Ngao Ma nhìn chằm chằm vào bóng lưng đối phương, trong con ngươi to lớn hiện lên một đạo ma quang, phun ra một đạo hàn âm:


-Đúng là không biết tự lượng sức mình.


Nói xong hắn xoay người về phí Lâm Phong, trong con ngươi lộ ra vài phần đắc ý, cười nói:


-Lão đại, thế nào?



-Rất tốt, đó là thần thông thiên phú sao, có thể khiến người khác bị ma hóa, thật là lợi hại.


Lâm Phong sờ sờ đầu Ngao Ma, mỉm cười nói.


-Đúng, đó là thần thông thiên phú của ta, nó có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, lực lượng thôn phệ cùng ma hóa, tương đương với một phân thân có sức chiến đấu mạnh hơn ta, nhưng nó không kéo dài được quá lâu.


Ngao Ma hơi nhếch miệng lên, đầu hơi cà cà vào tay Lâm Phong, ở trước mặt Lâm Phong hắn vẫn duy trì sự hồn nhiên như trước, thân thể cao lớn nhưng lại giống như là tiểu hài tử, khiến ánh mắt những người kia được mở rộng tầm mắt, chỉ sợ con hắc ám ma long này là một con ma long vô cùng trẻ tuổi.


-Các thành viên trong Long tộc, không có cùng một loại thiên phú sao?


Lâm Phong tò mò hỏi.


-Cũng có một ít tộc nhân không có, thiên phú thần thông cũng muốn dựa vào lĩnh ngộ để thức tỉnh, tự thần thông thiên phú cũng không giống nhau.



-Thì ra là thế.


Lâm Phong khẽ gật đầu, thân thể hai người tiếp tục hướng về phía trước, tiến nhập vào trong Hắc Phượng Yêu Vực, Mộ Sơn Tử vẫn chưa có truyền tin đến, nói như vậy còn có rất nhiều người chưa tới, Lâm Phong cũng không có vội, hắn tìm một nơi ở, tiến hành tu hành trong thời gian ngắn. Thứ Lâm Phong không thích nhất chính là lãng phí thời gian, mỗi một ngày hắn đều cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, ép hắn lợi dụng từng tí thời gian để tu hành, khiến mình trở nên cường đại hơn. Có điều Ngao Ma không thể ngồi yên, hắn vốn là yêu thú nên càng cảm thấy yêu thích Thái Yêu giới hơn Cửu Tiêu Thiên Đình, giờ phút này hắn đang đi ra ngoài dạo chơi, ở đây đều là yêu thú, nên hắn không có cảm giác xa lạ. Lúc này trên lưng Ngao Ma còn có một người, nhưng người này không phải là Lâm Phong, mà là một nữ nhân xinh đẹp có vóc người cao gầy.


-Tiểu tử kia, khi ngươi còn chưa ra đời ta đã ở bên lão đại của ngươi rồi, ta chính là tỷ tỷ của ngươi nghe chưa, ngươi còn không ngoan ngoãn để cho tỷ tỷ hưởng thụ một chút, cứ la hét đòi hóa thành hình người là sao.


Tiểu Nhã vừa cười vừa nói, nàng chưa bao giờ cưỡi trên lưng yêu long, loại cảm giác này thật là thoải mái, đi du lịch khắp các thành trì trong yêu giới, thật kích thích.


-Ta không tranh cãi với ngươi, ai cho ngươi làm muội muội lão đại.


Ngao Ma rất là khó chịu, nó lăn lộn thân thể mình, không ngừng chạy chồm ở trên bầu trời yêu thành, thẳng đến khi tiểu Nhã chán ngán, mới để cho Ngao Ma mang theo nàng trở về mặt đất, có Ngao Ma đi theo nên khi tiểu Nhã du lãm thành trì cũng không có lo lắng cho an nguy của mình.


-Long đệ đệ, ngươi muốn ăn cái gì, ta mời.


Lúc này Ngao Ma đã huyễn hóa thành hình người, hắn và tiểu Nhã cùng đi đến một tòa yêu các, toà yêu các này có không ít thức ăn ngon, nhưng tiểu Nhã nhìn một chút liền chán ngán, đây đều là cơ thể yêu thú máu huyết đầm đìa, khiến tiểu Nhã không muốn ăn uống.


-Chúng ta đi thôi.


Tiểu Nhã bịt lỗ mũi lại, ngửi thấy cái mùi tinh phong huyết vũ này khiến nàng cảm thấy không thoải mái chút nào.


-Nghe nói Cửu Tiêu thiên đình bên kia có không ít nhân vật lợi hại, chuẩn bị đi vào Thái Cổ Ma Quật?


Lúc này, có một nữ tử mặc quần áo màu đen mở miệng nói chuyện, khiến bước chân của tiểu Nhã nhất thời ngừng lại,nàng lập tức ngồi xuống, chỉ nghe đối phương tiếp tục nói:


-Thái Cổ Ma Quật là một trong bảy đại cấm địa, đám người không biết trời cao đất rộng kia muốn đến đây để chết, đừng nghĩ đi ra khỏi Thái Cổ Ma Quật.



-Không phải là ca ca muốn đi Thái Cổ Ma Quật sao?


Tiểu Nhã nghe thấy bên kia nói chuyện thiên quay sang hỏi Ngao Ma, Ngao Ma nhìn tiểu Nhã, lập tức gật đầu.


-Có phải rất nguy hiểm hay không?


Tiểu Nhã thấy Ngao Ma thừa nhận, thần sắc ngưng lại, có chút bận tâm, theo mấy người kia nói, hình như Thái Cổ Ma Quật là cấm địa, vô cùng nguy hiểm.


-Yên tâm, lão đại làm sao có thể có chuyện được.


Hình như Ngao Ma rất tự tin với Lâm Phong, ánh mắt nữ tử vừa nói chuyện hướng về phía bên này, trong mắt loé lên sự phong duệ, dường như muốn xem thấu lai tương hai người.


-Yêu long!


Ánh mắt cô gái kia ngưng hạ, nhìn chằm chằm vào Ngao Ma, nàng phát hiện vậy mà Ngao Ma là một tôn yêu long.


-Hắc phượng hoàng.


Ngao Ma cũng nhìn chằm chằm vào đối phương, bản thể của cô gái này chính là hắc phượng hoàng. Chỉ thấy nữ tử liếm miệng một cái, lộ ra thần sắc tà dị, nói:


-Các ngươi chính là người muốn đi đến Thái Cổ Ma Quật chịu chết sao?



-Kẻ phản bội của Phượng hoàng tộc, bị xua đuổi khỏi Thái Cổ Ma Quật nên hôm nay đánh mất dũng khí, tiến nhập Thái Cổ Ma Quật rồi sao, đúng là trò cười cho người khác.


Ngao Ma hừ lạnh một tiếng.


-Nói rất hay, chính không có dũng khí, lại chỉ trích dám làm người của, buồn cười đến cực điểm.


Chỉ thấy ở một phương hướng khác, có một vị trung niên mặc lam bào đang cắn một miếng thịt, nhàn nhạt phun ra một câu nói, Ngao Ma hướng ánh mắt về phía hắn, mở miệng nói:


-Ngươi cũng đến rồi.


Người này hắn đã thấy qua, đây chính là trung niên ở Mộ Sơn gia tộc, vậy là hắn cũng đến Hắc Phượng Yêu Vực rồi.


-Đến rồi, ngươi đã ở đây thì chắc Tà Thần cũng đến rồi, thế nhưng cô bé này là ai, tuy nói Tà Thần tự tin, nhưng dù sao Thái Cổ Ma Quật cũng là cấm địa, hắn mang theo cô bé này không tốt lắm, rất nguy hiểm.


Lam Qua liếc mắt nhìn tiểu Nhã, tiểu cô nương này có dáng cười rất khả ái, rất ngây thơ, hắn cũng rất thích, nếu tiến nhập Thái Cổ Ma Quật sẽ có chút nguy hiểm.


-Nhất định lão đại sẽ suy tính.


Ngao Ma đáp lại một tiếng, Lam Qua cũng không nói gì thêm, lúc này con ngươi của hắn chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía thân ảnh một người ngồi ở đó không nói gì, cả người hắn đều bao phủ ở trong hắc bào, thân ảnh ấy cúi đầu, hắc bào mang đầu của hắn che lại, khiến người ta không thấy rõ mặt của hắn, hắn ngồi ở trong góc không có một chút khí tức, nếu như không tỉ mỉ quan tâm, rất dễ bỏ qua người này.


-Ngươi là ai?


Đột nhiên Lam Qua mở miệng hỏi thân ảnh bao trùm trong hắc bào, người này cho hắn một loại cảm giác phi thường nguy hiểm. Không ai đáp lại Lam Qua, đối phương vẫn cúi đầu, ăn đồ ăn trên bàn như trước, giống như không có nghe được vậy. Trên người Lam Qua tràn ra một luồng khí tức, giống như muốn nhìn rõ đối phương là ai, chỉ thấy trên người hắn có lôi điện lóng lánh, rồi đột nhiên bổ vào người phía trước, lôi quang kinh khủng quán xuyên hư không, nhưng mà chỉ thấy đối phương khẽ nâng tay lên, nhất thời lôi điện đánh vào lòng bàn tay hắn, mọi người chỉ cảm thấy tay của người kia sẽ bị nổ nát vụn nứt ra, nhưng sự thật lại không như vậy, bàn tay người nọ vẫn hoàn hải như trước, còn lôi quang thì dần dần mai một tiêu tán. Cảnh này khiến cho đôi mắt Lam Qua có vài phần nhuệ khí, nói:


-Thực lực các hạ thật là mạnh, ta càng ngày càng muốn nhìn một chút chân diện thật của các hạ.


Lời nói vừa xong lôi điện trên người Lam Qua càng lúc càng mãnh liệt, giống như đang điên cuồng gào thét, muốn hủy diệt phiến hư không này vậy. Đúng lúc này, thân ảnh bị hắc bào bao phủ chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt huyết sắc vô cùng thâm thúy, hắn liếc mắt liền khiến Lam Qua có loại cảm giác mình đang ở trong địa ngục, đó là một đôi mắt cực kỳ đáng sợ. Lúc này Lam Qua cũng đứng lên, lôi điện trên người hắn trực tiếp bổ ra ngoài, thân thể hắn hướng về phía trước bắn ra trong giây lát, cuồng lôi từ trên trời giáng xuống, điên cuồng bổ về phía đối phương, trên người đối phương xuất hiện huyết quang đáng sợ, lôi điện và huyết quang va chạm vào nhau rồi dần biến mất.


-Ông!


Thân ảnh hắc bào hướng về phía xa bỏ chạy, giống như không muốn dây dưa vậy.


-Chém!


Lam Qua nắm chặt bàn tay lại, lôi điện kinh khủng đột nhiên nổ tung ở trước người thân ảnh mặc hắc bào, tia sáng hủy diệt khiến mọi người không thể mở mắt, thân ảnh mặc hắc bào lui về phía sau, hắc bào trên mặt bị xé rách một góc, chỉ thấy hắn quay đầu lại, nhìn lướt qua Lam Qua, cái nhìn kia khiến yêu thú chung quanh đều sợ run lên. Là một khuôn mặt bị ma hoá mất một nửa, giống như sắp biến mất vậy, nửa mặt bên kia lại lộ ra một chút yêu tuấn, làm cho người ta nhìn qua là có cảm giác cực kỳ mãnh liệt đánh vào thị giác. Một đạo huyết quang hiện lên ở trên trời, đoàn người ngẩn ra một lát, thân ảnh của đối phương đã bắn đi ra ngoài, lập tức không nhìn thấy bóng nữa.


-Quái vật trong Thái Cổ Ma Quật đi ra ngoài sao?


Thân thể Lam Qua bắn ra truy kích theo, Ngao Ma cũng sững sờ ở đó, Thái Cổ Ma Quật sao? Đột nhiên thân thể hắn cũng xông ra ngoài, khiến tiểu Nhã sửng sốt một chút, nói:


-Ngươi là tên khốn kiếp!


Tiểu Nhã nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ngao Ma, tên kia đúng là một tên đầu đất, dĩ nhiên bỏ quên nàng ở chỗ này, khiến nàng phải đối mặt với một đám yêu thú, làm sao nàng có thể an toàn chứ.


-Tiểu cô nương, ngươi chỉ có một mình, chi bằng về nhà của ta làm khách đi?


Cô gái áo đen kia quay về phía tiểu Nhã nở nụ cười, khiến ánh mắt tiểu Nhã hơi cứng đờ, nói:


-Ta còn có chuyện nên không đi được, tạ ơn tỷ tỷ.



-Không có việc gì đâu, cứ đi cùng tỷ tỷ đi, chờ Long đệ đệ của ngươi trở về, ta sẽ bảo người nói cho hắn biết ngươi đã làm khách của ta.


Đối phương vừa cười vừa đi lên phía trước, nhất thời sắc mặt tiểu Nhã cứng ngắc lại, nhưng nàng vẫn mang theo nụ cười như trước nói:


-Tỷ tỷ, ta còn phải ở chỗ này chờ ca ca của ta tới, ca ca ta rất là lợi hại!



-Hả, có lợi hại bằng vương hắc phượng không?


Cô gái kia nở nụ cười, đột nhiên thần sắc trở nên rét lạnh, nói:


-Ngươi có đi hay không?


Một đoàn hắc mang bao phủ tiểu Nhã, khiến nụ cười trên mặt tiểu Nhã biến mất, khiến nàng phải run run nói:


-Tốt, ta đi làm khách của tỉ tỉ là được chứ gì.



-Lúc này mới đồng ý sao!


Nàng kia cười nói, khí tức trên người cũng biến mất, sau đó nàng ta mang theo tiểu Nhã lao ra khỏi tửu lâu rồi dặn dò đồng bạn của nàng một tiếng, liền biến mất không còn tung tích.


-Tỷ tỷ, nhà ngươi ở nơi nào vậy?


Tiểu Nhã tận lực để cho mình bảo trì dáng tươi cười, quay sang hỏi cô gái áo đen:


-Ta đến nhà ngươi làm cái gì được nhỉ?



-Hì hì, tiểu nha đầu thật đúng là nhu thuận, ta muốn Long đệ đệ của ngươi tự nguyện dâng ra một ít long huyết cho ta, nên ta mong nha đầu ngươi giúp ta một chuyện.



-Tỷ tỷ và ta trực tiếp nói đi, ta sẽ bảo đệ đệ cho ngươi.


Nhưng mà cô gái áo đen lắc đầu, nói:


-Vậy không được, máu chúng ta muốn không phải là máu đó, nếu không có người quan trọng như ngươi, đệ đệ ngươi sẽ không bỏ ra, cho dù ngươi ở bên cạnh ta, hắn cũng không nhất định bỏ ra cho ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play