Tuyết tộc, Tuyết Ngao từ ngoại giới trở về, không ít người Tuyết tộc tụ lại cùng một chỗ, nhất là chi nhánh Ngao tộc, rất nhiều nhân vật thế hệ trước xuất hiện ở trong này, bất kể Tuyết Ngao có trở thành vương của cả Tuyết tộc hay không, thì hắn cũng là vương của Ngao tộc bọn họ, hôm nay khí tức của Tuyết Ngao đã được củng cố, giống như tùy thời có khả năng bộc phát ra lực lượng khủng bố, tu vi của hắn đang hướng về phía Thiên Yêu Đế hậu kỳ cất bước mà đi. Lúc này, lão ẩu mang theo người tới bên này, nhìn thấy Tuyết Ngao khẽ mỉm cười, nói:


- Tuyết Ngao, ngươi đã trở lại rồi sao.



- Vâng, Tước Thánh lão tổ bảo vẫn bối trở về, nhưng vãn bối thấy chuyện này là dư thừa, sợ rằng Thập Tuyệt Lão Tiên sẽ không xuất hiện, hai mươi năm trước thiên phú người nọ còn không sai, nhưng khi đó hắn mới là Võ Hoàng, hai mươi năm, cho dù thiên phú hắn mạnh hơn nữa thì nhiều nhất cũng là vừa tiến nhập Thiên Đế cảnh, mà đây là đánh giá cao hắn, hắn mới vào Thiên Đế cảnh làm sao chiến với vãn bối.


Đã trải qua nhiều năm như vậy, tuy tính tình Tuyết Ngao có thu liễm một chút, nhưng bản tính Ngao tộc nhất mạch vốn là như thế, sẽ không thay đổi.


- Không quan hệ, hôm nay huynh trưởng Kinh Tiêu của ngươi cũng tới, ngươi có thể hướng hắn lãnh giáo học tập.


Lão ẩu cười nói, Tuyết Ngao khẽ gật đầu, trong đám thanh niên Tuyết tộc, địa vị của hắn chỉ thấp hơn Tuyết Kinh Tiêu.


- Gần đây chư Thần Điện trong Cửu Tiêu thiên đình lại tràn ra một đám nhân vật thiên tài, kể cả đám người Võ Hoàng cảnh ngày xưa ở Cửu Tiêu Hội Ngộ cũng trưởng thành rồi, ta nghe nói hôm nay Sở Xuân Thu cũng bước vào Thiên Đế cảnh và chiến thắng Thiên Yêu Đế đỉnh phong, còn một số người khác không thấy bóng dáng nhưng bọn hắn cũng không kém là mấy, Tuyết Ngao, ngươi là vương thể Tuyết tộc, vương của Ngao tộc, không thể tự cao tự đại, đây là thế giới vĩnh viễn không thiếu thiên tài, mà hôm nay thế giới cũng sắp đi vào một thời kỳ loạn thế đáng sợ.


Lão ẩu nghe thấy lời nói của Tuyết Ngao liền nhắc nhở hắn một tiếng, nói hắn cần phải bỏ đi cái tính tự đại cuồng ngạo.


- Người trong Cửu Tiêu Hội Ngộ cũng đã trưởng thành đi lên sao.


Thần sắc Tuyết Ngao ngưng hạ, ngày xưa hắn không có quá mức chú ý Cửu Tiêu Hội Ngộ, nhưng ở hắn lại nghe bên ngoài nói lần Cửu Tiêu Hội Ngộ này không tồi.


- Vâng, vãn bối cũng tùy ý nhìn thập cường trong Cửu Tiêu Hội Ngộ chiến đấu qua, đúng là có mấy người có được ngộ tính rất mạnh.


Lão ẩu khẽ gật đầu:


- Hôm nay chư Thần Điện đang suy nghĩ biện pháp săn giết bọn họ.



- Có cơ hội vãn bối cũng muốn kiến thức một lần.


Tuyết Ngao lãnh ngạo nói, khiến cho trong lòng lão ẩu không biết nói gì, chỉ sợ lời vừa rồi của lão là vô ích, căn bản Tuyết Ngao không có để ở trong lòng, chỉ có điều đây là bản tính của hắn, lão ẩu cũng không có cố ý đi thay đổi. Thế giới bên ngoài Tuyết tộc ba vạn dặm rộng lớn vô biên có rất nhiều bộ lạc, những bộ lạc này dựa vào thực lực đến phân phối tài nguyên cùng với lãnh thổ của bọn họ, bộ lạc yếu nhất Tuyết tộc ở ngoài cùng, bộ lạc cường đại nhất ở vị trí trung tâm, có được tài nguyên tốt nhất. Đương nhiên, trong bất kỳ một cái bộ lạc nào cũng có rất nhiều tiểu thế giới tồn tại, vô số năm qua Tuyết tộc đã không phải là một chủng tộc, mà là một cái đế quốc, chứa rất nhiều yêu thú hệ băng tuyết cường đại. Lúc này, Lâm Phong đã đặt chân vào địa vực Tuyết tộc, thế giới băng tuyết mờ mịt xuất hiện ở trước mắt hắn, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, từ trên hư không chậm rãi bay xuống, giẫm lên tuyết trắng mờ mịt để lại hai cái dấu chân. Bên ngoài Tuyết tộc giống như không có phòng ngự, đối với một cái chủng tộc cường thịnh như vậy, phòng ngự bên ngoài đã hoàn toàn không cần, nếu như cường giả chân chính giết vào Tuyết tộc thì mấy cái phòng ngự bên ngoài sẽ gặp phải giết chóc, bởi vậy phòng ngự bên ngoài không cần thiết lắm, chỉ có điều muốn đi vào địa vực trung tâm Tuyết tộc, nhất định phải đi qua rất nhiều bộ lạc Tuyết tộc. Lâm Phong phun ra một ngụm trọc khí thật dài, hai mươi năm, rốt cục hắn cũng đặt chân lên phiến thổ địa này.


