Sau khi Lâm Phong đi ra không lâu, thân ảnh Lôi Động Thiên cũng xuất hiện, chỉ thấy sắc mặt Lôi Động Thiên rét lạnh đến cực điểm, không có một chút cao hứng khi thăng cấp, chỉ có sát khí tràn ngập.


- Lâm Phong, ngươi sẽ phải sám hối.


Thanh âm của Lôi Động Thiên cuồn cuộn, đôi mắt tràn ngập sát ý phóng tới chỗ Lâm Phong, giờ phút này người đứng bên ngoài có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong thế giới, hắn biết được, vừa rồi hắn quỳ xuống trước mặt Lâm Phong đã bị mọi người nhìn thấy, kể cả gia tộc của hắn, loại sỉ nhục này, hắn sẽ hoàn lại Lâm Phong gấp trăm gấp ngàn lần, giết, chỉ có hành hạ Lâm Phong đến chết, hắn mới rửa sạch được sỉ nhục.


- Xem ra đến hiện tại ngươi vẫn còn chưa tỉnh ngộ, có cơ hội lại tiếp tục quỳ đi.


Lâm Phong nhàn nhạt nói, sau đó nhìn thoáng qua con số trên đỉnh đầu Lôi Động Thiên, một trăm ba mươi sáu, mà hắn đứng ở thứ một trăm ba mươi lăm.


- Kiếm Manh, Nhược Tà, Đạm Đài, Thiên Si còn có Kinh Thú đã ở đây.


Lâm Phong nhìn thấy thế giới bên trong, rất nhanh hắn tìm được rất nhiều thân ảnh quen thuộc, chẳng qua, Đạm Đài, Kinh Thú cùng với Thiên Si vẫn còn trong Mê Thành tiến hành thí luyện, chỉ sợ bọn họ đến khuya mới có thể đi đến một tầng không gian khác, nếu cứ như vậy, bọn họ có thể thăng cấp hay không, chỉ sợ còn dựa vào vận khí.


- Lực lượng của Đạm Đài rất đặc thù, hắn là người Dược Tộc, có tài nhưng thành đạt muộn, để hắn bắt đầu từ số không, thì rất có hại; Kinh Thú am hiểu lực lượng ám sát, sức chiến đấu chính diện rất yếu, hơn nữa cũng lĩnh ngộ lại, tuy rằng tốt hơn nhiều so với Đạm Đài, nhưng không biết khi nào thì có thể đi tới không gian ánh sáng kia, tam sư huynh cũng rất khác biệt.


Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, ngoại trừ bọn họ, Lâm Phong còn nhìn thấy bên cạnh Ô có một ngờ không ngờ tới, đó là Thanh Phượng. Thanh Phượng nàng cũng đến đây, hơn nữa, ở phía sau nhị sư huynh Hầu Thanh Lâm không xa, sau khi nàng đi theo Thập Tuyệt Lão Tiên rời đi, không ngờ cũng tới tham gia Cửu Tiêu Hội Ngộ lần này, hơn nữa, nàng tựa hồ càng thêm đẹp, cái đẹp này là khí chất, làm cho người ta cảm thấy cao quý, mờ ảo, giống như không thể tiếp cận. Đương nhiên, ngoại trừ mấy người quen kia, ngày xưa người từng ở trong Hoàng Bảng vấn đạo Thánh Thành Trung Châu lấy được thứ tự phía trước, cũng có người xuất hiện ở Cửu Tiêu Hội Ngộ, Đấu Chiến Tăng, Thạch Vân Phong cùng Quỷ Lệ, đều không thấy bọn họ, có thể thấy được tư cách trúng cử Cửu Tiêu Hội Ngộ lần này khó như thế nào.


- Không biết một vòng này, Vận Mệnh Thần Điện sẽ để cho bao nhiêu người thăng cấp.


Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, từng đạo thân ảnh trở về bản tôn, cũng có người bị chết, khiến Lâm Phong cảm thán, mấy nhân vật yêu nghiệt đến từ các đại lục, một đám bị chết. Mọi người cũng kiên nhẫn đợi, chú ý mỗi một trận đối quyết bên trong, rốt cục, lúc mọi người nhìn chằm chằm người thứ năm trăm xuất hiện, thì bàn tay người tiên tri vung lên, ánh sáng biến ảo, hư không loạn cả lên, khắp thế giới ảo cảnh giống như tan biến, tất cả mọi người lục tục tỉnh táo lại, còn chưa kịp đi ra nội tâm đã bắt đầu trầm xuống, bọn họ biết, chính mình có khả năng bị đào thải, nhưng đến lúc bọn họ thấy con số trên đỉnh đầu rất nhiều người, bọn họ càng thêm định.


- Số người thăng là năm trăm, đào thải hơn phân nửa nhân số, mấy người thăng cấp này, thiên phú cùng ý chí của bọn họ ưu tú hơn so với những người đó.


Người tiên tri nhìn thấy mọi người, bình tĩnh mở miệng:


- Người không đạt được thứ tự, lui ra khỏi cột đá đi.


Những người đó đều lộ ra thần sắc thất vọng, hao hết tâm huyết lớn như vậy vì sân khấu này, nhưng mà, lúc đào thải lại giống như rất dễ đang rời khỏi sân khấu này, nhưng bọn họ chỉ có thở dài, tất cả đều lui xuống cột đá, lúc bọn họ đi xuống, cột đá cũng biến mất theo, mà đài cao kia không biết khi nào đã còn rộng lớn như vậy, lưu lại năm trăm người, có thể dễ dàng nhìn thấy đối phương.


- Lâm Phong, thấy ngươi rồi.


Đạm Đài lui xuống cột đá, hô với Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong khẽ gật đầu với hắn, lập tức nhìn thoáng qua Thiên Si cùng với Kinh Thú bên cạnh Đạm Đài, bọn họ cũng không thể đi vào vòng tiếp theo, chỉ có hắn, Hầu Thanh Lâm cùng với Nhược Tà ở lại, đương nhiên, Lang Tà, Quân Mạc Tích, Thanh Phượng cùng với Ô cũng ở lại. Lang Tà cùng Quân Mạc Tích là Vương thể, thiên phú của Thanh Phượng cùng Ô cũng sẽ không kém so với Vương thể, Tam Túc Kim Ô vốn là thần điểu, địa vị trong yêu thú cùng loại với vương thể. Đương nhiên, kế tiếp, bọn họ chỉ sợ gặp phải khảo nghiệm càng thêm ác liệt, nhị sư huynh Hầu Thanh Lâm, Nhược Tà, Ô chỉ sợ cũng không thể cùng nhân vật thực lực tuyệt đỉnh này tranh phong, nếu như đụng tới, nhất định sẽ rất thảm, còn Thanh Phượng được cổ Thánh cường giả Thập Tuyệt Lão Tiên tự mình mang nàng rời đi, chỉ đạo nàng tu hành, hôm nay thực lực bản tôn của Thanh Phượng như thế nào, rất khó dự tính.


- Người nọ chắc đó là Hoa Thanh Phong.


Ánh mắt Lâm Phong nhìn người lấy được vị trí đầu, đó là Thần Tiêu Đệ Nhất Quân.


- Người lấy được vị trí thứ hai, là hắn.


Lâm Phong nhìn chằm chằm Thiên Trận Kỳ Phủ Trận Linh Thể kia, ánh mắt khẽ ngưng lại, lão quái vật kia tựa hồ phát hiện điều gì đó, Thiên Trận Kỳ Phủ Trận Linh thể liếc mắt nhìn Lâm Phong bên này, lập tức nhíu mày, một lát sau, hắn lộ ra nụ cười âm lãnh:


- Tiểu tử kia, hóa ra là ngươi, xem ra thân thể kia là của ngươi, bảo đỉnh của ta chắc hẳn cũng trên người của ngươi đi.


