Thần sắc Thanh Hải Chi Bằng ngưng lại, lập tức gật đầu:
- Phụ thân, mẫu thân của con đâu, người đã đi đâu rồi?
- Nàng đã chết trong chiến trường.
Bằng thống lĩnh bình tĩnh nói, giống như đang nói một câu chuyện hết sức bình thường, nhưng mà tâm thần Thanh Hải Chi Bằng lại mạnh mẽ run rẩy.
- Đã chết.
- Không cần nghĩ nhiều, người đã không còn, không cần quá hoài niệm, hãy cố gắng trở nên cường đại, sớm ngày giống như ta, trở thành thống lĩnh một mảnh lĩnh vực, vì mẫu thân con báo thù.
Bằng thống lĩnh nhìn thấy Thanh Hải Chi Bằng thất thần, lãnh đạm nói ra.
- Cừu nhân là ai?
Thanh Hải Chi Bằng ngẩng đầu hỏi.
- Sau này ngươi biết sẽ biết.
Bằng thống lĩnh đạm mạc nói, Thanh Hải Chi Bằng khẽ gật đầu:
- Con muốn đi Vạn Yêu Vương Thánh Vực, đó là nơi nào vậy?
- Một khi đã tới lãnh địa Vạn Yêu Vương, đương nhiên phải đi Vạn Yêu Vương Thánh Vực, ta mang các ngươi đi.
Bằng thống lĩnh vừa nói, hai cánh cửa mở ra, trong giây lát cuồng phong thổi quét, đám người chỉ cảm thấy thân thể mình bị một cơn lốc bao phủ, thân thể bọn họ lập tức phiêu phù lên, được Bằng thống lĩnh cuốn theo, hướng về trong hư không mà đi, không bao lâu sau bọn họ đi tới trước một cánh cửa.
- Đây là truyền tống chi môn, có thể truyền tống các ngươi đến Vạn Yêu Vương Thánh Vực, các ngươi hãy lựa chọn một cánh cửa để đi vào, hảo hảo lĩnh hội sự huyền diệu trong đó.
Bằng thống lĩnh mở miệng nói, đám người Lâm Phong khẽ gật đầu, bọn họ lần lượt bước vào trung tâm truyền tống chi môn. Ngay sau đó, bọn họ xuất hiện tại một mảnh không gian hư vô, phía trước phiến không gian này phiêu phù bảy Thánh Vực môn.
- Bảy Thánh Vực môn.
Bạch Vũ, đây là nguyên nhân ngươi nói cần bảy người cùng đồng hành phải không? Ánh mắt Thanh Dực nhìn về phía Bạch Vũ.
- Ta chỉ biết cha ta đã đi qua bảy Thánh Vực môn này.
Còn nguyên nhân vì sao hắn chết, ta nhất định phải tra rõ. Vì vậy, đợi sau khi chúng ta đi ra, chúng ta tình nguyện chia sẻ trí nhớ cho nhau. Các ngươi thấy như thế nào? Bạch Vũ mở miệng nói với mọi người.
- Đợi đi ra rồi nói sau.
Ánh mắt Hà Trạch Chi Mãng lóe ra, một trăm năm mươi năm, hắn bị lão đồng bọn bỏ xa, hắn rất muốn nhìn thấy bên trong Vạn Yêu Vương Thánh Vực có cái gì. Thân hình Hà Trạch Chi Mãng lóe lên trực tiếp bước vào trung tâm một cái Thánh Vực môn.
- Đi vào trước đi.
Thân hình Thanh Hải Chi Bằng chợt loé lên, nhảy vào trong một Thánh Vực môn khác, ngay lập tức đám người Ám Kim Đồng Vương đều bước chậm mà ra bước vào trong. Bảy Thánh Vực môn, kế hoạch của Bạch Vũ là bảy người mỗi người một phiến, nếu như ngoài ý muốn thiếu người nào thì Thanh Dực cùng thị nữ của nàng sẽ bước vào những cánh cửa còn lại. Nhưng hôm nay, chín người vẫn bình an đi tới, như vậy tất nhiên sẽ nhiều ra hai người, hai người họ sẽ cùng bước vào một cái Thánh Vực môn. Lâm Phong đi đến trước một cái Thánh Vực môn rồi lập tức bước vào bên trong. Nhưng mà trong nháy mắt khi Lâm Phong bước vào Thánh Vực môn kia, một cỗ lực lượng kinh khủng hóa thành lốc xoáy hút hắn vào.
- Không.
. . Trong lòng Lâm Phong run rẩy mãnh liệt, thân thể hắn giống như bị lưu lại bên trong mảnh không gian hư vô kia còn thần hồn bị kéo ra khỏi cơ thể xuyên qua thời không, hướng tới phương xa cuồn cuộn mà đi. Thần hồn Lâm Phong điên cuồng phóng thích lực lượng, nhưng mà hắn lại phát hiện, hắn làm vậy cũng vô dụng, cho dù hắn giãy dụa như thế nào cũng không có tác dụng. Giờ khắc này, hắn cảm giác chính mình quá nhỏ bé, lực lượng thần hồn giống như không có hiệu quả gì, hắn đã bị giam cầm hoàn toàn.
- Đạp thiên đường, tiễn Cửu Tiêu, sáng tạo thế giới, con đường vương giả đỉnh phong.
. . Giờ phút này, một đạo thanh âm mờ ảo cuồn cuộn mà đến, truyền vào bên trong màng tai Lâm Phong, trong giây lát khiến nội tâm hắn run rẩy, Lâm Phong lập tức phát hiện, giờ phút này trước mặt hắn có một vị lão giả thân khoác vương bào, tiên phong đạo cốt, lộ ra khí chất phi phàm, giống như một tuyệt thế vương giả vậy.
- Ngươi là ai?
Lâm Phong hét lớn một tiếng, nhưng mà thanh âm của hắn lại không thể truyền ra, giống như không tồn tại mà tựa hư vô. Đúng lúc này, trong lòng Lâm Phong lại run rẩy lần nữa, hắn phát hiện lúc này hắn đang trong thân thể một đứa trẻ. Lời nói mờ ảo vô hình kia phát ra từ miệng của đứa trẻ này, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, thần hồn của hắn vẫn độc lập, không cùng một thể với đứa trẻ. Hắn bị giam cầm bên trong thân thể này.
- Bọn họ là ai?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra tại Vạn Yêu Vương Thánh Vực. Giờ phút này Lâm Phong có một cảm giác mờ mịt, hoàn toàn khó hiểu. Ttrên người hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lão nhân mặc vương bào trước mặt khẽ vuốt cằm, sờ đầu đứa trẻ, mỉm cười nói:
- Tiểu Thiên, ngươi sẽ giẫm lên Cửu Tiêu, thành tựu vương giả.
- Lời sư tôn dạy dỗ, đệ tử ghi nhớ trong lòng.
Thanh âm thuần phác truyền ra, trong đôi mắt đứa trẻ mang theo ý cười trong trẻo. Trung niên vương bào kia dạy dỗ hắn tu hành, dốc lòng che chở, Lâm Phong chỉ cảm thấy như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, giống như hắn chính là đứa trẻ kia, theo hắn trưởng thành mà trưởng thành. Thời gian như thoi đưa, năm tháng thay đổi, Lâm Phong cảm giác thời gian đi qua cực kỳ nhanh, đứa trẻ dần dần lớn lên, bắt đầu đi ra ngoài lịch lãm, hắn có sức chiến đấu cực kỳ cường đại uy chấn một phương. Một ngày này, dưới một mảnh đáy cốc tập hợp trăm ngàn cường giả đến bao vây tiễu trừ Tiểu Thiên, gương mặt non nớt kia của hắn đã sớm khắc sâu dấu ấn năm tháng, ánh mắt hắn lạnh như băng.
- Ai.
. . Một tiếng thở dài, thân hình Tiểu Thiên hướng tới phương xa lướt tới, hắn trở về địa phương tu luyện khi xưa, nhìn thấy sư tôn hắn, trong nháy mắt bao nhiêu mỏi mệt mà hắn đã trải qua như tan biến. Đứa trẻ ấy lại khôi phục khí tức, sử dụng thần thông do sư tôn hắn dạy dỗ, sư tôn hắn đối với hắn cực kỳ sủng nịch, thỏa mãn mọi thỉnh cầu của hắn. Thời gian trôi qua cực nhanh, thực lực Tiểu Thiên càng ngày càng cường đại, Lâm Phong cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm. Hôm nay hắn đã không có khái niệm về thời gian, hết thảy nhưng gì hắn trải qua đều giống hư ảo, rồi lại giống như thực, giống như hôm nay hắn chính là Tiểu Thiên, hắn có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố đến từ chính thân thể này. Ngày hôm nay, tu vi Tiểu Thiên đã đạt tới Đại Đế cảnh, nhưng mà hắn vẫn đứng trên rặng núi trong hư không mà khóc rống lên, hắn rơi lệ. Có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp nằm trong ngực hắn, nữ nhân này là người hắn yêu thích nhưng hắn lại không thể bảo vệ tốt cho nàng. Hắn khóc rống lên, khóc đến khi con ngươi thấm huyết. Cuối cùng, hắn mang nữ nhân hắn yêu đặt phía trên một ngọn núi. Hắn nhìn về phía trước và bắt đầu giết chóc, một ngày này máu chảy thành sông, từng tòa sơn mạch bị máu tươi nhiễm hồng. Từ nay về sau, cho dù nữ nhân mỹ mạo vô song xuất hiện trước mặt hắn, hắn vẫn lạnh như băng, tất cả bởi vì hắn sợ hãi quá khứ sẽ lặp lại, nhưng mà vô luận như thế nào, một khi hắn về tới nhà, trở lại nơi ngày của hắn sống cùng sư tôn, mọi ủy khuất bên ngoài hắn phải chịu như tan thành mây khói, đó là nơi tâm linh hắn luôn hướng tới, nơi đó vĩnh viễn là nhà của hắn. Lâm Phong có thể cảm nhận được loại ấm áp này, giống như hắn đang ở nhà của hắn trong Dương Châu Thành, Tuyết Nguyệt Quốc vậy, cảm giác ấm áp vô cùng, không sự vật gì có thể thay thế cảm giác này. Tiểu Thiên dần trưởng thành và quật khởi, càng ngày hắn càng mạnh. Hắn trải qua vô số kỳ ngộ, cũng trải qua vô vàn kiếp nạn, trong chiến đấu vô số lần sống và chết chỉ cách nhau một màng mỏng. Mỗi khi hắn rơi vào thời điểm này, Lâm Phong lại cảm giác được sự lo lắng giống như đến từ bên trong quỹ tích nhân sinh của đối phương, hắn lại thấy được bóng dáng của mình. Bất kỳ một cường giả nào quật khởi đều phải trải qua con đường này, vô luận chính tà, thiện ác hay phật ma, chỉ cần muốn bước trên con đường đỉnh phong, tất nhiên phải thừa nhận vô tận suy sụp cùng thống khổ. Hôm nay bên ngoài Tiểu Thiên đã có cơ nghiệp của chính mình, hắn sáng lập thiên địa thuộc về mình, nắm giữ trong tay quyền lực to lớn, được vô số người kính ngưỡng. Ngày hôm nay thần tình hắn băng lạnh, ánh mắt thâm thúy, ánh mắt hắn giống như có thể nhìn thấu tinh thần. Ngày này, Tiểu Thiên đại hôn, hắn tìm một nữ nhân yêu hắn, tuy rằng hắn vẫn không quên được người ngày xưa hắn yêu, nhưng mà hắn đã đạt tới tu vi Thánh Đế cảnh, cũng nên có thê tử cùng hậu nhân của mình. Ngày này, Tiểu Thiên có rất nhiều con cháu hậu bối, khai chi tán diệp, tu vi hắn đã đạt tới Thánh Đế cảnh đỉnh phong. Rốt cục, Tiểu Thiên cũng buông xuống hết thảy, đuổi theo tầng thứ vô thượng thánh cảnh, dứt bỏ hết thảy, du lịch các đại thế giới, trải qua thế gian biến ảo, hắn sáng tạo ra thế giới của mình. Thẳng đến một ngày, hắn có điều cảm ngộ. Sáng tạo ra một loại thần thông đáng sợ, cơ hồ bước một chân vào thánh cảnh. Ngày này, hắn lại nhớ tới tất cả những địa phương thân thiết với hắn, nhìn thấy những người thân thiết nhất của hắn.
