Khi cương Thế chứng kiến thảm trạng của Vương Giới, sắc mặt của Vương thế trở nên khó coi đến cực điểm. Trên mặt đã không thể bảo trì vẻ ôn nhu, mà đã trở nên vặn vẹo, giống như một ngọn núi lửa sắp bạo phát. Vương Thế chưa bao giờ tưởng tượng ra cục diện sẽ thành ra thế này, thân đệ đệ Vương Giới của hắn, kẻ được mệnh danh là kẻ điên vì sức chiến đấu kinh người, lại bị Lâm Phong đánh tơi bời. Mục đích hắn để cho Vương Giới xuất trận và đặt cược Tịnh Nghiệt Hỏa, chính vì vũ nhục đám Cửu Linh Hoàng, vãn hồi một chút mặt mũi và tiện tay lấy mạng kẻ vô danh tiểu tốt dám giết Vương Chiến. Nhưng kẻ vô danh tiểu tốt kia lại lấy lực lượng tuyệt đối, chèn ép đệ đệ Vương Giới của hắn, đánh cho đệ đệ hắn say sẩm mặt mày. Không chỉ có Vương Thế cảm thấy ngờ, mà đại đa số người cũng không ngờ trận chiến ngắn ngủi này lại có kế cục như vậy, kẻ nổi tiếng với lực lượng cơ thể trứ danh, kẻ điên Vương Giới, lại bị Lâm Phong dùng lực lượng cơ thể vô tình trấn áp.
- Ta làm càn ư?
Sao ngươi lại quên cái vẻ cao ngạo, tự cao tự đại của ngươi lúc nảy nhanh như vậy? Lâm Phong nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi lại đấm một quyền về phía Vương Giới, khiến cho cơ thể của Vương Thế phải run rẩy.
- Mau buông đệ đệ của ta ra, ta có thể tha chết cho ngươi.
Vương Thế lạnh lùng uy hiếp, nhưng Lâm Phong chỉ nở một nụ cười châm chọc, bình tĩnh mở miệng nói:
- Vương Thế, ngươi có biết tại sao đến giờ, ta vẫn chưa lấy mạng của đệ đệ ngươi không?
Chính là để cho ngươi nhìn thấy, biểu hiện của ngươi bây giờ và lúc nãy tương phản như nhì thấy vẻ vô sỉ của ngươi.
- Đông!
Ngay khi Lâm Phong dứt lời, cả người Vương Thế lập tức phát ra từng luồng khí tức cuồng bạo. Cùng lúc đó, Vô Tình công tử đột nhiên bước lén một bước, vô tình đại đạo trên người Vô Tình công tử bắt đầu điên cuồng phóng thích. Chỉ trong chớp mắt, ba nghìn vô tình ti đã bao phủ khắp hư, hóa thành từ đạo thần thông. Khiến cho Vương Thế chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Vô Tình công tử, sắc mặt trở nên khó coi đến cực điểm.
- Ngươi có thể không quên lời nói của ngươi, nhưng không nên xem chúng ta không tồn tại.
Vô Tình công tử lạnh lùng nói một tiếng. Cùng lúc đó, Lôi Động Thiên đang khoanh hai tay trước ngực, cũng nhìn chằm chằm đám người của Đan Vương gia, khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Trận chiến này do ta đứng ra làm đảm bảo, nên nếu như Lâm Phong đã thắng, các ngươi không được đụng đến hắn.
Sau khi nghe xong, gương mặt của Vương Thế vặn vẹo trở nên khó coi đến cực điểm. Vào lúc này, hắn chỉ có thể nhìn về hướng Lâm Phong nhìn, mà không thể làm gì được cả. Khi nhìn gương mặt bình tĩnh kia, Vương Thế chỉ cảm thấy phẫn nộ. Bây giờ hắn mới hiểu được mục đích của Lâm Phong, khi ra điều kiện để cho cường giả Đế cảnh rời đi và cho người chặn trước mặt hắn. Hết thảy chỉ vị để giết đệ đệ Vương Giới của hắn. Nói một cách khác, ngay khi hắn mở miệng đánh cược, Lâm Phong đã tính đến chuyện giết đệ đệ hắn rồi.
- Vương Thế, ngươi phải nhớ lấy, kẻ hại chết đệ đệ của ngươi chính là ngươi.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong tựa như ma âm thẩm thấu vào trong đầu Vương Thế, khiến cho Vương thế bắt đầu nghĩ, chính vì hắn đưa ra trận tỷ thí này, mà đệ đệ của hắn mới chết. Hay nói một cách khác, hắn chính là người đã chôn vùi tính mạng của đệ đệ hắn. Nên khi nhìn thấy cửu long ngửa mặt lên trời, giận dữ gào thét, sắc mặt của Vương Thế lập tức tái nhợt, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Không… Ngay sau đó, Vương Thế liền nhìn thấy một con yêu phía sau lưng Lâm Phong đột nhiên há miệng.
Chỉ trong giây lát, con yêu long đã thôn phệ đệ đệ Vương Giới của hắn. Khiến cho gương mặt của Vương Thế hắn hoàn toàn vặn vẹo, tựa như đang chịu một nỗi đau vô cùng to lớn. Chỉ vì một sự sơ xuất của Vương Thế hắn, mà đệ đệ của hắn, đồng thời là kẻ có thiên phú võ đạo tốt nhất của Đan Vương gia, kẻ điên Vương Giới đã mất mạng. Chính bởi vì khinh thường một người không hề thu hút, nên hắn mới để cho đệ đệ thiên tài của hắn uổng mạng trong tay đối phương. Nếu có người hỏi Vương Thế có hối hận không? Vương Thế sẽ trả lời có hối hận, nhưng thống hận nhiều hơn.
- Ngươi phải chết.
Vương Thế chợt quát một tiếng, rồi định động thủ, nhưng Vô Tình công tử lập nhìn chằm chằm hắn, cười nói:
- Ngươi đúng là kẻ đáng thương, nhưng cũng rất buồn cười.
Sau khi Vương Thế nghe xong, hắn lập tức nhìn chằm chằm Vô Tình công tử, giống như muốn phát tiết tất cả phẫn nộ lên người Vô Tình công tử.
- Cửu Tiêu Hội Ngộ chính là nơi rất nhiều yêu nghiệt, thiên tài từ khắp Cửu Tiêu tề tụ.
Ngoài trừ Cửu Tiêu Đệ Nhất Quân, còn có rất nhiều thiên tài khác, không hề kém Cửu Tiêu Đệ Nhất Quân. Còn Vương Thế ngươi là ai, mà dám không coi ai ra gì? Ngay cả đối thủ của mình là ai mà cũng không biết rõ, mà còn dám cuồng vọng như vậy. Hay là ngươi tự cho mình là Thần Tiêu Đệ Nhất Quân, nên mới khinh thường anh tài trong Thiên Hạ? Ngươi đừng quên, dù cho Thần Tiêu Đệ Nhất Quân thật sự cũng không dám kiêu ngạo như ngươi. Ngữ khí của Vô Tình công tử tràn đầy sự châm chọc và miệt thị. Sau đó Vô Tình công tử liền quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lâm Phong, rồi tiếp tục nói:
- Ngươi có từng nghĩ tới chuyện, nếu như ngươi tới Thanh Tiêu đại lục, ngươi lấy cao ngạo tư thái nhìn xuống người, hắn trạm độ cao, so với ngươi còn cao hơn.
Giọng nói lạnh lùng vô tình của Vô Tình công tử giống như một thanh trọng chùy gõ vang Vương Thế. Vương Thế hắn là đệ nhất thiên tài của Đan Vương gia, nên khi hắn nhìn thấy Cửu Linh Hoàng xuất hiện, hắn chỉ xem Cửu Linh Hoàng là đối thủ của mình. Còn Lâm Phong trong mắt hắn lúc đó chỉ là một tiểu nhân vật không đánh chú ý, nên hắn mới không thèm để ý. Lúc đó hắn không hề biết Lâm Phong là ai? Hắn cũng không biết mối quan hệ của Lâm Phong và Cửu Linh Hoàng như thế nào? Nói thẳng ra, hắn không hề biết gì, hắn chỉ tự mình suy diễn, dùng kiến thức hạn hẹp của mình để nhìn người khác. Nên mới tạo ra trận bi kịch này, chính hắn đã dùng tính mạng của thân đệ đệ Vương Giới của hắn đi kiểm nghiệm thực lực của đối phương. Bây giờ Vương Thế hắn mới thấy hắn đáng thương đến cỡ nào. Trong lúc Vương Thế còn đang chìm trong từng dòng suy nghĩ, thì Cửu Linh Hoàng đã đi đến trước người hắn, lạnh lùng nói:
- Hỏa diễm đâu?
Lúc giọng nói bình tĩnh của Cửu Linh Hoàng lọt vào trong tai Vương Thế, hắn cảm thấy vô cùng châm chọc và nhục nhã. Đệ đệ của hắn vừa mới bị người ta giết chết, mà đối phương đã tới đòi chiến lợi phẩm, sao hắn không thể đau lòng cho được. Nhưng đây là do chính miệng hắn đặt cược, nên hắn làm sao có thể từ chối. Chẳng lẽ lại bảo Cửu Linh Hoàng thông cảm cho hắn. Chuyện đó chắc chắn không được rồi, vừa nãy Vương Thế còn định ép muội muội của Cửu Linh Hoàng giao ra hỏa diễm. Nên Cửu Linh Hoàng làm sao có thể buông tha cho Tịnh Nghiệt Hỏa, chắc chắn là Cửu Linh Hoàng đang muốn xát muối vào vết thương của Vương Thế. Mặc dù Vương Thế và đám cường của Đan Vương gia vô cùng phẫn nộ và không cam lòng, nhưng tất cả mọi người đều không để ý đến bọn họ, dù bọn họ có phận nộ thêm nữa, đám đông cũng không thay đổi. Được làm vua thua làm giặc chính là quy luật của thế giới này, nếu như bọn họ thắng, thì mọi người cũng chẳng để ý tới tính mạng của Lâm Phong,như không để ý đến phận nộ của bọn họ.
- Một khi đã đánh cược, phải sẵn sàng chịu thua.
Đừng để mọi người có thêm chuyện để mỉa mai. Nhàn Nhân khuyên nhủ Vương Thế. Sau một lúc sau, Vương Thế mới lấy ra một đóa hảo diễn màu trắng diễm lệ, ném về phía Cửu Linh Hoàng. Cửu Linh Hoàng lập tức bắt lấy đóa hỏa diễm kia, rồi bay đến bên cạnh Dao Dao, vừa đưa nó cho Dao Dao, vừa nói:
- Nếu bằng hữu của muội đã nguyện ý tặng nó cho muội, muội hãy nhận lấy đi.
- Hì hì.
Dao Dao lập tức gật đầu, rồi nhìn thấy Lâm Phong nói:
- Cám ơn Lâm Phong ca ca.
- Không có gì!
Muội cứ coi nó như món quà ta đáp lễ vì muội đã giúp ta thắng một viên đan dược đi. Lâm Phong nở nụ đáp.
- Chúng ta cần phải đi thôi.
Cùng lúc đó, Lôi Động Thiên cũng xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, nói. Lâm Phong lập tức gật đầu, cùng hắn rời đi. Tuy nói từ khi trận chiến giữa hắn và Vương Giới kết thúc, mới chỉ trôi qua một khoảng thời gian ngắn. Nhưng Đan Vương gia cũng không thiếu những nhân vật lợi hại, có thể đến đây trong thời gian ngắn. Nên tốt nhất rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Lâm Phong đã bước vào thế giới võ đạo khá nhiều năm, nên hắn chưa bao giờ tin tưởng quy tắc được đặt ra trong sinh tử chiến. Cái gọi là quy tắc, chỉ dành cho những người có thực lực. Nếu không có thực lực, quy tắc chẳng thể bảo vệ ngươi. Bởi vậy nên Lâm Phong mới phải tìm người đảm bảo. Và người đó chính là Lôi Động Thiên, hắn đã đáp ứng rồi Lâm Phong. Nếu Lâm Phong có thể giết Vương Giới, Thiên Ma Lôi gia hắn nguyện ý đưa Lâm Phong vào vòng kiểm tra của bốn thế lực lớn. Đến khi đó, dù Đan Vương gia có muốn, cũng không thể làm gì được Lâm Phong.
- Truy.
Lúc Vương Thế thấy Lâm Phong và Lôi Động Thiên rời đi, trên khuôn mặt dữ tợn của Vương thế lập tức lộ ra sát ý mãnh liệt. Sau đó điều động cường giả của Đan Vương gia đuổi theo. Đúng như Lâm Phong nghĩ, một khi đã kết thù, quy tắc chỉ là thứ nói suông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT