Cuối cùng chín người đã nhìn thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa cổ lão.
Giữa vòm trời và mọi người là một vùng đất đỏ như máu, hư không phiêu đãng từng đợt từng đợt khí tức đáng sợ. Khiến cho người ta cảm thấy kiêng kị.
- Tiến về phía trước có thể tiến vào lãnh địa Vạn Yêu Vương.
Bạch Vũ mở miệng nói, đồng tử bọn người Lâm Phong nhất thời ngưng trọng, rốt cục họ cũng bước vào bên trong lãnh địa Vạn Yêu Vương sao. Không biết trong đó có cái gì, bọn họ nghe đồn trong lãnh địa Vạn Yêu Vương có vô số Cổ Yêu cường đại hội tụ, đó chính là thiên đường của yêu thú, Vạn Yêu Vương Thánh Vực. Đã có rất nhiều phiên bản truyền lưu về nơi này. Lúc này phía trên đầu đám người Lâm Phong tràn ngập từng đợt khí tức huyết tinh, hiển nhiên một đường đi tới, bọn họ đã trải qua giết chóc vô số.
- Đây là nơi nào?
Thanh Dực thì thào nói. Nhìn thấy vòm trời huyết sắc phía trước, cộng với việc bên ngoài lãnh địa Vạn Yêu Vương gặp phải công kích gì thì bọn họ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn nữa. Chính vì vậy bọn họ tuyệt không dám thả lỏng tâm thần.
- Thử xem sẽ biết.
Chỉ thấy thân thể Thanh Hải Chi Bằng hướng về phía trước, trong giây lát cánh chim phá không mà ra, thân ảnh hắn giống như một đạo lưu quang bay về phía trước. Trong phút chốc, hắn nhảy vào trong bầu trời huyết sắc phía dưới, nhưng ngay sau đó thân thể hắn như lâm vào đầm lầy. Tốc độ của hắn đột nhiên trở nên phi thường chậm chạp, trong giây lát đồng tử cự đại của hắn co rút lại, mà bên này đồng tử đám người Lâm Phong cũng đều đọng lại trên thân ảnh đã bị hạn chế của Thanh Hải Chi Bằng.
- Nơi nào?
Hà Trạch Chi Mãng mở miệng hỏi. Chỉ thấy phiến hư không huyết sắc phía trên biến ảo, giống như hóa thành cỗ lực lượng vô hình không ngừng công kích lên trên người Thanh Hải Chi Bằng, nhưng loại lực lượng vô hình này gần như không có dao động khí tức như hòa làm một với phiến không gian kia, mọi người phía xa không thể cảm thụ rõ ràng.
- Cổ Yêu tử vong để lại Đạo cùng ý niệm của họ hội tụ thành bầu trời huyết sắc nơi này.
Thanh Hải Chi Bằng phun ra một đạo thanh âm, rồi đột nhiên kêu to một tiếng, thân thể như bị vô tận thanh quang bao phủ, hắn gian nan xông tới phía trước dường như muốn xé mở cỗ lực lượng cách trở kia.
- Tốc độ của Thanh Hải Chi Bằng vô song, hắn cũng bị hạn chế tới bước này, có thể thấy được lực cản mạnh đến mức nào.
Thân thể Tử Hư Chi Giao mượn thiên địa đại thế trong giây lát lướt tới phiến không gian kia, oanh long long, tiếng vang đáng sợ không ngừng vang lên, đột nhiên tốc độ của hắn cũng chậm xuống, nhưng chỉ thấy hắn oanh ra từng quyền, trong miệng phát ra tiếng long khiếu, cước bộ vẫn hướng tới phía trước, không ngờ tốc độ của hắn còn nhanh hơn Thanh Hải chi Bằng.
- Lực lượng ngăn cản Thanh Hải Chi Bằng cùng Tử Hư Chi Giao chính là một loại lực lượng, vì Tử Hư chi Giao am hiểu lực lượng, mà lực lượng hắn cường đại nên hắn mới chiếm ưu thế.
Bọn người Bạch Vũ cũng lần lượt bước vào vòm trời huyết sắc kia, Lâm Phong cũng không ngoại lệ, lúc hắn chân chính bước ra cước bộ mới cảm nhận được cỗ lực lượng đáng sợ này, một cỗ trọng lực chi đạo đáng sợ. Bất chợt một âm thanh tê rống chấn động thần hồn, một cỗ ý niệm Yêu Đế vô cùng đáng sợ điên cuồng nhảy vào trong thân thể hắn, da đầu hắn chợt run lên, trong nháy mắt hắn phải chịu không biết bao nhiêu loại lực lượng, khó trách Thanh Hải Chi Bằng đã nói Cổ Yêu tử vong để lại Đạo cùng ý niệm hội tụ thành bầu trời huyết sắc, vô cùng đáng sợ.
- Đông!
Trong giây lát Lâm Phong bước ra, quanh thân hắn tràn ra vô tận ma quang, đồng tử đen kịt, ma ý lượn lờ quanh thân, không để ý niệm cùng đạo uy ăn mòn.
- Xuy.
. . Một đạo huyết lôi giống như phá tan hết thảy, bay thẳng đến đánh sâu vào thần hồn Lâm Phong, giống như hóa thành một tôn yêu ảnh, muốn xé rách thần hồn Lâm Phong.
- Biến.
Thần hồn Lâm Phong phát ra tiếng rống giận, vô số tử vong kiếp kiếm cuồn cuộn oanh giết ra phá tan đạo huyết lôi ấy nhưng thần sắc Lâm Phong càng trở nên ngưng trọng, phiến thiên địa huyết sắc này thật đáng sợ. Chín người từng bước đi tới, mỗi bước đều gian nan vô cùng nhưng không có người nào có ý lui bước, từ khi bắt đầu đến hiện tại đều như vậy.
- Rốt cuộc cái gì đã hội tụ thành mảnh thiên địa đáng sợ như vậy, chẳng lẽ thật sự là vô tận Cổ Yêu tử vong hội tụ thành?
Trong nháy mắt ý niệm Lâm Phong lóe lên nhưng giờ phút này hắn càng tập trung lực chú ý trên đường phía trước, tất phải bước qua phiến không gian này. Đế Nặc Chi Kiếm là người đầu tiên tiếp cận cánh cửa kia, hắn trực tiếp đẩy cửa bước vào, bên trong cánh cửa kia là một mảnh không gian khác. Tử Hư chi Giao nổi giận gầm lên một tiếng, long uy nổi lên từng trận, chấn động thiên địa, rồi đột nhiên cũng phá vỡ hết thảy lực cản tiến vào trong cánh cửa cổ xưa. Tiếp theo, Ám Kim Đồng Vương, Thanh Hải Chi Bằng, Hà Trạch Chi Mãng, Bạch Vũ, Lâm Phong bọn họ đều đi vào cánh cửa đó, cho dù phiến thiên địa huyết sắc này cũng không thể ngăn cản bước chân của bọn họ. Sau khi Lâm Phong đi vào cánh cửa, hắn rõ ràng phát hiện chính mình đang đứng trên một đài cao, không chỉ có mình hắn mà còn có đám người Bạch Vũ, càng làm cho Lâm Phong không thể tưởng tượng nổi đó là giờ phút này bốn phía trên đài cao đều là bóng người, bọn họ đang đánh giá đám người Lâm Phong lộ ra chút thần sắc thú vị. Lâm Phong giống như đã nhận ra cái gì, hắn ngẩng đầu lên chứng kiến trong hư không có một quầng sáng, trên đó Thanh Dực cùng thân ảnh thị nữ Bạch Vũ xuất hiện bên trong, và tất cả những gì bọn họ trải qua bên trong phiến thiên địa huyết sắc kia cũng hiển hiện rõ ràng trên quầng sáng. Thần sắc Lâm Phong cứng ngắc, bọn họ từ bên ngoài trải qua lãnh địa Vạn Yêu Vương đến nơi đây đều bị đám người này chăm chú quan sát? Mà trong lúc này, Lâm Phong cũng dò xét đám người chung quanh cùng phiến không gian này, đây là một tòa yêu thành có phong cách cổ xưa, từng tòa yêu thành đứng sừng sững, tạo thành các loại hình thái, có yêu ngưu cao tới vạn trượng, cổ viên vô vùng cự đại, hình dáng những tòa thành này chính là yêu ngưu, là cự viên, là giao long. Trong hư không, có những yêu thú cự đại đáng sợ, phi ưng khổng lồ, đại bằng, yêu long mọc ra cánh chim màu đen, các loại yêu thú mạnh mẽ không chút nào che dấu bản thể, huyền phù trên hư không. Tất cả chúng đều hướng ánh mắt nhìn về phía này.
- Trong này mới là lãnh địa Vạn Yêu Vương chân chính.
Quả nhiên là thiên đường của yêu thú. Tâm Lâm Phong sinh ra gợn sóng, không chỉ mình hắn mà ánh mắt đám người Thanh Hải Chi Bằng cũng đang đánh giá không gian chung quanh, đồng tử khẽ nheo lại.
- Tiểu gia hỏa, ngươi cũng tới nơi này.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm truyền ra, thần sắc Thanh Hải Chi Bằng ngưng trọng, ánh mắt hướng nhìn tới nơi phát ra thanh âm nhìn lại, chỉ thấy nơi đó xuất hiện thân ảnh một trung niên khoác áo choàng da đang bước chậm về phía hắn. Thời điểm chứng kiến thân ảnh đó trong lòng Thanh Hải Chi Bằng hung hăng run rẩy xuống:
- Ngươi là.