- Ông!


Gió lạnh thổi qua hai má Lâm Phong, chân hắn tiếp tục bước ra, hướng về phía trước đi tới, mỗi bước chân đều lộ ra tín niệm vô cùng kiên định.


- Mộng Tình, Già Thiên, ta đến đây.


Lâm Phong nói nhỏ trong lòng một tiếng, bao nhiêu ngày qua, hắn đều muốn đặt chân vào trong này, đón Mộng Tình cùng với Già Thiên quay về, ngày này rốt cục cũng đến. Chỉ thấy Lâm Phong bước chậm trong hư không, sau một lát hắn liền thấy được thân ảnh yêu thú, chỉ thấy cuồng phong thổi qua, đột nhiên một con yêu thú khổng lồ xuất hiện ở trước mặt hắn, cặp tuyết đồng lạnh như băng kia giống như có thể đông lạnh người ta thành băng điêu, nó nhìn Lâm Phong nói:


- Dám xông vào Tuyết tộc, chết.


Đây là một tôn tuyết điêu cự đại, trong miệng nó phun ra một đạo tiếng người lạnh như băng, con mắt chăm chú nhìn Lâm Phong. Lúc này Lâm Phong chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm tuyết điêu, nói:


- Lâm Phong, tiến đến trả ước hẹn hai mươi năm cùng Thánh Nhân Tuyết tộc.



- Cái gì mà Thánh Nhân chi ước, không biết, giết.


Trong miệng tuyết điêu phun ra một đạo khí tức cực kỳ lạnh lẽo, thân ảnh của nó giống như một đạo lợi kiếm giết về phía Lâm Phong. Lâm Phong lại bước ra lần nữa, hắn chắp hai tay ở sau lưng không thèm động đậy chút nào, công kích đáng sợ rời ở trên người hắn nhưng không thể dao động hắn mảy may, điều này khiến cho đồng tử cự đại của tuyết điêu co rút lại, phát ra một đạo âm thanh lanh lảnh như tiếng khóc, rất nhanh tiếng huýt gió không ngừng nổi lên, chỉ thấy từng đạo thân ảnh khủng bố của tuyết điêu xuất hiện, che lấp bầu trời. Đột nhiên thân thể Lâm Phong hóa thành một đạo ảo ảnh, bay về phía bọn chúng giống như một đạo tia chớp, tốc độ của tuyết điêu cũng cực kỳ đáng sợ, tất cả bọn chúng đều hướng về phía Lâm Phong truy kích, nhưng mà bọn chúng lại phát hiện, thứ bọn chúng truy kích theo chỉ đến là một cái bóng. Đúng lúc này, lại có một cơn gió mát phất qua đỉnh đầu bọn hắn, bọn hắn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên nhuệ khí đáng sợ, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.


- Lâm Phong, tiến đến trả ước hẹn hai mươi năm.


Một đạo thanh âm cuồn cuộn vang lên trong Tuyết tộc, không ngừng hướng về phương xa lan đi, rất nhiều cường giả Tuyết tộc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên thần sắc rét lạnh, từng đạo thân ảnh yêu thú đáng sợ phóng lên cao, nhưng mà bọn họ chỉ cảm thấy cổ cuồng phong kia quá nhanh, yêu thú bình thường không thể thấy rõ đã phát hiện đối phương biến mất rồi. Lúc này, một tôn thân ảnh nghe thấy thế liền bay lên không, trong mắt hiện lên ánh sáng lành lạnh, hướng về phương xa nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh so với tia chớp còn nhanh hơn bước chậm mà đến.


- Đóng băng!


Trong miệng thân ảnh ấy phun ra một đạo thanh âm, trong khoảnh khắc thiên địa bị đóng băng lại, toàn bộ không gian xung quanh như hóa thành thế giới đóng băng, nhưng mà lúc này hắn khẽ nhíu xuống xoay người lại, hắn hoảng sợ phát hiện nơi đây tràn ngập lực lượng hư không đáng sợ, xa xa có một đạo thân ảnh dần dần biến mất ở trong tầm nhìn của hắn.


- Lâm Phong, tiến đến trả ước hẹn hai mươi năm.


Cỗ thanh âm đáng sợ kia thổi quét thiên địa, ở trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi thổi quét ra vạn dặm xa, giống như thiên địa đều bị một đạo thanh âm cuồn cuộn này xuyên thấu, vô số cường giả Tuyết tộc bị kinh động đến, bọn họ cau mày, thầm nghĩ trong lòng, Lâm Phong tiến đến phó ước? Phó ước cùng ai chứ? Lâm Phong lại là người phương nào, hình như cái tên này có chút quen tai. Ba vạn dặm hư không của Tuyết tộc đã có hơn nửa khu vực vang vọng đạo thanh âm này, rốt cục cũng có nhân vật mạnh mẽ của Tuyết tộc xuất hiện, nhưng mà bọn họ vừa muốn xuất thủ lại cảm giác mình bị một cỗ uy áp kinh khủng buông xuống trên người bọn họ khiến bọn họ không dám chống cự, chuyện này làm cho nội tâm bọn họ kịch liệt rung chuyển, là thánh uy, có Thánh Nhân đến Tuyết tộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


- Lâm Phong, tiến đến trả ước hẹn hai mươi năm.


Rốt cục, khi đạo sóng âm cuồn cuộn này buông xuống một tòa tuyết sơn, thân thể Mộng Tình hung hăng run rẩy, đôi mắt trên dung nhan khuynh thế kia lộ ra nụ cười sáng lạn. Hai mươi năm, rốt cục hắn cũng đến rồi. Thân thể Già Thiên cũng khẽ run lên, ánh mắt hướng về nơi nào đó nhìn lại, thì thào nói nhỏ:


- Phụ thân!


Nhưng mà đúng vào lúc này, cuồng phong thổi qua, có vài đạo thân ảnh lão nhân xuất hiện ở trong mảnh hư không này, bọn họ đứng ở bốn phía của Mộng Tình, khiến cho thần sắc Mộng Tình run lên, nói :


- Tộc lão.



- Linh Lung, không cần xúc động.


Ánh mắt lão giả Tuyết Hồ tộc nhìn về phía Mộng Tình thấp giọng nói, Mộng Tình khẽ gật đầu, nói:


- Thỉnh cầu tộc lão bảo vệ, cho chúng ta ở phương xa nhìn chàng.



- Tốt.


Trưởng lão Tuyết hồ tộc khẽ gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Mộng Tình, trong lòng bọn họ kinh ngạc, không ngờ nam nhân của Mộng Tình thật sự đến Tuyết tộc phó ước, chuyện này không phải là muốn chết sao. Đám người lão ẩu cũng nghe thấy âm thanh xuyên qua thiên địa kia, chỉ thấy ánh mắt của lão hướng về bên kia nhìn lại, trong ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nói:


- Ngao nhi, có người đến phó ước rồi, ngươi đi đi.



- Ân.


Tuyết Ngao khẽ gật đầu, trong con ngươi yêu dị của hắn lập tức hiện lên một chút sát khí rét lạnh, thân thể đột nhiên hướng về phía thanh âm kia truyền đến bay đi, bên cạnh hắn có không ít lão giả đồng thời lóe ra, đi theo hắn. Rốt cục cước bộ của Lâm Phong cũng ngừng lại, thiên địa trước người hắn giống như xuất hiện một cái vách ngăn, ngăn cách phiến thiên địa này, nhưng mà hắn cũng thấy được một hàng thân ảnh đang hướng bên này đi tới, chung quanh tuyết thụ không ngừng có thân ảnh bước ra, rất nhanh Lâm Phong bị tầng tầng bao vây lại, ở bên cạnh hắn tụ tập không biết bao nhiêu yêu thú Tuyết tộc cường đại. Giờ khắc này, Lâm Phong rất bình tĩnh, nếu hôm nay Mộng Tình ở trong Tuyết tộc thì chắc chắn nàng biết hắn tới rồi. Kết giới bị phá vỡ, thân ảnh Tuyết Ngao bước chậm mà đến, Tuyết Ngao nhìn thấy Lâm Phong, trong miệng phun ra lãnh khí.


- Muốn chết.


Giờ phút này có một tôn Đế Yêu nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, thân thể của hắn đột nhiên đập ra, móng vuốt đáng sợ trực tiếp huyễn hoá thành vô số đạo tàn ảnh, chụp về phía đỉnh đầu Lâm Phong giống như một đạo lợi trảo có thể làm nổ đầu Lâm Phong vậy. Lâm Phong dùng tay tát đối phương một cái, âm thanh bạo liệt truyền ra, băng tuyết trong hư không cũng bị dập nát.


- Ngao.


. . Một tiếng kêu thống khổ truyền ra, tôn Đế Yêu kia bị té lăn trên mặt đất, làm tuyết bắn tung tóe lên, một cánh tay của hắn mềm oặt, miệng không ngừng chảy máu, rơi xuống tuyết trắng, trong khoảnh khắc nhiễm đỏ một vùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play