Đồng tử Lâm Phong khẽ co rút lại, không ngờ gia hoả này lại nhận ra hắn, ánh mắt thật lợi hại, giờ phút này hắn dùng diện mạo của bản tôn, không giống lúc ở Thiên Trận Kỳ Phủ.


- Ngày xưa ngươi thần hồn luyện đỉnh, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ còn lại có một cái thân thể, cho nên mới không cẩn thận.


Người nọ tiếp tục nói, lãnh ý trong mắt càng ngày càng mạnh.


- Đỉnh?


Tịnh nghe lời nói của đối phương lộ ra một ít dị sắc, nàng từng gặp được một tôn thú vị đỉnh, đương nhiên, nàng không có nghĩ nhiều, chỉ có một ý niệm chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt của nàng dừng lại trên Thanh Phượng, hai người đều có khí chất cao quý, hơn nữa, còn có vài phần lãnh diễm.


- Thứ năm là Sở Xuân Thu.


Ánh mắt Lâm Phong lại đảo qua đám người, Cửu Tiêu Hội Ngộ kế tiếp nhất định sẽ không tịch mịch.


- Mảnh không gian này là ở nơi nào?


Ánh mắt Lâm Phong nhìn xung quanh đài cao, toà đài cao này giống như di thế mà độc lập, nhưng mà ở xa xa, lại xuất hiện rất nhiều người nhìn vào trong này, mấy người đó không phải người Thần Tiêu Thành, đồng tử của tất cả những người này vô cùng thâm thúy, làm cho người ta cảm thấy sâu không lường được, đều là một ít nhân vật lợi hại. Lúc Lâm Phong quan sát kiến trúc này, bên trong một tòa đại điện, một gã thanh niên trên người khoác trường bào trắng như tuyết ngồi ở kia, lúc người xung quanh nhìn thấy hắn đều tỏ ra kính sợ nhàn nhạt, bọn họ biết thân phận người này, chẳng qua điều thú vị nhất chính là tiểu tử vài tuổi ngồi bên cạnh thanh niên này, ánh mắt tiểu tử đó sáng ngời, nhưng lại cực kỳ có thần, nhỏ như vậy đã ở cảnh giới Tôn Chủ rồi. Phía sau hai người này, có một đoàn người đang ngồi im lặng ở kia, trên người mặc trường bào màu tuyết trắng, nếu như Lâm Phong có ở đây, tất nhiên có thể nhận ra được, đó là thanh niên cường giả Tuyết Tộc đã cùng hắn giao thủ trên Hoàng Bảng vấn đạo, Tuyết Thần Phong, có điều ở trước mặt tiểu hài tử kia, sự kiêu ngạo trong ánh mắt của hắn đã sớm không còn sót lại chút gì. Lúc này, ánh mắt Tuyết Thần Phong xuyên qua hư không, dừng trên người Lâm Phong, lập tức nhìn thoáng qua tiểu hài tử phía trước, hắn không nói gì, nhưng mà, hắn lại biết hai người này có quan hệ gì.


- Lâm Phong, ngươi cùng Già Thiên là thuộc về hai thế giới khác nhau, con của ngươi nhất định trở thành nhân vật chói mắt nhất trong Tuyết tộc, mà ngươi lại không có cơ hội tiếp xúc với đứa con của chính mình.


Tuyết Thần Phong thầm nghĩ trong lòng, thiên phú của Già Thiên đã làm cho cả Tuyết tộc động dung, chắc bởi vì thiẻn phú của Lâm Phong vốn vô cùng không tệ, lại có thêm Mộng Tình có Vương thể, mới tạo nên một tiểu quái vật như vậy.


- Nếu như ngày xưa Linh Lung không gặp được Lâm Phong, mà làm theo Tuyết tộc an bài đi theo hắn, hậu nhân có thể siêu việt hơn Già Thiên sao?


Tuyết Thần Phong nhìn thoáng qua Già Thiên ở đối diện, trong lòng âm thầm nghĩ.


- Già Thiên, một trận chiến này sẽ có một ít nhân vật tỏ ra yếu kém, hãy cẩn thận nhìn thật kỹ chiến đấu lần này, trăm năm mới có một lần cơ hội như vậy.


Lúc này, thanh niên mở miệng nói với tiểu Già Thiên, ánh mắt hắn vẫn nhìn đài cao phương xa, bình tĩnh nói.


- Bá phụ, ta nghe nói Cửu Tiêu Hội Ngộ lần này hội tụ thiên tài Cửu Tiêu đại lục, nếu ngươi cùng cảnh giới với bọn họ, có thể cướp lấy danh hiệu đệ nhất Cửu Tiêu hay không?


Tiểu Già Thiên mở miệng hỏi.


- Không biết nữa, thế giới này không tồn tại giả thiết.


Thanh âm người nọ vẫn bình tĩnh.


- Nghe mẫu thân nói, cha ta là thiên tài Cửu Tiêu đại lục.


Tiểu Già Thiên tiếp tục nói.


- Mẫu thân ngươi yêu phụ thân của ngươi tự nhiên sẽ nói như vậy, Già Thiên, đối với ngươi mà nói, có lẽ ngươi nên quên phụ thân của ngươi đi, hắn sẽ là chướng ngại vật trên con đường trở thành cường giả của ngươi, là trở ngại con đường võ đạo của ngươi, trong lòng ngươi, chắc cũng giống ta chỉ theo đuổi võ đạo.


Ánh mắt thanh niên chuyển qua, dừng trên người Già Thiên.


- Dạ.


Già Thiên khẽ gật đầu, khuôn mặt non nớt tựa hồ đã nghe hiểu khuyên bảo của đối phương, nhưng mà trong lòng cũng thầm nghĩ:


- Không tôn trọng cha mẹ, không phải đạo làm người, nói gì đến võ đạo, võ đạo của ta phải mạnh mẽ, đồng thời, cũng sẽ trân trọng cha mẹ.


Đương nhiên, Già Thiên sẽ không nói ra ngoài, từ nhỏ mẫu thân đã nói cho hắn biết, trong Tuyết tộc này, bất luận người nào,cùng những lời nói hắn nói đều phải tự mình lý giải, mà không phải một mặt nghe theo, phải có ý nghĩ riêng của chính mình. Trên một tòa đại điện đỉnh phong khác, chỉ thấy một thanh niên chắp hai tay sau lưng, khí chất siêu nhiên, lúc này ánh mắt hắn xuyên qua hư không, nhìn phía đài cao Cửu Tiêu Hội Ngộ kia, nói chính xác hơn, là nhìn phía Lâm Phong, cặp mắt thâm thúy lại lộ ra nụ cười chất phác:


- Nhanh như vậy mà Lâm Phong ca đã đi tới sân khấu Cửu Tiêu Hội Ngộ sân khấu, hắn và ta không giống nhau, hắn một đường tự mình đi tới, chắc hẳn đã trải qua vô số gian nan.



- Hy vọng Lâm Phong ca có thể lấy được tốt thành tích, ít nhất, phải lọt vào 100 vị trí đầu tiên, như vậy mới có thể thường xuyên gặp mặt được.


Thanh niên âm thầm nói trong lòng, mà sau lưng hắn là một đoàn người đang nhìn hắn chằm chằm, không dám đến gần, lộ ra thần sắc kính sợ, đồng thời, một vị nữ tử xinh đẹp nhìn chằm chằm thanh niên kia, thấy thanh niên kia nở nụ cười chất phác sáng lạn, lòng của nàng nhịn không được khẽ run rẩy, không ngờ hắn cũng sẽ có một mặt như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play