- Sư tôn.
Chứng kiến trung niên dần dần già nua, Tiểu Thiên cảm giác trong lòng có chút lạnh. Hôm nay, thực lực của hắn đã tiếp cận sư tôn hắn, mà sư tôn hắn cũng bắt đầu già nua.
- Tiểu Thiên, ngươi đã trở lại.
Lão nhân ngồi trong sơn động, mỉm cười với hắn. Tiểu Thiên lập tức tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh sư tôn hắn, cho dù hắn cường đại như thế nào, người hắn kính trọng nhất vẫn là sư tôn hắn.
- Sư tôn đã già.
Nhìn ngươi có cảnh giới tu vi như hôm nay chính là an ủi lớn nhất. Tiểu Thiên ngẩng đầu, nhìn sư tôn, cười nói:
- Sẽ không, sư tôn nhất định sẽ đột phá được gông cùm xiềng xích, người sẽ đặt chân vào cảnh giới kia, Tiểu Thiên sẽ toàn lực trợ giúp sư tôn.
- Phải không, ngươi có gì có thể trợ sư tôn đây?
Lão nhân lắc lắc đầu.
- Chỉ cần con có thể làm được thì con sẽ làm.
Tiểu Thiên đã là cường giả tuyệt đỉnh, nhưng mà ở trước mặt sư tôn, hắn vĩnh viễn là trẻ con.
- Hảo, vậy hiện tại ngươi giúp sư tôn một việc, hãy cho ta nhìn xem những năm này ngươi đã trải qua những gì.
Lão nhân cười nói.
- Vâng.
Tiểu Thiên gật đầu, hắn nhắm mắt lại, bàn tay lão nhân đặt lên trên đầu hắn, thấp giọng nói:
- Buông ra hết thảy, để vi sư cảm thụ.
Tiểu Thiên vẫn gật đầu, buông ra hết thảy, giống như qua thật lâu, thật lâu. . . Thời điểm Tiểu Thiên mở mắt ra, cả người hắn co rút, lộ ra thần sắc thống khổ vô cùng, nhưng lòng hắn càng đau khổ hơn, hắn nhỏ lệ, hắn đã từng nghĩ sau một lần kia hắn sẽ vĩnh viễn không rơi lệ nữa nhưng hắn đã sai lầm rồi.
- Sư tôn, vì cái gì?
Tiểu Thiên rống lên một tiếng, trong nhân sinh của hắn đây là lần đầu tiên hắn phát ra tiếng rống với sư tôn hắn:
- Chỉ cần sư tôn muốn con có thể kinh dâng ra hết thảy.
Đây rốt cuộc vì sao? Hắn không hiểu, lòng hắn nhỏ máu, hắn nhìn thấy người hắn kính trọng nhất, người thân thiết nhất của hắn, cho dù thời điểm hắn tuyệt vọng cỡ nào, người hắn nghĩ đến đầu tiên vĩnh viễn là sư tôn hắn. Dường như Lâm Phong cũng đang khóc, hắn đã trải qua cả đời cùng với Tiểu Thiên, Lâm Phong có thể cảm nhận được cảm tình của Tiểu Thiên, hắn cũng đau, đau thấu tâm can.
- Hài tử ngốc, vì thực lực ta có thể buông tha hết thảy.
Ánh mắt lão nhân vẫn hiền lành, bình tĩnh nói, một cỗ lực lượng đáng sợ tràn ra nuốt hết tất cả những gì Tiểu Thiên có được, bao gồm cả thần hồn, trí nhớ của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT