- Trong thành trấn sẽ có cái gì đang đợi chúng ta đây?


Ánh mắt Lâm Phong nhìn về lối đi vào thành trấn phía trước. Thành trấn kia tràn ngập linh khí, trong hư không giống như lộ vẻ ánh sáng mây lành, nhưng chỉ cần liếc mắt làm cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, cả người đều có loại nói cảm giác vui sướng không nên lời, đối lập tương phản với yêu thú sâm lâm âm lãnh mà bọn họ mới vừa bước ra, nhưng mà, tòa thành trấn này thật sự tốt như vậy chứ? Chỉ sợ, không ai dám suy nghĩ như vậy, chẳng qua, một khi đã an bài tốt đường cho bọn họ, bọn họ chỉ có thể từng bước tiêu sái đi vào.


- Đi thôi.


Lâu Lan Vũ mở miệng nói, nhất thời bảy người bước đi, thân hình lóe lên, chỉ có Phàn Giang tựa hồ cảm thấy dưới chân vô cùng nặng nề, Lâm Phong khẽ dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Phàn Giang nói:


- Nếu cảm thấy tình trạng thân thể không tốt, thì từ bỏ đi.


Phàn Giang nhìn Lâm Phong, lập tức lộ ra ý cười chua xót, hắn đương nhiên có thể hiểu được thâm ý trong lời nói của Lâm Phong, bảy người lạ lẫm tạo thành đồng minh cũng chỉ vì lợi ích mới kết hợp cùng một chỗ, nếu như thực sự gặp nguy cơ, những người khác tuyệt đối sẽ không cố kỵ vứt bỏ Phàn Giang. Phàn Giang không phải ngu ngốc, cánh tay hắn bị xé rách, vẻ mặt của mọi người hắn cũng nhìn thấy trong mắt, tâm tính mấy nhân vật thiên tài này đều rất cứng cỏi, sẽ không bởi vì thương thế của hắn mà có một chút dao động hoặc là bi thương, nếu có chỉ sợ là hờ hững. Lâm Phong nhắc nhở hắn tự nhiên là thiện ý .


- Vừa rồi đa tạ ngươi đã ra tay, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.


Phàn Giang khẽ cười với Lâm Phong, vừa rồi lúc cánh tay hắn bị xé rách, Lâm Phong giúp hắn chém một đầu sư thứu, nếu không thương thế của hắn sẽ thảm hại hơn.


- Chuyện ta phải làm mà.


Lâm Phong không có nói thêm cái gì, xoay người, tiếp tục cất bước đi về phía trước, theo đường đi khoảng thành trấn phía trước càng ngày càng gần. Lúc mọi người dừng bên ngoài thành trấn, nhìn cửa vào phía trước, Lâu Lan Vũ xoay người, cười nói:


- Phàn Giang, trạng thái của ngươi như thế nào rồi, trong đồng minh chỉ có vũ hồn của ngươi giỏi phòng ngự, chỉ sợ vẫn phải dựa vào ngươi canh giữ phòng tuyến ngoài cùng, chúng ta sẽ phối hợp tác chiến, tuy nói khí tức thành trấn này nhìn như hòa nhã, nhưng không biết sẽ gặp cái gì bên trong nữa?


Phàn Giang khẽ sửng sốt, lập tức gật đầu, đi lên phía trước, sau đó vũ hồn thuẫn giáp sinh hiện lên, lập tức bước vào bên trong thành trấn. Mấy người phía sau đều đuổi kịp bước chân của hắn đến gần thành trấn. Lúc này trong hư không, một đoàn ánh sáng bao phủ cả tòa thành, từng luồng đại đạo uốn lượn, từng tòa kiến trúc vắt ngang đại đạo, làm cho người ta không thể phân biệt rõ phương hướng.


- Mê Thành, đây là một tòa mê cung cỡ lớn.


Lâu Lan Vũ đi về một lối đi, phát hiện mỗi một con đường đều có nhánh nhỏ, hơn nữa có rất nhiều nhánh không thể tìm thấy đường.


- Mê Thành?


Thần sắc Lâm Phong khẽ ngưng lại, người tiên tri thiết kế nơi đây thành một tòa Mê Thành, như vậy chẳng phải tất cả người từ yêu thú sâm lâm đi ra cũng có khả năng xuất hiện trong toà Mê Thành này, sau đó sẽ gặp nhau sao?


- Đây là ý gì?


Đám người chỉ cảm thấy trong lòng hơi lạnh, vô thức, khoảng cách đám người đều giãn ra, bọn họ cũng sinh ra một suy đoán giống nhau, suy đoán này rất lạnh lùng.


- Ông.


Chỉ thấy thân thể Lâu Lan Vũ bay lên không, nhưng mà lúc thân thể hắn đứng song song với từng tòa kiến trúc kia, phát hiện thân thể không thể bay lên trên nữa, không khỏi chau mày:


- Không chỉ Mê Thành, nó còn hoàn toàn cấm bay, chúng ta chỉ có đi loạn trong Mê Thành.


Lâu Lan Vũ lại nhìn thoáng qua mọi người, nói:


- Chúng ta không cần nghi kỵ nhau, nếu không sẽ càng khó khăn hơn.



- Đúng vậy, hiện tại, chúng ta càng phải nhất trí đoàn kết.



- Đi thôi, chúng ta đi xem thử đây là một tòa Mê Thành như thế nào?


Đường Mê Thành rất rộng, nhánh con cũng rất nhiều, dưới tình huống không thể ngự không, bọn họ chỉ có thể đi theo một con đường Thành trấn trống rỗng có không ít đường đi, bọn họ vẫn không phát hiện cái gì.


- Có âm thanh.


Đúng lúc này, trong lòng đám người khẽ run lên, xa xa, hình như có âm thanh đại địa giẫm lên cuồn cuộn đánh tới, khiến cho cước bộ của bọn họ ngừng lại, thanh âm này càng lúc càng lớn, rất nhanh, ở phía trước, xuất hiện một đoàn ánh sáng màu đen khủng bố, một cỗ ma ý đáng sợ từ giữa tràn ngập mà ra, vô cùng đáng sợ.


- Yêu Tôn, yêu thú cấp bậc Tôn Võ.



- Ánh sáng màu đen trên người nó là hỏa diễm, hỏa diễm màu đen, đây là ma sư, lửa ma trên người nó cực kỳ đáng sợ, lực lượng áo nghĩa lửa ma có thể dễ dàng giết chết chúng ta.


Ngay lập tức, sắc mặt mọi người cứng ngắc lại, nhìn thấy ma sư kia càng ngày càng đến gần, cũng cảm giác được một cỗ áp lực hít thở không thông đập vào mặt truyền đến.


- Phàn Giang dùng thuẫn yểm hộ chúng ta.


Lâu Lan Vũ mở miệng quát, thần sắc Phàn Giang cứng ngắc, nhưng mà hắn vẫn bước về phía trước, vũ hồn thuẫn hung hăng đứng sừng sững phía trước, không ngừng mở rộng, hóa thành cổ thuẫn cực lớn, thân thể ma sư tiếp cận, lợi trảo hung hăng giẫm xuống, tiếng vang răng rắc không ngừng truyền ra, vũ hồn chi thuẫn bị phá vỡ.


- Chúng ta đi.


Lâu Lan Vũ quát một tiếng, xoay người chạy như điên, những người khác đều không chút do dự xoay người, vứt bỏ Phàn Giang vứt.


- Không… Phàn Giang điều động chân nguyên cả người, tiếp tục ngưng cổ thuẫn, mạnh mẽ đánh ra ngoài, không ngờ lấy lực lượng Thiên Vũ tầng bảy của hắn chỉ có thể lay động một con Yêu Tôn.


Chỉ thấy giờ phút này, gót sắt ma sư hung hăng giẫm xuống, trực tiếp xé rách thuẫn giáp của hắn, khiến Phàn Giang lộ ra thần sắc tuyệt vọng, nhưng mà đúng lúc đó, một cổ cuồng phong thổi qua, Phàn Giang cảm thấy thân thể mềm nhẹ vô cùng, nhanh chóng lui về phía sau, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, Phàn Giang quay đầu lại liếc nhìn Lâm Phong, đôi mắt giống như vẫn nhảy lên như cũ.


- Cám ơn.


Trong ánh mắt Phàn Giang toát lên vẻ mặt vô cùng phức, chỉ kém một chút nữa, hắn sẽ bị xé rách, những người đó lại trực tiếp từ bỏ hắn. Ma sư vẫn điên cuồng đánh tới Lâm Phong đánh tới, thân hình Lâm Phong vô cùng nhanh, rất nhanh đã chạy tới chỗ người Lâu Lan Vũ.


- Ngươi đang làm gì vậy?


Mấy người giận hét lên, Lâm Phong đang chỉ dẫn ma sư tới chỗ bọn hắn.


- Giết ma sư kia.


Lâm Phong đạm mạc nói một tiếng, nhất thời đôi mắt đám người lóe lê , tựa hồ đang tự hỏi, nếu như bọn họ liên thủ cùng đánh, tuyệt đối có thể giết chết đầu Yêu Tôn này, vấn đề là, ai dám đặt mạng lên trước? Cảnh tượng vừa rồi Phàn Giang xông lên vẫn còn, mọi người không chút do dự từ bỏ Phàn Giang.


- Được rồi, giết thôi.


Ánh mắt Lâu Lan Vũ lóe lên nói:


- Chư vị cùng nhau liên thủ nhé, Phàn Giang, ngươi còn có thể chống đỡ một lần công kích của đối phương nữa hay không, chỉ cần một lần, những người khác sẽ dốc toàn lực tập giết.


Đồng tử Phàn Giang ngưng lại, Lâm Phong khẽ gật đầu với hắn, lập tức Phàn Giang không chút do dự nói:


- Được.


Vừa dứt lời, hắn lại lần nữa điên cuồng áp bức phóng thích lực lượng vũ hồn của chính mình, đồng thời chân nguyên cũng điên cuồng hội tụ, đột nhiên cước bộ Lâm Phong dừng lại, trước người Phàn Giang xuất hiện một mặt cự thuẫn, một tiếng ầm ầm bạo vang, hung hăng đứng sừng sững phía trước. Ngay lập tức, ma sư truy kích đi tới, lực lượng khủng bố trực tiếp lấy lực lượng áp đảo giẫm xuống, trong nháy mắt thuẫn giáp xuất hiện vô số vết rách, mà lúc này đây, đám người Lâu Lan Vũ cũng xuất thủ, tấn công về phía bên trái, mà thanh niên cầm đao kia tập kích về hướng khác.


- Trảm.


Kiếm đạo ý chí khủng bố điên cuồng bạo phát, mười thành kiếm ý, rất hiển nhiên, lú trước, Lâu Lan Vũ che giấu thực lực rồi, hắn cùng thanh niên cầm đao kia sử dụng một kích mạnh nhất, hai người trực tiếp chặt đứt chân của ma sư chân, khiến cho ma sư nằm rạp xuống.


- Rống!


Ma sư phát ra một đạo tê rống đáng sợ, trong miệng phun ra lửa ma, điên cuồng đánh về phía trước.


- Ngưng!


Khí tức rét lạnh giống như làm cho không gian bị kiềm hãm, khiến cho hỏa diễm cũng khẽ tạm dừng lại, rồi mới tiếp tục đánh về phía trước, mà lúc này, mấy người khác đã đứng trên đầu ma sư, hung hăng phát động công kích, Lâm Phong cũng tới, lĩnh vực cấm bay cùng kiến trúc cao giống nhau, mà ma sư chỉ cao bằng một nửa kiến trúc, cho nên bọn họ nhảy lên không có vấn đề gì. Phong chi kiếm từ hư không chém xuống, trực tiếp bổ vào đầu ma sư,xé rách cái đầu cực lớn kia.


- Ầm ầm ầm.


Từng đạo công kích điên cuồng đánh ra, thân thể ma sư bạo nổ, giống như ảo ảnh tiêu tan, đồng thời, hai chùm tia sáng bay thẳng đến chỗ Lâm Phong, lập tức bàn tay Lâm Phong giơ ra, nắm trong lòng bàn tay, khiến cho đồng tử những người khác ngưng lại, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Về phần ma sư biến mất kia, đã không người quan tâm.


- Lâm Phong, cái gì vậy, mở ra cho mọi người xem đi.


Lâu Lan Vũ khẽ mỉm cười nói với Lâm Phong.


- Ma sư do Lâm Phong đề nghị săn giết, hơn nữa một kích cuối cùng cũng do Lâm Phong chém ra, thứ kia chắc thuộc về Lâm Phong, không bằng ngươi mở cho mọi người xem đi.


Phàn Giang thấy bầu không khí khác thường, thần sắc không khỏi ngưng lại, lạnh như băng nói.


- Xuy!


Ánh đao sáng chói đột nhiên nở rộ, nhanh đến làm cho người ta không kịp phản ứng, trong nháy mắt, đồng tử Lâm Phong cứng lại, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, lúc đặt chân xuống đất, Phàn Giang quay đầu lại liếc nhìn thanh niên cầm dao kia, lập tức ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Phong lầm cuối, lộ ra ý cười gian nan nói:


- Lâm Phong, ngươi phải cố gắng.

.. Lại một đạo kiếm quang hiện lên, kiếm của Lâu Lan Vũ kiếm cùng đao của thanh niên đối diện nhanh giống nhau, thân thể Phàn Giang biến mất tại chỗ, hoàn toàn tan biến.


- Những người khác cút ngay.


Thanh niên cầm đao lạnh như băng nói, lập tức chỉ thấy thân thể hắn cùng Lâu Lan Vũ đồng thời bay lên không, một trước một sau, nhìn chằm chằm Lâm Phong đang ngẩn người trên mặt đất, động tác của hai người đúng là nhất trí kinh người. Cả hai người đều che dấu thực lực.


- Bọn họ quen biết, ở bên ngoài cũng quen biết.


Trong lòng đám người khẽ run rẩy, sắc mặt khó coi, chỉ thấy một người mở miệng nói:


- Rõ ràng hai người các ngươi có thực lực phá vây, vì sao phải kéo chúng ta vào nhóm?



- Bọn ta cũng nên chuẩn bị một ít đường lui chứ, trước khi phá vây, chúng ta có biết sẽ gặp cái gì đâu?


Đôi mặt lạnh lùng của Lâu Lan Vũ liếc nhìn những người khác, lộ ra nụ cười lạnh như băng.


- Không nghĩ tới con yêu thú kia chết sẽ xuất hiện thứ tốt, sớm biết như vậy ta đã tự mình động thủ, có điều, cũng không có gì khác mấy.


Tên còn lại mở miệng nói, hai người ngươi một câu ta một câu, rất ăn ý, đương nhiên bọn họ nhận biết rồi, bọn họ vốn là sư huynh đệ, ngay cả cái tên cũng là giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play