. . Ngưu thúc.
- Ân.
Ngươi trưởng thành rồi hơn nữa thực lực cũng trở nên lợi hại như vậy, thật không làm cha mẹ ngươi thất vọng. Vị trung niên trên đầu mọc sừng cười nói, hóa ra yêu thú này là một tôn yêu ngưu, trưởng bối lúc nhỏ của Thanh Hải Chi Bằng, quan hệ với phụ thân Thanh Hải Chi Bằng phi thường tốt. Hôm nay, Thanh Hải Chi Bằng bước vào lãnh địa Vạn Yêu Vương không ngờ gặp lại hắn.
- Ngưu thúc, ngươi như thế nào cũng ở trong này?
Thanh Hải chi Bằng nghi hoặc hỏi.
- Không chỉ có ta mà còn có phụ thân ngươi.
Hắn cũng trong này. Trung niên nhàn nhạt nói, thần sắc Thanh Hải Chi Bằng đọng lại, trong lòng đột nhiên run rẩy:
- Cha ta, ông ấy còn sống?
- Đương nhiên, ngươi cho rằng phụ thân ngươi đã chết rồi à.
Trong phiến lãnh địa này hắn còn thống lĩnh một phương đó. Trung niên chậm rãi nói, khiến cho thân thể Thanh Hải chi Bằng khẽ run rẩy:
- Đã như vậy, vì sao ông ấy không đi tìm cháu.
Thanh âm của Thanh Hải Chi Bằng có chút kích động, nhưng mà trung niên mỉm cười lắc đầu:
- Trong này là lãnh địa Vạn Yêu Vương.
- Lão độc vật, chúng ta lại gặp mặt.
Đúng lúc này, một phương hướng khác có thanh âm truyền ra, người phát ra âm thanh chính là Hà Trạch Chi Mãng, ánh mắt hắn đọng lại nhìn chằm chằm đạo thân ảnh phía trước. Người nọ lớn lên cực khó coi, trên đầu giống như có bọc mủ, thời điểm cặp mắt nhìn chằm chằm người khác làm cho người ta cảm giác sợ hãi nhè nhẹ.
- Là ngươi, hai trăm năm trước ngươi biến mất để tiến vào trong này.
Thần sắc Hà Trạch Chi Mãng cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào người trước mắt, trong lòng có chút chấn động, lão quái vật này thực lực phi thường lợi hại, tuy rằng thiên phú tu luyện không phải quá mạnh mẽ, nhưng luận sức chiến đấu lại cực kỳ đáng sợ.
- Đúng vậy, ta so với ngươi đến sớm hơn hai trăm năm.
Động tác của lão độc vật ngươi chậm quá. Người có diện mạo khó coi kia thấp giọng cười nói.
- Lão yêu quái, tu vi của ngươi đã đến Thiên Đế cảnh, ngươi đột phá từ khi nào?
Hà Trạch chi Mãng nhìn chằm chằm vào đối phương nói.
- Ha ha, cũng đã đột phá hơn một trăm năm mươi năm, ngươi không ngờ vẫn giữ nguyên cảnh giới cũ.
Người nọ lớn tiếng cười nói, lộ ra vẻ đắc ý, khiến thần sắc Hà Trạch Chi Mãng cứng ngắc, phi thường khó coi. Hơn một trăm năm mươi năm này thực lực đối phương chỉ sợ đã đạt một cái tầng thứ khác rồi.
- Trong này rốt cuộc là nơi nào?
Tâm tình Hà Trạch Chi Mãng phi thường không tốt, vô cùng buồn bực, yêu thú từng cùng hắn không sai biệt lắm, hôm nay lại bỏ xa hắn một trăm năm mươi năm.
- Ngươi nhất định sẽ thích lãnh địa Vạn Yêu Vương này.
Người nọ cười quái dị, khiến cho trong lòng Hà Trạch Chi Mãng khẽ nhảy lên, mà ánh mắt đám người Bạch Vũ đều nhìn đám người chung quanh.
- Những yêu thú cường đại từng biến mất tại tám tòa đế thành, chẳng lẽ tiến vào phiến lãnh địa này rất nhiều sao?
Lúc này, Ám Kim Đồng Vương mở miệng hỏi đám người. Rất nhiều người bước vào lãnh địa Vạn Yêu Vương, ngoại giới mọi người đều nói bọn họ đã chết, cũng có người từng đi ra ngoài nhưng đối với chuyện tình trong lãnh địa Vạn Yêu Vương thường rất ít đề cập đến. Có lời đồn truyền ra, nơi này là thiên đường yêu thú. Hôm nay, bọn họ đã hiểu được rất nhiều yêu thú cường đại từng bước vào lãnh địa Vạn Yêu Vương kỳ thật vẫn chưa chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT