa của Thái Cổ Ma Vương, vừa như cung điện lại vừa như từng ngọn Thái Cổ Ma Quật. Bước chân đám người Lâm Phong không tự chủ được ngừng lại, nhìn không gian phía trước, trong đầu vang lên một giọng nói, Thái Cổ Ma Quật! Cự quan vô cùng to lớn hình ma quật, đó chính là Thái Cổ Ma Quật sao, ở trong đó, có cái gì tồn tại? Chẳng lẽ, thực sự mai táng Ma Vương.


- Làm sao bây giờ?


Diệp Chỉ Vân thì thào nói nhỏ một tiếng, không ngờ bọn họ đã đi tới trước mặt ma quật chân chính, cự quan huyền phù trong hư không khiến cho nàng cảm nhận được uy áp từ linh hồn.


- Gần đây không chỉ có chúng ta!


Lâm Phong nhìn về phương hướng phía xa, có từng đạo thân ảnh rải rác, dường như trong lúc vô tình ma đầu bên ngoài Thái Cổ Ma Quật đã chỉ dẫn bọn họ đi tới nơi này, đi tới Thái Cổ Ma Quật chân chính.


- Chúng ta đi vào sao?


Xích Luyện Sơn mở miệng nói, thần sắc Lâm Phong vô cùng ngưng trọng, nói:


- Nếu không đi vào sợ là chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội đi ra.



- Ngươi muốn nói là chỉ có chân chính tiến vào Thái Cổ Ma Quật, chúng ta mới có thể đi ra ngoài?


Diệp Chỉ Vân nhìn Lâm Phong hỏi.


- Chúng ta chỉ có hai con đường, hoặc là đi vào hoặc là trở về đường cũ.


Nếu là các ngươi muốn trở về đường cũ, ta nguyện ý đi cùng các ngươi. Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía ba người Diệp Chỉ Vân, thần sắc bọn họ cứng ngắc, họ còn có thể trở về đường cũ sao?


- Hình như chúng ta thực sự chỉ có một con đường.


Diệp Chỉ Vân nở nụ cười, nhìn ma quật nói:


- Đây có thể là con đường cuối cùng trong cuộc đời của chúng ta!


Nàng nói khiến bốn người đều có cảm giác vô cùng trầm trọng, đây rất có khả năng là tuyệt lộ, ở chỗ này không ai có thể bảo đảm rằng mình sẽ không chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play