Suy nghĩ của mỗi người khác nhau, nên bọn họ có nhìn khác nhau về một cái vấn đề, phụ thân của Tịnh biết rất rõ quy tắc của thế giới võ đạo này, hắn cũng biết thế giới võ đạo tàn khốc, bởi vậy hắn hy vọng nam nhân tương lai của Tịnh sẽ là một vị võ tu lợi hại, có thể bảo hộ nàng, ít nhất có thể khiến nàng làm những việc mình thích. Còn mẫu thân của Tịnh đã từng bị hủ tục môn đương hộ đối làm hại, tuy nàng đã tiếp nhận, nhưng không có nghĩa trong lòng nàng không có bóng ma, nàng hiểu được loại đau khổ này khó có thể khép lại, bởi vậy nàng hy vọng nữ nhi của mình tìm được người trong lòng mình. Hai người, không có ai đúng ai sai. Nhưng mà Tịnh, Thanh Phượng và mẫu thân các nàng thuộc cùng một loại người, nữ nhân và nam nhân vẫn có chỗ khác nhau . Lâm Phong vẫn chưa rời đi, chiến ước hai mươi năm dần tiến đến, nếu Thập Tuyệt Lão Tiên đã đến tự nhiên sẽ cho báo cho hắn biết, hôm nay hắn chỉ cần chờ đợi là được, ở Phượng Hư gia tộc chờ đợi cũng giống như nhau . Lúc này Lâm Phong ngồi khoanh chân trên hư không ở bên trong thế giới của hắn, dùng ý niệm cảm ngộ thiên địa, giờ phút này hắn sinh ra một cái ý niệm, hư không phias xa nhất thời xuất hiện một khu vực màu vàng, quang hoa chói sáng trong hư không, giống như một tòa lao tù sáng chói. Phía trên mặt đất, nước lũ cuồn cuộn, sóng lớn ngập trời, dưới hạ không xuất hiện đại hải, mỗi một cái ý niệm của Lâm Phong giống như đều có thể hóa thực. Đúng lúc này, Lâm Phong mở mắt ra nhìn biến hoá trong hư không rồi lâm vào bên trong trầm tư. Ngày xưa hắn ở Tử Tiêu đại lục tu luyện lâm vào mộng cảnh, cảm ngộ nhân sinh, thể ngộ tất những gì hắn biết, giấc mộng đó kéo dài nhiều năm, đến hôm nay hắn đột phá chúa tể cảnh, giống như có thể không chế tất cả lực lượng, tất cả lực lượng đều là bị chúa tể nắm giữ, dưới một ý nghĩ của chúa tể lực lượng gì cũng phải thần phục, thậm chí hắn ở trong tiểu thế giới của hắn giống như thần linh, có thể sáng tạo ra tất cả những thứ hắn có thể nghĩ đến . Nhưng mà chúa tể chi cảnh mới chỉ là bước khởi đầu, về sau cảnh giới của hắn nên đi về phía trước như thế nào đây? Lâm Phong phát hiện, hôm nay hắn đã không cần tu luyện giống như những người khác, phải tu luyện cổ kinh cường đại, cái hắn phải làm chính là ngộ, đi cảm ngộ nhân sinh, cảm ngộ thế giới, cảm ngộ lực lượng, cảm ngộ mình, hiện tại chúa tể chi cảnh là trụ cột do hắn sáng tạo, như vậy hắn muốn đi về phía trước từng bước thì đường đi cần phải như nào, chuyện này đối với Lâm Phong là một vấn đề phi thường quan trọng, sau khi cảm ngộ cần đi như thế nào? Chỉ thấy Lâm Phong duỗi tay, dưới lực lượng chúa tể vô số pháp tắc ngưng tụ thành hư không gió lốc, lộ ra sức mạnh đáng sợ đến cực điểm, tâm niệm Lâm Phong vừa động, vô tận thánh linh dung nhập vào trong đó, tâm niệm hắn tiếp tục động, lại có lực lượng hoang cổ thẩm thấu đi vào, cỗ lực lượng chúa tể kia chính vật chủ, có thể khiến các loại thần thông giao hòa cùng một chỗ. Trong giây lát bàn tay hắn run lên, hư không gần như bị xé rách ra khiến cho tâm thần hắn rung chuyển, vậy mà thế giới của hắn cũng bị dao động, không phải là không thể phá vỡ, theo thực lực của hắn tăng cường mà thế giới của hắn càng thêm vững chắc.
- Còn chưa đủ cường đại.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, chúa tể hết thảy, giao hòa hết thảy, nhưng lực lượng phát huy ra lại nị đảo loạn, tạp mà không tinh, mặc dù uy lực cũng cường đại, nhưng nếu thật sự giao hòa hoàn mỹ, còn có thể tạo ra sức mạnh khủng khiếp hơn, việc này cần hắn dùng tâm đi ngộ.
- Đây là giao hòa, là chúa tể, có lẽ bước tiếp theo của chính là sáng tạo, chúa tể chi cảnh đã giúp ta mở ra con đường thuộc về mình.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng, có lẽ hiện tại hắn nên sáng tạo ra một loại thần thông mới, có thể dung nhập tất cả các loại công kích của hắn vào với nhau, phát huy ra công kích mạnh nhất.
- Kiếm có công kích cường đại; kim pháp tắc giúp công kích sắc bén; hư không có được tốc độ cùng với lực lượng xuyên thấu ; phong có lực lượng xé rách và tốc độ; thánh linh chi kiếm có thể làm cho kiếm uy càng mạnh; âm ba lực lượng ảnh hưởng tâm thần đối phương, nếu có thêm Cửu U Tạo Hóa Thánh Linh cùng với lực lượng nguyền rủa sẽ càng đáng sợ; cuối cùng phía trên công kích phụ thêm Cửu Tự Chân Ngôn, nhất định sẽ khiến thiên địa phải run rẩy, kết hợp với binh vương sẽ tạo ra một kích rất mạnh.
Lâm Phong nghĩ thầm trong lòng làm sao dung hợp mấy loại lực lượng này một cách tốt nhất, mang bọn chúng dung nhập vào giữa lực lượng chúa tể, tạo thành chúa tể sinh mệnh kiếm. Bởi vì pháp tắc chuyển hoá thành một loại pháp tắc cường đại nên các loại pháp tắc khác tự nhiên suy yếu đi rất nhiều, làm sao cân bằng được điểm này, chuyện này cũng phi thường trọng yếu. Nghĩ vậy, Lâm Phong liền nhắm đôi lại, Thiên Diễn Thánh Kinh tự hành diễn hóa, bên trong đầu hắn xuất hiện từng màn công kích, những công kích này vô cùng vô tận, không ngừng thay đổi và hoàn thiện hơn. Sau khi thông suốt Lâm Phong lại mở mắt ra, lực lượng cuồn cuộn xuất hiện trực tiếp đánh ra ngoài, chùm tia sáng khủng bố đâm phá hư không, nhưng mà Lâm Phong vẫn cau mày, lắc đầu nói:
- Không được, làm sao để các loại lực lượng từ trong cơ thể ta đi ra ngoài dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ cũng là một cái vấn đề .
Lâm Phong nghĩ vậy lại lâm vào suy tư, công kích cường đại phải xuất thủ nhanh, lấy lực lượng chúa tể ở trong khoảnh khắc ngắn ngủi dẫn dắt các loại lực lượng giao hòa, phát huy ra uy lực mạnh nhất. Bởi vậy Lâm Phong lại nhắm mắt lần nữa đi diễn hóa, rồi lại mở mắt đánh ra công kích. . . Cứ lặp đi lặp lại như vậy ba ngày thời gian trôi qua trong nháy mắt, ở trong thế giới này xuất hiện từng đạo kiếm quang đáng sợ, giống như vắt ngang giữa trời đất, mỗi một đạo kiếm quang đều sáng chói, giống như mãi mãi không tán đi, cỗ kiếm khí kia rất dọa người, nếu một vị Võ Hoàng đứng ở phía trước nó, sẽ bị kiếm khí trực tiếp xé thành mảnh nhỏ. Lâm Phong nhìn thấy mình đánh ra vô số đạo lịch lãm, không ngừng hiện lên ở trước mắt hắn , rốt cục thân thể hắn cũng động lần nữa, lực lượng đáng sợ nở rộ, một kiếm đâm ra, kim mang sáng chói lại lần nữa cắt qua hư không, để lại một vết kiếm trong thiên địa, phía trước có một đạo thanh âm kiếm rít đáng sợ tới cực điểm quanh quẩn, chỉ cần dư âm cũng có thể đoạt tâm trí người khác.
- Một kiếm này đã giúp ta trở thành chúa tể, sau vô số lần diễn luyện, tự nhiên lại giúp ta ở trong nháy mắt làm được việc phân phối lực lượng, khống chế nó một cách hoàn mỹ rồi phát ra công kích chí cường, một kiếm này gọi Chúa Tể Nhất Kiếm.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, đây là kiếm thứ nhất của hắn, bởi vậy nó gọi là Chúa Tể Nhất Kiếm. Một kiếm như vậy, cho dù là hắn dùng cảnh giới hôm nay cũng sợ sau khi phát ra một kiếm này, liền không thể trong thời gian ngắn ngủi lại phát ra một kiếm như thế, một kiếm này nhất định phải tru diệt được đối thủ.
- Đây là Chúa Tể Nhất Kiếm, tiếp theo ta phải lĩnh ngộ lực lượng, tạo ra công kích đơn mạnh nhất, nếu như lựa chọn công kích đơn thể cường đại thì hắn có thể dùng những lực lượng khác, giống như trấn áp, Hoang Cổ Trấn Thiên Thánh Pháp, trấn áp chư thiên, uy lực vô cùng, Chúa Tể Nhất Kiếm còn chưa dùng đến nó.
Lâm Phong nghĩ thầm trong lòng, trước khi ước hẹn hai mươi năm với Tuyết tộc đến, hắn muốn gia tăng sức mạnh cho một số con bài chưa lật, Hỏa Hình Tử vừa bước vào Thiên Đế cảnh, nhưng thực lực của hắn đã phi thường đáng sợ, hơn nữa một trận chiến tùy ý kia, đối phương còn chưa phát huy ra toàn bộ thực lực, tuy Hỏa Hình Tử không có nửa điểm uy hiếp với Lâm Phong, Lâm Phong không nghĩ Hỏa Hình Tử sẽ là mục tiêu của chính mình, người hắn sắp sửa đối mặt trong tương lai, không phải Hỏa Hình Tử có thể bằng được .
- Nếu muốn chế tạo ra công kích có tính trấn áp mạnh nhất, tất nhiên phải có lực lượng ma bá đạo, lực lượng đại địa trầm trọng, nhưng mà mấy loại này vẫn không đủ để chế tạo công kích có tính trấn áp cường đại, trừ phi ta sử dụng tử vong trấn áp, trực tiếp trấn giết người đó.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, lực lượng chủ yếu của trấn áp là khí thế, nên hắn phải có khí thế vô thượng, coi trời bằng vung. Tử vong chi đạo gần như đại viên mãn cũng ở trong đó, Cửu Tự Chân Ngôn cũng dung nhập trong đó, dung hợp lực lượng nguyền rủa cùng với lực lượng thần hồn, như vậy công kích trấn áp mới có thể trở thành tử vong trấn áp đáng sợ nhất, trực tiếp làm suy sụp người ta, trấn áp tử vong. Lại một lần nữa Lâm Phong lâm vào suy nghĩ, một khi hắn tiến vào loại trạng thái này, giống như quên hết tất cả, đây là một loại thiên phú phi thường trọng yếu giúp hắn tạo ra thành tựu ngày hôm nay, tâm không yên thì sao tu hành, đây chính là võ tu nhập định, trên con đường võ đạo tu tâm được đặt lên hàng đầu, loại thiên phú này cho hắn nhiều lắm, tất cả chuyện này đều là bất tri bất giác, không thể nhìn thấy. Một lần ngộ này lại là mấy ngày mấy đêm, thẳng đến khi thần thông hoàn mỹ mà thành, Lâm Phong lại đặt tên cho nó là tử vong trấn áp. Giờ phút này, Lâm Phong hồn nhiên chẳng biết Thanh Phượng và Tịnh ở bên ngoài đang theo dõi hắn, mắt đẹp chợt lóe lên.
- Hắn ngây người như vậy bảy ngày rồi?
Tịnh không nói gì, Lâm Phong bởi vì tu hành mới tiến vào trạng thái này, sau khi tiến vào trạng thái này hắn không còn tỉnh táo nữa, tự nhiên hắn cũng không có đổi địa phương.
Tịnh có loại xúc động muốn mắng chửi người, nàng nhìn Thanh Phượng hỏi:
- Các ngươi, sự tình gì cũng không có?
Mắt đẹp của Thanh Phượng loé lên nói:
- Lời cũng chưa nói thì có thể có chuyện gì.
- Thật đáng giận.
Trên người Tịnh có lãnh ý, hận không thể dùng một cái tát làm Lâm Phong tỉnh lại, nàng tức giận nói:
- Chờ hắn tỉnh lại, ta nhất định phải hung hăng ngược đãi hắn một trận.
Lâm Phong vừa tỉnh táo lại, liền nghe thấy một đạo thanh âm như thế, không khỏi không biết nói gì, thấp giọng nói:
- Ngươi xác định muốn bạo ngược ta?
Nói xong, Lâm Phong mở to mắt, cười hì hì nhìn Tịnh ở trước mắt, nụ cười này vô cùng sáng lạn, Tịnh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của hắn liền cảm thấy có chút chột dạ, thiếu chút nữa nàng đã quên hôm nay thực lực của gia hoả này cường đại đến mức đáng sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT