Hôm nay, bọn họ chân chính đứng ở sát biên giới của một trong bảy đại cấm địa, chỉ cần đi lên phía trước, là có thể đi vào trong Thái Cổ Ma Quật.
- Nếu đến tìm tòi bí mật cấm địa thì đương nhiên chúng ta nên tách nhau ra, nhiều người như vậy đi cùng nhau gặp phải nguy hiểm sẽ có khả năng toàn quân bị diệt.
Một người mở miệng nói, mọi người đều khẽ gật đầu. Tuy chiến lực bọn họ cường đại và rất tự tin vào bản thân, thế nhưng không có cuồng vọng đến mức cho rằng mình có thể hoành hành không kiêng kỵ trong Thái Cổ Ma Quật. Nếu nơi này đã được mệnh danh là một trong bảy đại cấm địa, dù Thánh Đế đến đây cũng là tuyệt lộ, bất kể ngươi có tu vi cảnh giới gì thì ở nơi này chỉ cần gặp nguy hiểm chân chính là ngươi cũng chỉ có con đường chết. Đương nhiên không có khả năng tập trung đi cùng nhau.
- Ta cũng cho là như vậy, vấn đề bây giờ là chia làm mấy nhóm?
Mộ Sơn Tử lần nữa mở miệng nói.
- Sáu mươi lăm người chia thành năm nhóm lớn, mười nhóm nhỏ, mỗi nhóm nhỏ có sáu người, cự ly giữa hai nhóm nhỏ không nên quá xa, có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Diệp Chỉ Vân mở miệng đề nghị.
- Ta đồng ý với Diệp Chỉ Vân, phân chia như thế dù một nhóm nhỏ gặp phải nguy hiểm thì nhóm khác mặc dù không thể cứu viện cũng có thể nhìn thấy một ít bí ẩn trong Ma Quật.
Lam Qua gật đầu đồng ý nói, Mộ Sơn Tử nhìn về phía mọi người:
- Chư vị có ý kiến gì không?
-Được.
Đoàn người đều gật đầu đồng ý không có ý kiến gì.
- Tốt lắm, chúng ta sáu mươi lăm người, phân chia thành các nhóm nhỏ.
Mộ Sơn Tử nói, những người tương đối quen thuộc nhau bắt đầu đi cùng một chỗ, trở thành một tổ, đương nhiên cũng phải nhìn vào thực lực, thực lực không mạnh, người khác cũng không muốn cùng một tổ với ngươi, bởi vì không có giá trị gì. Thật ra đám người Lam Qua không có quá nhiều phiền phức, bọn họ vừa đủ sáu người quen thuộc nhau, hơn nữa thực lực đều hỗ trợ đối ứng cho nhau nên liền trực tiếp đứng chung một chỗ, như thầm chấp nhận trở thành một nhóm tìm tòi bí mật Ma Quật. Rất nhanh, mười nhóm nhỏ được phân chia ra, trong đó có một nhóm nhỏ chỉ có năm người.
- Lam Qua, nhóm của chúng ta chiếu ứng lẫn nhau, thế nào?
Lúc này, có người đi tới bên người Lam Qua nói, đây là một nhóm nhỏ sáu người.
- Có thể.
Lam Qua gật đầu, đợi sau khi mọi người chuẩn bị xong, Mộ Sơn Tử cười nói:
- Chư vị lúc này chúng ta tìm tòi bí mật của Thái Cổ Ma Quật một trong bảy đại cấm địa, hãy tự cầu phúc, chúng ta lên đường.
Nói xong, bọn Mộ Sơn Tử có hơn mười người hướng một phương vị bước ra chuẩn bị tiến vào Thái Cổ Ma Quật.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Lam Qua mở miệng nói, lập tức bọn họ hướng một phương vị bước ra, tiến vào biên giới cực kỳ rộng lớn của Thái Cổ Ma Quật, bọn họ liền chia ra, không tiến vào cùng một phương vị. Không bao lâu sau, đám người Lâm Phong đi tới trước Thái Cổ Ma Quật, gió lạnh quất vào mặt, lộ ra một khí tức cổ xưa, diện tích không gian phía trước không thể nhìn thấy tận cùng, rất nhiều địa phương đều có quang hoa nhàn nhạt đỏ như máu, dường như đã tồn tại vô số năm tháng, làm cho bọn họ cảm giác được hàn ý nhè nhẹ hàn.
- Chúng ta đi vào thôi!
Lam Qua mở miệng nói, nhất thời sáu người nâng chân bước vào trong Thái Cổ Ma Quật, nghe đồn Thái Cổ Ma Quật là nơi vực sâu ma quỷ, biển vô tận, dù là từ một phương vị nào đi vào cũng không thể đi tới phía đối diện. Bởi vậy cho tới bây giờ cũng không có ai biết được rốt cuộc Thái Cổ Ma Quật rộng lớn bào nhiêu.
- Thật nhiều hang động, hình như có thể đi vào bên trong.
Mắt Mập mạp hơi híp lại, nhìn không gian phía trước, lúc này, trước mặt bọn họ có một động quật lớn, ở trước động quật có một Huyết Trì nhìn mà giật mình, dương như toàn bộ Huyết Trì đều là máu người biến thành, rất đáng sợ, liếc mắt nhìn đều khiến kẻ khác run sợ.
- Cổ hơi thở này, càng ngày càng đáng sợ!
Lam Qua nhìn chằm chằm phía trước mở miệng nói. Mà lúc này ở địa phương cách xa bọn họ, có một nhóm sáu người khác, khoảng cách của hai nhóm không xa, có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.
- Khí tức rất tà ác, dường như địa phương này có thái cổ ma đầu.
Xích Luyện Sơn gật mạnh đầu, bọn họ cảm ứng phi thường bén nhạy với hơi thở, có thể dễ dàng cảm nhận được cỗ ma khí tà ác.
- Động tác chậm một chút, nơi này là Thái Cổ Ma Quật trong bảy đại cấm địa không thể đùa giỡn được.
Đôi mắt đẹp của Diệp Chỉ Vân lên, nói nhỏ một tiếng, đám người họ vẫn bước hướng phía trước, nhưng tốc độ đã chậm lại vài phần, dọc theo đường đi họ vẫn nhìn thấy rất nhiều huyết sắc ma quật, nhưng là bọn hắn đều tránh qua, không có đi vào bên trong.
- Thật hoang vắng.
Đến thời khắc này bọn họ đều không cảm giác được có bất kỳ sinh cơ nào ở đây, chỉ có một mảnh hoang vắng.
- Là hơi thở gì?
Đúng lúc này, đôi mắt đẹp Diệp Chỉ Vân co rút lại, những người khác đều cảm thấy một cỗ hơi thở đang đến gần.
- Phía kia.
Lúc bọn họ xoay người lập tức thấy chân trời phía xa có một mảnh ma quang huyết sắc bao phủ thiên địa, giống như thủy triều đánh tới phía bên này, cuồn cuộn càn quét tất cả.
- Đây là?
Đám người Diệp Chỉ Vân nhíu mày, một cỗ ma khí huyết sắc đáng sợ, rất đáng sợ, càng gần càng đáng sợ.
- Đi!
Lam Qua trong miệng phun ra một chữ, lập tức giận dữ hét:
- Chạy.
Dứt lời, thân thể hắn bay hướng phía sâu trong Thái Cổ Ma Quật, những người khác kịp phản ứng đều theo phương hướng phía kia phóng tới, hơi thở này quá kinh khủng, nếu bị bao phủ thì không biết sẽ có hậu quả gì. Sáu người thuộc nhóm nhỏ khác cũng phát hiện ra, bọn họ trầm ngâm chốc lát sau đó điên cuồng phóng hướng sâu trong Thái Cổ Ma Quật mà đi.
- Đó là vật gì?
Mập mạp híp mắt, quay đầu lại nhìn lướt qua huyết sắc ma triều đang theo sát bọn họ, bằng vào cảnh giới đáng sợ của bọn họ lại không có cách nào bỏ rơi ma triều kia.
- Ở bên trong Thái Cổ Ma Quật, dù gặp phải quái vật gì cũng đều có khả năng.
Thần sắc Diệp Chỉ Vân xấu xí, chỉ thấy trong tay nàng bắn ra một đạo quang hoa sinh mệnh hướng phía sau, nhưng mà ngay lập tức bị cổ huyết sắc ma triều che hết không có một chút tung tích.
- Thật nhanh, bên kia có người sắp bị đuổi kịp.
Mập mạp nhìn về hướng khác, bên kia có một người tốc độ không nhanh bị ma triều tới gần, hơn nữa theo bọn họ tiến vào sâu, tốc độ ma triều lại càng nhanh hơn.
- Tăng tốc độ lên!
Đám người Lam Qua điên cuồng phóng đi, một nén nhang sau, bọn họ cũng không biết chính mình chạy hết tốc lực đi được bao nhiêu xa, nhưng ít ra có thể khẳng định là bọn họ sớm đã thành cách xa biên giới Thái Cổ Ma Quật, chân chính bước vào trung tâm Thái Cổ Ma Quật.
- Tốc độ thật là đáng sợ, người nọ chạy không thoát.
Thần sắc bọn họ đọng lại, thần niệm cảm ứng thấy một vị cường giả của nhóm khác bị đuổi kịp. Chỉ thấy hai tròng mắt hắn đỏ đậm, rống giận một tiếng, nhưng mà vô ích, ma triều ngay lập tức che phủ hắn, thần niệm đám người có thể phát hiện thân thể hắn ở trong một khoảnh khắc hóa thành ma quang, giống như bị hỏa diễm thiêu đốt thành, khiến lòng người chấn động.
- Đã chết!
Trong lòng đám người Lam Qua đều hơi run lên, trong nháy mắt người kia bị bao phủ giết chết.
- Nhanh hơn nữa!
Dưới chân Lâm Phong có trận quang đáng sợ, hư không kinh khủng bao phủ thân thể hắn, khiến tốc độ của hắn sắp tới một cực hạn. Hôm nay ma triều cách bọn họ không tới mười dặm, chỉ cần dừng lại trong nháy mắt, bọn họ sẽ bị che phủ. Ở phía trước bọn họ, có một tòa núi hoang.
- Rống!
Xích Luyện Sơn phát ra tiếng hét phẫn nộ, tốc độ của hắn không phải quá nhanh hầu như bị đuổi theo. Lâm Phong quay đầu lại nhìn hắn một cái, hướng phía bên này vọt tới, cầm lấy tay của Xích Luyện Sơn, trong nháy mắt xông về phía trước ra một khoảng cách, lúc này ma triều cách bọn họ ngày càng gần.
- Đa tạ!
Xích Luyện Sơn mở miệng nói, nhưng bây giờ không phải lúc nói lời cảm ơn, bởi vì một sát na kia Lâm Phong quay đầu chỉ cần trong chớp mắt là hắn có thể bị bao phủ.
- Đông!
Dưới chân Lâm Phong lóe ra trận quang, tốc độ của hắn đạt tới cực hạn, khí tức phía sau đã áp sát tới gần khiến thân thể hắn cảm thấy sự tử vong, đã bị đuổi theo thì phải chết.
- Khoái!
Lam Qua rống giận một tiếng, thân ảnh của bọn họ xoay ngang, xông lên ngọn núi, ở phía trước ngọn núi non, lại là một mảnh huyết hải mênh mông, Lâm Phong bọn họ không có nửa điểm do dự lao tới phía trước lao, huyết sắc ma triều phía sau gần như chạm tới thân thể của bọn họ, nhưng đang lúc bọn hắn phóng qua ngọn núi kia, cỗ huyết sắc ma triều lại rơi xuống huyết hải mênh mông, dung nhập vào trong đó, như trở thành một bộ phận của Huyết Trì. Đám người Lâm Phong đã xông qua Huyết Trì, phát hiện một màn này thân thể của bọn họ liền ngừng lại, quay đầu thấy một màn rung động nhân tâm, trái tim cũng hơi nhúc nhích, ma triều này không biết dài bao nhiêu, không ngừng chảy xuôi như vô cùng vô tận vậy, dài dòng khúc chiết chảy qua từng mảnh núi non. Bất quá bọn người Lâm Phong lại không có buông lỏng cảm giác nửa điểm, mà lúc này thần sắc của bọn họ lại ngưng trọng chưa từng có trước nay. Trên ngọn núi phía trước Huyết Trì, có pho tượng một thân ảnh khoác trên người trường bào do tiên huyết nhuộm đỏ, dường như đến từ thời đại thái cổ vẫn đứng tại nơi này, đưa lưng về phía bọn họ, giống như một pho tượng. Từ khi vào Thái Cổ Ma Quật đây là bóng người thứ nhất bọn hắn nhìn thấy. Khí tức trên thân người này không cường đại, nhưng hắn chỉ đứng ở đó đã đủ để cho bọn họ cảm thấy một áp lực đáng sợ.
- Tiền bối.
Lam Qua mở miệng hô một tiếng, nhưng mà đối phương lại không có phản ứng, vẫn đứng ở đó như trước, dường như thực sự là một pho tượng. Đám người Lam Qua không có hành động lỗ mãng, gió lạnh thổi vào người, mồ hôi lạnh trên người bọn họ bị gió thổi khô, có cảm giác mát lạnh nhè nhẹ. Mà lúc này, cỗ mồ hôi lạnh lại lần nữa toát ra từ trán bọn họ. Sau một lát trầm mặc, thân ảnh kia bất chợt lay động, trong lòng bọn họ hơi căng thẳng, lập tức, bọn họ thấy thân ảnh kia chậm rãi xoay người nhìn về phía bọn họ. Khoảnh khắc đó, ánh mắt huyết sắc lạnh như băng như khiến bọn họ rơi vào vô tận ma khí huyết sắc, một cái liếc mắt khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi đến từ linh hồn. Khuôn mặt của người nọ chỉ có một nửa, nửa khuôn mặt như bị ma khí ăn mòn, nửa khuôn mặt khác vẫn rõ ràng.
- Sao lại như vậy?
Lẽ nào người nọ cũng là người trong Thái Cổ Ma Quật? Lam Qua nhớ lại ở trong Yêu Các cũng gặp được một tồn tại như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT