Một màn quỷ dị trên đài chiến đấu khiến cho đám người cả kinh, Hắc Thường thống lĩnh cùng với Tần Dao vốn đã tính toán rời đi cũng lộ ra thần sắc hứng thú.
- Phụ thân, hình như sự thật cùng với lời người nói có chút giống nhau, thực lực người này thật lợi hại.
Tần Dao nhìn thoáng qua thanh niên trên đài chiến đấu, nàng tự hỏi lấy thực lực của chính mình muốn đối phó một người có được hai mươi ba chiến thắng liên tiếp, vẫn cần tiêu phí một chút công phu, nhưng mà người này lại dễ dàng đánh bại đối phương như thế, thực lực hắn không bình thường chút nào. Đương nhiên những người khiêu chiến cũng hiểu được chuyện này, bởi vậy sau khi thanh niên kia chiến thắng một lúc không có ai đi lên đài chiến đấu nữa. Thanh niên này tự nhiên là Lâm Phong, giờ phút này hắn còn không biết rõ Vương Tiêu ở đâu, đành phải thông qua bách chiến bách thắng để bước vào trong phủ thành chủ. Lúc này lại có một người đi lên đài chiến đấu, người này nhìn thấy Lâm Phong mắt nhắm lại thì trong lòng không khỏi có chút tức giận, xem ra đối phương không tôn trọng hắn .
- Thỉnh chỉ giáo.
Người này mở miệng nói ra một câu, lãnh ý trên người lập tức tràn ngập, đúng lúc này Lâm Phong mở mắt ra, thanh niên kia chỉ cảm thấy phía trước có một đôi ma nhãn đen kịt, lực lượng ăn mòn tiến nhập vào bên trong óc hắn, cặp mắt tử vong kia giống như ẩn chứa tử vong ý đáng sợ, sinh mệnh lực trên người hắn bị cướp đoạt, bị khí tức tử vong chiếm cứ, một ánh mắt khiến hắn cảm nhận được sự tử vong, giống như hắn thật sự phải chết vậy, giờ khắc này hắn mới hiểu được tại sao người vừa rồi tự động đi xuống đài chiến đấu.
- Đi xuống.
Lâm Phong lại phun ra hai chữ, sắc mặt người nọ nhất thời trầm xuống, âm thanh tử vong quanh quẩn trong óc hắn, thân thể hắn không tự chủ được chuyển qua, hướng về phía dưới đài chiến đấu đi đến, hắn và người vừa rồi giống nhau.
- Vù.
. . Đám người phun ra một ngụm trọc khí, lực lượng người này thật quỷ dị, một ánh mắt, một câu nói cũng khiến đối phương phải bước xuống chiến đài. Trận chiến thứ ba vẫn như thế. Mọi người vẫn chưa nhìn thấy Lâm Phong hạ thủ dù chỉ một chút thực lực, họ muốn nếm thử một phen lực lượng của người này như thế nào, bởi vậy Lâm Phong thắng liên tiếp rất nhanh.
- Tử vong đạo của hắn ít nhất là tiểu thành, rất khả năng còn lợi hại hơn.
Hắc Thường thống lĩnh quan sát Lâm Phong trên chiến đài, bởi vì đối phương xuất hiện mà bọn họ tạm thời không có rời đi.
- Đã là trận chiến thắng thứ hai mươi tám rồi, chẳng lẽ không có người nào có thể chống cự một ánh mắt của hắn sao?
Lúc này thần sắc Tần Dao trở nên cứng ngắc, thực lực của nàng hôm nay cũng phi thường lợi hại, nàng nắm trong tay địa ngục hỏa, uy lực vô cùng, đã lĩnh ngộ đạo ý, nhưng nàng đứng trước mặt người này giống như có chút không đáng nhắc tới thì phải.
- Mạc Thương lên rồi, thực lực Mạc Thương cực kỳ lợi hại, tử vong đạo vô cùng đáng sợ, trận chiến này chắc sẽ rất tuyệt vời.
- Mạc Thương.
Tần Dao nhìn người nọ một chút, nhưng lại lập tức lắc lắc đầu, thực lực Mạc Thương và nàng tương đương, tuy rằng có chút lợi hại, nhưng chỉ sợ khó có thể đánh bại đối phương, nhưng không đến mức bị một ánh mắt đánh bại.
- Ta cũng am hiểu tử vong đạo, bởi vậy ngươi hay ra tay đi, đạo của ngươi đối với ta không có tác dụng quá lớn.
Lời nói của hắn vừa hạ xuống, trong con ngươi của Lâm Phong đã bộc phát ra một luồng ánh sáng tử vong đáng sợ, trong khoảnh khắc từng đợt từng đợt khí tức tử vong khủng bố trực tiếp lao ra, giống như trực tiếp tiến nhập vào bên trong thần hồn của hắn, Mạc Thương cảm thấy cả người bị một luồng tử ý bao phủ, mặc dù hắn am hiểu tử vong đạo nhưng lúc này hắn cũng lâm vào tử vong.
- Ông!
Lâm Phong bước ra từng bước buông xuống trước mặt Mạc Thương, nhìn chằm chằm vào đối phương.
- A.
. . Một đạo tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Mạc Thương trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, thần sắc hắn giống như đã trải qua chuyện tình cực độ sợ hãi vậy. Đám người chứng kiến một màn này cũng hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng họ chấn động, Mạc Thương mang theo vẻ mặt cực kỳ khó coi, thậm chí hắn còn không dám liếc nhìn Lâm Phong nữa mà trực tiếp đi xuống chiến đài, đi vào bên trong đám người biến mất không thấy.
- Chúng ta vẫn xem nhẹ thực lực của hắn rồi, hắn so với trong tưởng tượng của ta càng thêm đáng sợ.
Thần sắc Hắc Thường thống lĩnh ngưng lại, mở miệng nói:
- Tử vong đạo của hắn tuyệt đối bước vào cảnh giới tiểu thành, nếu thượng vị hoàng đỉnh phong lĩnh ngộ đạo không cường đại, căn bản không thể cùng hắn đánh đồng.
- Ân.
Tần Dao gật đầu thật sâu, nàng lại nhớ tới người nọ, người nọ cũng cực kỳ đáng sợ, nhất là thời điểm bọn họ gặp nhau lần cuối cùng, quả thực giống như tử thần, tử vong trường hà thổi quét mà ra, khoảnh khắc mang người ta bao phủ giết chết, nhân vật thượng vị Hoàng trên tay hắn không chịu nổi một kích, hắn có thể tùy ý giết chết. Tử vong đạo của người trước mắt cũng phi thường lợi hại, hắn chỉ đánh bại đối thủ, không có hạ thủ tàn nhẫn, nếu hắn muốn giết chết đối phương, chỉ sợ cũng cực kỳ dễ dàng. Chiến đấu vẫn kéo dài, năm mươi trận thắng liên tiếp, sáu mươi trận thắng liên tiếp, thẳng đến chín mươi trận thắng liên tiếp, thanh niên kia thủy chung không hề động tay, một ánh mắt, một luồng ý niệm, một đạo thanh âm, cũng đủ giết tất cả đối thủ, quét ngang hết thảy. Lúc này đám người đã sớm chết lặng, thậm chí một số nhân vật lợi hại trong Tống Đế thành cũng đi tới.
- Đó là A Na thống lĩnh và A Tu La thống lĩnh, A Tu La thống lĩnh là Ma Vương chuyên giết người, một trong những vị thống lĩnh đáng sợ nhất Tống Đế thành, không ngờ hắn cũng đến đây.
Đoàn người chứng kiến nhân vật đi lên Quan Võ Đài chính là A Tu La thì trong lòng run sợ, xem ra người mới xuất hiện kia đã dẫn phát oanh động rất lớn, hắn cường thế lấy được thành tích thắng liên tiếp rất nhiều người, cho tới bây giờ không có người nào có thể làm được chuyện bực này cả, chỉ nghe thôi cũng thấy rợn cả người, có lẽ cả địa ngục này không có nhiều cường giả Vũ Hoàng như vậy. Cả người A Tu La thống lĩnh lộ ra huyết khí đáng sợ, tóc dài đỏ như máu, ánh mắt hắn cũng có thể làm cho người ta tiến vào địa ngục, lúc này hắn khoanh tay mà đứng, bình tĩnh đứng trên Quan Võ Đài, bên cạnh thân thể hắn còn có vài vị Phó thống lĩnh, họ đều là những nhân vật có thực lực cực kỳ lợi hại. Hắc Thường thống lĩnh có chút kinh ngạc, không ngờ gia hoả này cũng xuất hiện. Ánh mắt lơ đãng của Lâm Phong cũng hướng về phía Quan Võ Đài nhìn thoáng qua, trong lòng cười lạnh, hắn không ngại dẫn phát một chút động tĩnh đi ra, bởi vì sau khi hắn giết chết Vương Tiêu, hắn sẽ mượn nhờ Tống Đế thành rời đi Minh giới, hôm nay Tiên Quốc thí luyện đã khép kín, nếu không thể thông qua thí luyện như Thần Điện nói thì hắn cần một năm sau mới có thể tiếp tục tiến vào Tiên Quốc thí luyện, nhưng hắn phải bên trong nán lại một năm, vì một năm sau cánh cửa khác mới có thể mở ra, như vậy hắn tốn mất hai năm thời gian, quá lâu! Đến Minh giới giết chết Vương Tiêu, vì hắn biết chuyện tình Thanh Liên thống lĩnh không chỉ có quan hệ đến hắn, trên lưng hắn đeo cái gì, chỉ có thể đợi cho thực lực cường đại rồi dựa vào lực lượng tự thân đến giải quyết mà thôi. Lại thêm vài trận chiến thắng liên tiếp nữa, Lâm Phong đã thắng liên tiếp chín mươi bảy trận, không có người nào có đủ tư cách để hắn xuất thủ.
- A Tị, ngươi đi ra đi.
A Tu La thống lĩnh nhàn nhạt nói, chỉ thấy một đạo thân ảnh mãnh liệt bước về phía trước một bước, đi lên đài chiến đấu, một cỗ tử vong huyết khí kinh khủng hướng về phía Lâm Phong ập tới, giống như có thể dễ dàng giết chết người ta.
- Đây là A Tị, nghe đồn hắn chính là đệ tử đích truyền của A Tu La thống lĩnh, hắn có thiên phú tuyệt luân, người nối nghiệp trong tương lai của A Tu La thống lĩnh.
- Dĩ nhiên là A Tị, nghe nói hắn thiếu chút nữa vượt qua khảo hạch của Minh Thần Điện, thực lực cực kỳ đáng sợ, đạo của hắn chính là A Tì địa ngục, hắn làm cho người ta lâm vào A Tì địa ngục, bị giết chết trong đó.
Lâm Phong cẩn thận nhìn thoáng qua cường giả xuất hiện trước thân, thực lực người này có chút lợi hại.
- Không ngờ A Tị cũng xuất thủ, xem ra chuỗi thắng liên tiếp của người này cũng phải kết thúc rồi, cho dù thực lực hắn cực kỳ lợi hại thì kết quả cũng vậy.
Tuy rằng mọi người đều biết đạo của Lâm Phong rất đáng sợ, nhưng A Tị chính là nhân vật thiếu chút nữa có thể bước vào Thần Điện, thực lực lợi hại cỡ nào, cả Tống Đế thành cũng không tìm thấy bao nhiêu Vũ Hoàng có thể cùng hắn chống lại . A Tị nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, cả hai đều không nói gì, đột nhiên một cỗ đạo ý đáng sợ tràn lên người Lâm Phong, giờ khắc này Lâm Phong cảm giác mình giống như đang ở trong một cái huyết sắc địa ngục, bị vô tận huyết quang tàn sát giết chết, đạo uy giống như muốn chui vào trong thân thể Lâm Phong, giết chết Lâm Phong thu gặt huyết nhục của hắn. Thần sắc Lâm Phong ngưng hạ, tâm niệm vừa động, lực lượng tử vong từ trong hư vô hiện lên vờn quanh quanh thân thể hắn, cước bộ Lâm Phong hướng về phía trước bước ra, Tử Vong Chi Nhãn xuyên thấu hết thảy, bắn vào bên trong óc đối phương, cảnh tượng đáng sợ đến cực điểm.
- Giết!
A Tị hừ lạnh một tiếng, huyết sắc trong A Tì địa ngục giống như hoá thành lực lượng giết chóc, cắt đứt thần hồn cùng với thân thể Lâm Phong, nhưng mà Lâm Phong chỉ hừ lạnh một tiếng, mười vạn dấu ấn tử vong hóa thành tử vong Hắc Long rít gào, hướng về phía đối phương mà đi. A Tị hừ lạnh một tiếng, cước bộ hướng về phía trước cuồn cuộn mà ra, chưởng ấn hoá thành hình chữ thập bắn ra, một tiếng oanh long đáng sợ vang lên, toàn bộ thiên địa giống như có một cỗ thuỷ triều huyết sắc hướng về phía đối phương đánh qua, lực lượng đáng sợ tới cực điểm.
- Thật lợi hại.
trong lòng Đám người khẽ run lên, chỉ thấy Lâm Phong đánh ra một quyền, huyết sắc hồng triều cũng hướng về hai bên phân liệt, cả thân hình hắn từ bên trong thủy triều xông ra ngoài, dấu ấn tử vong cũng trực tiếp nhảy vào bên trong huyết sắc hồng triều và tiếp tục tiến về phía trước. A Tị cũng nhảy vào bên trong, chứng kiến dấu ấn màu đen cuồn cuộn đánh sâu vào, cắt đứt A Tì địa ngục do đạo của hắn hóa thành, thần sắc hắn thời trở nên cực kỳ khó coi.
- Biến!
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, mười vạn dấu ấn tử vong đoạt tính mệnh người ta bay ra, hai tay A Tị liên tục rung động, huyết quang hóa thành từng đạo chữ thập, ngăn cản lực lượng tử vong ăn mòn. Dấu ấn tử vong trực tiếp bắn ra, Lâm Phong bước ra một bước, nắm tay oanh ra liên tục, âm thanh bạo liệt vang lên không ngừng, A Tị chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ đánh tới, thân thể bạo lui, nhưng mà giờ phút này vô số dấu ấn tử vong đã vây quanh hắn, khiến sắc mặt A Tị xanh thẫm, nói:
- Ta nhận thua.
Huyết quang biến mất, A Tị cũng không quay đầu lại mà rời khỏi đài chiến đấu, chuyện này khiến cho đám người cực kỳ rung động, người này không khỏi quá cường đại rồi, không ngờ không ai biết hắn là người phương nào, A Tị cường đại như thế cũng bị hắn đánh bại, thậm chí hai người giống như không phải một cấp bậc. Lâm Phong dễ dàng cướp lấy thành tích bách chiến bách thắng, giờ phút này trên Quan Võ Đài có một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện nơi đây, đó chính là Vương Tiêu, sau khi hắn nghe thấy A Tu La thống lĩnh cùng với A Tị bị người đánh bại, hắn liền đi tới!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT