Lâm Phong sẽ đến sao? Lâm Phong đương nhiên sẽ đến, lúc này đây triệu hồi các chư huynh đệ về Chiến Vương Học Viện ở Thánh Thành Trung Châu, chính là chủ ý của hắn, hắn há có thể không đến, đương nhiên, cũng chỉ có Lâm Phong mới có năng lực triệu hồi này. Các huynh đệ xa cách nhiều năm như vậy cũng nên đoàn tụ một lần. Dù sao con đường tiếp theo của hắn có thể càng thêm khó đi, thậm chí, hắn có khả năng sẽ chết trên con đường ấy, nhưng Lâm Phong không cho rằng, hiện tại chính mình có thể chống lại Thần Điện, hắn muốn kéo những kẻ cao cao tại thượng xuống thần đài, mức độ nguy hiểm không cần phải nói, nếu không có Sinh Mệnh Thần Điện hỗ trợ, Lâm Phong hắn cũng đã chết qua một lần rồi. Lúc ánh mắt mọi người nhìn ra cửa xem Lâm Phong có trở về hay không, thì một thân ảnh thanh niên đi vào trung tâm Chiến Vương Học Viện, người này khí tức bình thường, khuôn mặt cũng bình thường, gần như không làm cho người khác chú ý, những người chờ đợi kia thậm chí còn không biết Lâm Phong đã tới và đã đi đến trung tâm Chiến Vương Học Viện, gặp không ít người đang chờ đợi. Chỉ sợ không ai sẽ nghĩ đến, Lâm Phong trở về rất bình tĩnh, không có bất luận kẻ nào chú ý tới. Chiến Vương Học Viện, phía trước thác nước nồng đậm tiên khí có một tòa trang viên, nơi này là tổng đà của Thiên Đài, hôm nay đã chiếm cứ nơi tốt nhất trong Chiến Vương Học Viện, linh khí dư thừa, ngăn cách cùng ngoại giới, khi tu hành cũng sẽ không bị người ta quấy nhiễu, giờ phút này, ở giữa toà trang viên có không ít người. Giờ khắc này, Lâm Phong đẩy cánh cửa bí mật của trang viên ra, đi vào trong đó, bên trong trang viên, mọi người ở trong phòng cũng đi ra, còn những người ngồi ở kia tán gẫu, ánh mắt cũng đều nhìn tới bên này, nhìn thấy Lâm Phong, mà Lâm Phong cũng khôi phục diện mạo ban đầu, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, trên mặt hắn lộ ra ý cười sáng lạn. Ở phía sau Lâm Phong, không biết khi nào xuất hiện một người, đó là một vị nữ tử xinh đẹp, Đường U U.
- Đã trở lại!
Không gian im lặng bị một đạo thanh âm đánh vỡ, ánh mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía hai thân ảnh đang đứng dưới mái hiên, song Hoàng của Thiên Đài đó là Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng.
- Sư tôn, đệ tử đã trở lại.
Lúc này, trong đôi mắt trong veo của Lâm Phong đã không còn thâm thúy, chỉ có ý cười thuần phác nhất.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Vũ Hoàng không ngừng gật đầu, Lâm Phong phát hiện, tuy rằng tu vi đã trở nên cường đại, nhưng mà Vũ Hoàng đã không còn trẻ tuổi, giống như càng nhiều thêm vài phần tang thương, ánh mắt hắn đảo qua đám người. Một Vũ Hoàng từng ở Bát Hoang cảnh chống đỡ Thiên Đài, từng vì Lâm Phong mà ở Dược Vương Tiên Cung không tiếc khuất nhục quỳ xuống, không ngờ giờ phút này, hai tròng mắt phiếm hồng, loại tình cảm này người khác không thể lĩnh hội được. Mấy gương mặt trẻ tuổi kia giống như là con của hắn, là hậu bối của hắn. Hắn từng dạy dỗ bọn họ, hắn từng nhìn thấy bọn họ hăng hái, ác chiến bát hoang danh chấn thiên hạ, hôm nay, bọn họ cũng đã trưởng thành, thật sự trưởng thành, tu vi cũng đã vượt xa hắn, nhưng hắn chỉ có cao hứng, nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc ấy, từ sâu trong nội tâm của hắn rất cao hứng, thậm chí hắn còn muốn nói cho mọi người biết, bọn họ là đệ tử hắn dạy dỗ. Mộc Trần đương nhiên cũng rất cao hứng, hắn cùng Vũ Hoàng nhìn nhau mỉm cười, nụ cười trong mắt hai lão nam nhân cực kỳ sáng lạn. Lâm Phong lại nhìn về phía Quân Mạc Tích, nhìn về phía Lang Tà, nhìn về phía Hầu Thanh Lâm, nhìn về phía Thiên Si, Nhược Tà, Kiếm Manh, Đạm Đài, Đại Hại Trùng, nguyên một đám thân ảnh quen thuộc, hắn quay đầu lại mở miệng nói:
- U U, có rượu không?
- Ta đã sớm chuẩn bị cho ngươi rồi.
Đường U U khẽ cười, lập tức lấy ra một vò rượu, Lâm Phong nhận rượu, nhìn mọi người cười nói:
- Hôm nay, mọi người cùng nhau uống rượu.
- Uống rượu!
Quân Mạc Tích đi lên trước, nhìn Lâm Phong cùng Đường U U, còn có Đại Hại Trùng, cười nói:
- Đáng tiếc, không biết Phi Dương đi đâu rồi?
- Hắn sẽ tốt thôi.
Lâm Phong cười nói, lập tức bàn tay run lên, nhất thời vò rượu bay về phía mọi người, đám người đều đứng dậy tiếp nhận vò rượu.
- Răng rắc!
Thanh âm vò rượu bị phá vỡ truyền ra, chỉ thấy Đại Hại Trùng đi ra ngoài, trực tiếp mạnh mẽ uống rượu nuốt vào bụng, lập tức giơ nửa cái bình rượu, nói:
- Vài chục năm thật nhanh, uống rượu.
Nói xong, hắn mạnh mẽ rót rượu vào miệng, nhớ lại năm đó giống như còn rõ ràng ngay trước mắt, trong nháy mắt, vài chục năm đã trôi qua, lúc trước hắn hăng hái từ trong tuyết sơn đi ra, hắn mơ hồ còn nhớ rõ chính mình ồn ào muốn kết hôn với Thiên Trì Tuyết, hôm nay, hắn cũng cảm thấy chính mình giống như đã già rồi, năm tháng không lưu tình, thời gian trôi qua quá nhanh .
- Uống rượu!
Quân Mạc Tích vứt rượu lên, lập tức một quyền đập vỡ, sau đó ngửa đầu tùy ý để rượu rót vào trong miệng, hồn nhiên chưa biết rượu đã rơi ở trên người.
- Sảng khoái.
Quân Mạc Tích phun ra một câu, đã rất lâu rồi hắn không có làm càn như vậy, những năm gần đây, tuy rằng thực lực không ngừng tiến bộ, nhưng hắn lại không có loại cảm giác này. Lang Tà nhìn người trước mắt khẽ mỉm cười, vẫy tay một cái, từ trong hư không lấy xuống một vò rượu, trực tiếp mở ra đổ vào trong miệng, không nói lời nào. Rất nhanh, mọi người cũng thoải mái uống rượu, cảm giác say sưa tràn ngập giữa sân, tiếng vang răng rắc không ngừng vang lên, trong hư không rượu không ngừng giảm bớt, nhưng Đường U U vẫn có thể cung cấp liên tục không ngừng. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mọi người thậm chí cũng không nói chuyện, giống như ánh mắt có thể trao đổi, phá vỡ vò rượu rơi xuống mặt đất, trong hư không, rượu cuối cùng cũng bị nhóm người này uống sạch sẽ, Đại Hại Trùng ngửa đầu nhìn thấy nơi đây, lập tức nở nụ cười:
- Rượu cũng uống hết.
- Rượu có thể hết, nhưng tình vĩnh viễn còn.
Thanh âm của Quân Mạc Tích cuồn cuộn, cười nói:
- Vì Thiên Đài, cụng ly.
- Ha ha, Quân Mạc Tích, nếu không ngươi cùng Lang Tà gia nhập Thiên Đài đi, vì Thiên Đài cụng ly.
Mọi người cầm bình rượu cuối cùng ở trong tay uống sạch sẽ, sau đó đập xuống mặt đất. Lâm Phong liếc mắt nhìn mọi người, chỉ thấy bọn họ tùy ý loạn ngồi, thậm chí ngay Mộc Trần cùng với Vũ Hoàng cũng ngồi dưới đất, không khỏi cười nói:
- Sư tôn, rượu này đủ mạnh chứ?
- Đủ mạnh, đủ mạnh.
Mộc Trần không ngừng gật đầu, cười nói, giống như có vài phần say rượu.
- Đủ mạnh, phải ngủ một giấc thật ngon, không cần phải nghĩ đến cái gì nữa.
Lâm Phong nở nụ cười, lập tức nằm ở trên thảm cỏ nhìn trời không mây trắng cùng với thác nước tiên khí mờ ảo kia, nụ cười vẫn trong sáng như vậy, hôm nay, cái gì cũng đều không cần, chỉ uống rượu, và đi ngủ.
- Ngủ!
Mọi người cũng lục tục nằm xuống, tùy ý để khí nóng tàn phá cơ thể, nhắm mắt lại ngủ. Tiếng nước ở thác nước vang không ngừng, khí mát mẻ bao phủ nơi này, ở trong viện này đột nhiên phá lệ trở nên yên tĩnh, Kinh Hiểu Nguyệt đi đến bên người Mộc Trần, Đường U U đi tới bên người Lâm Phong, hai nàng khẽ nở nụ cười, lại nhìn thoáng qua Vân Thanh Nghiên, nha đầu kia một mực lôi kéo đám người Hầu Thanh Lâm, Nhược Tà uống rượu, nhưng lại uống say. Ngày này đặc biệt im lặng, mọi người vứt lại tất cả mọi thứ trong lòng, một đám nhân vật thiên tài, niềm kiêu ngạo của Chiến Vương Học Viện, bọn họ nằm ngổn ngang lộn xộn ở trong này, nếu như để bên ngoài người biết được, chỉ sợ đều mở rộng tầm mắt. Sáng sớm ngày thứ hai, sương mù mát lạnh bao phủ trên người đám người. Đột nhiên, Lâm Phong mở mắt ra, lập tức ngồi dậy, đám người vẫn tùy ý nằm ở kia, chỉ có Quân Mạc Tích ngồi dựa vào ghế đá.
- Mạc Tích, làm sao không mang Tiểu Điệp đến?
Lâm Phong nhìn thấy Quân Mạc Tích, mở miệng nói. Quân Mạc Tích ngẩng đầu nhìn hư không, cười khổ nói:
- Lâm Phong, ngươi nói đi muốn đặt chân vào võ đạo đỉnh phong, chúng ta cần trải qua bao nhiêu nhân sinh?
Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, lập tức nói:
- Phát sinh chuyện gì à?
- Ta cùng Tiểu Điệp yêu nhau nhiều năm, nhưng mà hôm nay, vì võ đạo, ta không dám mang theo nàng ở bên người, gần như vài năm mới có thể gặp nhau một lần, mà tu vi của ta càng cường đại, khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng xa, tuy rằng nàng yêu ta, nhưng mà, lại giống như đang cố ý xa lánh ta.
Quân Mạc Tích thấp giọng thở dài, khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng lại nói:
- Tiểu Điệp là cô gái tốt.
- Ừ, nàng không muốn liên lụy đến ta, có lẽ, chính nàng cũng buồn, vì sao không có thực lực cường đại, như vậy, nàng có thể cùng ta làm một đôi thần tiên quyến lữ, cùng nhau lưu lạc.
Quân Mạc Tích nói chậm rãi:
- Ta cũng từng nghĩ tới, buông tha võ đạo, cứ như vậy cùng nàng du lịch Cửu Tiêu tiêu dao thiên địa, không cần chấp nhất với võ đạo đỉnh phong, nhưng mà, nó là con đường ta theo đuổi, là giấc mộng của ta, hơn nữa, không có võ đạo, nếu như ta gặp phải một người không thể đánh lại, cũng không có lực lượng phản kháng, khi đó, ta phải làm sao?
- Ngươi chỉ có thể tạm thời dứt bỏ tất cả, tự mình cố gắng trèo lên con đường võ đạo, sớm một chút cùng nàng đoàn tụ, khi đó ngươi lại mang theo nàng tiêu dao thiên địa.
Lúc này, Mộc Trần ngồi dậy, chậm rãi nói:
- Đây là lựa chọn tốt nhất của ngươi, bởi vì ngươi không khả năng buông tha võ đạo giống ta.
- Có lẽ vậy.
Quân Mạc Tích khẽ mỉm cười, Lâm Phong không nói gì thêm, mỗi người đều có nhân sinh cùng phiền não của chính mình, Quân Mạc Tích cũng vậy. Lúc này, mọi người đều ngồi dậy, tất cả đã không còn vẻ tùy ý như hôm qua, nhiều hơn vài phần im lặng.
- Sư tôn, ta muốn mở một tông môn, tên là Thiên Đài ở Thánh Thành Trung Châu.
- Có thể rồi, Thiên Đài chúng ta đã có thực lực mạnh như vậy, có không ít cường giả Đại Đế có thể bắt đầu thành lập, mặt khác, ta sẽ quét dọn trước một ít chướng ngại của Thiên Đài, còn Chiến Vương Học Viện sẽ cùng Thiên Đài hợp làm một thể.
Lâm Phong mỉm cười nói, làm cho thần sắc của Vũ Hoàng cùng mọi người ngưng lại, ẩn trong lời nói của Lâm Phong, chỉ sợ tên này có động tác lớn.
- Ta đi gặp lão tổ học viện, mọi người chuẩn bị cho việc thành lập Thiên Đài đi, về sau Thánh Thành Trung Châu sẽ là trụ sở của Thiên Đài chúng ta.
Lâm Phong khẽ nở nụ cười, làm cho Thiên Đài đứng sừng sững ở thế giới này vẫn luôn là chấp niệm trong lòng Lâm Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT