- Con mẹ nó một tên phế vật, lão tử sớm muốn ngược ngươi, mỗi ngày ở trước mặt lão tử kêu gào cái rắm Thanh âm thô tục không ngừng quanh quẩn trong hư không, nhưng mà đám người cảm nhận được chỉ có rung động, nhất là người của Ngu gia, trái tim bọn họ không ngừng nhảy lên, tất cả ánh mắt đều gắt gao nhìn chăm chú Đạm Đài.
Đạm Đài lúc này cả người giống như có vô tận lực lượng bạo tạc đáng sợ, trên người giống như có từng cỗ Sư Vương lượn lờ, chỉ một quyền, đệ nhất thiên tài của Ngu gia, người tu hành trong Thiên Trận Kỳ Phủ Ngu Lân, bị đánh đến bạo lui, khoé miệng tràn đầy máu, hơn nữa trước đây, người của Ngu gia chưa từng chân chính chú ý đến hán tử giống như tháp sắt này, mà Tô Mục và Ngu Lân còn vài lần châm chọc Đạm Đài. Có thể nghĩ, một màn trước mắt, khiến cho người của Ngu gia chấn động thế nào, lại khiến Tô Mục và Ngu Lân có bao nhiêu xấu hổ, người mà bọn họ khinh thường, một quyền đã đánh Ngu Lân bay ra ngoài, ở một khắc trước, Ngu Lân còn kiêu ngạo nói muốn giết chết Đạm Đài. Ánh mắt Ngu Tâm cũng mở thật to , nàng đoán rằng thực lực của Đạm Đài có thể có chút lợi hại, nhưng thật không ngờ sẽ lợi hại như vậy, một quyền, đánh bay cả Ngu Lân. Ngay cả Ngu Tâm cũng thật không ngờ thì bọn người Ngu Khôn, Ngu Diệp đương nhiên lại càng không nghĩ đến, lúc này, phản ứng của bọn họ đã có chút chậm chạp, một nhân vật thiên tài trong Ngu gia bọn họ, lại bị bọn họ lạnh nhạt nhiều ngày như vậy, chỉ để cho Ngu Tâm chiêu đãi. Lúc này, trên người Ngu Lân, một cỗ khí tức đáng sợ đang tàn phá, quấn quanh thân thể hắn, hơi thở khủng bố thổi quét, cuồn cuộn đánh về phía Đạm Đài.
- Không phục, lão tử ngược đến khi ngươi phục mới thôi.
Đạm Đài bá đạo nói, âm thanh nổ vang cuồn cuộn truyền tới, thân thể giống như tháp sắt giẫm lên hư không, đám người chỉ thấy trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một tôn Sư Vương khủng bố đang điên cuồng rống giận, nhưng mà lại không có phát ra âm thanh, đại âm hi thanh, chỉ có Ngu Lân trước mặt Đạm Đài mới cảm nhận được tiếng hô kinh tâm động phách kia, muốn chấn vỡ thân thể của hắn, muốn khiến cho thần hồn của hắn vỡ tan. Lực lượng đạo uy lôi cuốn vô thượng Sư Vương lực, mỗi một tế bào trên người Đạm Đài đều đang rung động, âm thanh bạo liệt truyền tới, người còn chưa tới, Ngu Lân đã cảm giác được một cỗ lực lượng có thể áp đảo chư thiên. Ngu Lân thân là Vũ Hoàng mạnh nhất của Ngu gia, thực lực của hắn cũng cực kỳ khủng bố, dưới cục diện bị lực lượng vô thượng này chèn ép, hắn vẫn đánh ra công kích đáng sợ, nhưng đối mặt với Đạm Đài, đạo của hắn, công kích của hắn, đã không đủ để vãn hồi cục diện, lại một lần nữa, Ngu Lân bị đánh bay ra ngoài, âm thanh vỡ vụn răng rắc truyền tới, hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình bị chấn động đến muốn vỡ nát, tay phải thẳng tắp buông xuống trong hư không, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Lúc này, Đạm Đài không nói gì nữa, hành động, đã đủ để chứng minh hết thảy. Kiêu ngạo trong mắt Ngu Lân bởi vì mình là võ tu của Thiên Trận Kỳ Phủ đã sớm biến mất không còn chút gì, trong lòng giống như đang nghi ngờ chính mình, một vị cường giả tùy ý xuất hiện tại Ngu gia hắn, thế nhưng cũng có thể lấy lực lượng tuyệt đối chèn ép hắn, nhục nhã đến cỡ nào.
- Vù.
. . Đám người Ngu gia hít sâu một hơi, mặc dù chính diện giao phong, thanh niên thiên tài đệ nhất của Ngu gia, từ đầu tới cuối đều bị Đạm Đài chèn ép gắt gao. Đạm Đài, khách qua đường mà Ngu gia không để mắt tới, lại có lực lượng như thế, Đạm Đài, hắn là sư huynh đệ của Lâm Phong. . .
- Đợi chút, không đúng!
Đúng lúc này, người của Ngu gia giống như nghĩ tới gì đó, ánh mắt chậm rãi chuyển qua, mắt nhìn về phía thanh niên thanh tú phía sau Đạm Đài. Đạm Đài, hắn cùng Lâm Phong đến Ngu gia, hơn nữa, Đạm Đài tựa hồ rất nghe lời Lâm Phong, thực lực của Đạm Đài lợi hại như vậy, như vậy, Lâm Phong thì sao? Nghĩ vậy, người của Ngu gia đều khẽ run rẩy trong lòng, nhất là người đầu tiên nhận biết Lâm Phong Ngu Diệp, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên phong mang, Lâm Phong, đúng, Lâm Phong bị Ngu gia xem nhẹ, thực lực của hắn, như thế nào? Thực lực của Lâm Phong, chỉ cần tương đương với Đạm Đài, cũng là một nhân vật thiên tài, nhưng mà đãi ngộ mà khi ở Ngu gia Lâm Phong nhận được, lại ngày một giảm đi. Đạm Đài giống như chưa hết tức giận, nổi giận mắng:
- Một đám gia hỏa mắt để dưới mông, Thiên Trận Kỳ Phủ cái chó má gì chứ, thua chính là thua, toàn bộ một đám người không biết xấu hổ, một đám rác rưởi lại nghĩ rằng mình là đệ nhất thiên hạ, Ngu Lân ngươi như thế, Tô Mục hắn cũng như vậy, còn không phải chỉ một đám phế vật hay sao?
Nói xong, ánh mắt Đạm Đài nhìn về phía Diệp Khuyết trên đài chiến đấu, lạnh lùng nói:
- Trận chiến thứ ba các ngươi đã thua, ngươi muốn xuất chiến trận chiến thứ tư hay sao?
Diệp Khuyết nhíu nhíu mày, tuy rằng Đạm Đài có chút lợi hại, đánh bại Ngu Lân, nhưng vẫn còn chưa có tư cách làm càn trước mặt hắn. Mà những người khác thì đều sững lại, nguyên lai Ngu gia, cũng có đệ tử của Thiên Đài, đệ tử của Mộc Trần. Người của Ngu gia giờ phút này cũng hiểu ra được, Đạm Đài và Lâm Phong, cũng đều là người của Thiên Đài, buồn cười, bọn họ mời Hầu Thanh Lâm tiến đến Ngu gia làm khách, lại không thèm để ý Lâm Phong và Đạm Đài vốn đã ở đây. Về phần Kinh Hiểu Nguyệt thì cũng không cảm thấy có gì quá bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong phía sau Đạm Đài, lần trước cùng Lâm Phong từng có một lần giao phong, lại có chuyện xảy ra sau này, nàng đoán được, Lâm Phong cũng là đệ tử của Mộc Trần, trong lòng nàng cảm thấy có chút vui mừng, gia hỏa kia, một đám đệ tử đều là kinh tài tuyệt diễm, mặc dù thật sự không thể sống, cũng không uống cuộc đời này, có một đám thanh niên vĩ đại như thế, vì hắn, mà làm cho cả Thanh Sơn Thành phải run sợ.
- Ta muốn nói, hai trận tiếp theo cùng nhau chiến đấu, các ngươi có thể đưa hai người lên đây, ngươi muốn lên thì lên đây, ta sẽ nói cho ngươi biết Thiên Trận Kỳ Phủ là tồn tại cấp bậc nào.
Diệp Khuyết nhàn nhạt nói, lãnh ý tràn ngập, nếu như hắn lại không xuất thủ, đối phương chắc chắn sẽ đưa ra một nhân vật giống như Kinh Thú, chỉ sợ còn không tới được trận chiến thứ năm, cho nên, hắn liền sẽ phá hư quy tắc, ở trong mắt hắn, không có quy tắc, ít nhất Thanh Sơn Thành, không có quy tắc có thể trói buộc hắn. Nhân vật có cập bậc khác nhau, chú ý quy tắc ở từng trường hợp khác nhau, quy tắc mà hắn tuân thủ, là quy tắc của Thiên Trận Kỳ Phủ, Thanh Sơn Thành, còn không đến mức có quy tắc có thể trói buộc được hắn.
- Thắng lợi của trận chiến này đối với chúng ta mà nói cũng không quan trọng như vậy.
Vào lúc này, một đạo thanh âm chậm rãi truyền tới, người nói chuyện là Hầu Thanh Lâm, nghe được lời nói của hắn thần sắc mọi người liên sững lại, ánh mắt đều nhìn về phía hắn, chẳng lẽ Hầu Thanh Lâm là muốn lùi bước hay sao?
- Trận chiến đấu này, vốn nên chấm dứt vào ba ngày trước, vì sư tôn của ta, huynh đệ Thiên Đài ta mới cho Kinh gia cơ hội, ta vốn tưởng rằng, một cái mạch khoáng, để đổi lấy sư tôn của ta, Kinh gia, tuyệt không đến mức cự tuyệt, nhưng mà ta sai lầm rồi, Kinh gia, hắn muốn thay đổi kết cục của trận đấu này, mà cũng không muốn thừa nhận mình thất bại, vì thế mới có trận chiến hôm nay.
Hầu Thanh Lâm thanh âm rất bình tĩnh, chậm rãi mở miệng:
- Trận chiến hôm nay, thắng bại đương nhiên phải phân rõ, nhưng mà, Thiên Trận Kỳ Phủ các ngươi, cũng giống với Kinh gia, tự cho mình rất cao, lại một lần không chịu thừa nhận thất bại của mình, còn lại lựa chọn lấy loại thủ đoạn ti tiện này, nhúng tay vào trận chiến vẫn chưa kết thức, đã chứng minh các ngươi có bao nhiêu kiêu ngạo, muốn dựa vào thực lực, không nhìn quy tắc, tự cho rằng làm như vậy thì to lớn lắm, thực chất là lần lượt tự vả mặt mình.
- Ta muốn hỏi một chút, nếu như ngươi lại thua, thể diện của Thiên Trận Kỳ Phủ ngươi nên để ở đâu đây , hay lại chuẩn bị lấy uy danh của Thiên Trận Kỳ Phủ đến chèn ép, đồng thời Kinh gia, cũng không giao mạch khoáng ra?
Nghe thấy thanh âm chất vấn của Hầu Thanh Lâm, trong lòng mọi người cũng bắt đầu suy nghĩ, nếu như Diệp Khuyết lại thua, Kinh gia, sẽ giao mạch khoáng ra chứ? Không ai dám khẳng định, một khi Kinh gia đã có thể một lần không tuân thủ ước định, hơn nữa còn mời các thiên tài của Thiên Trận Kỳ Phủ, như vậy, bị thua, cũng có thể không tuân thủ ước định, trước kia hắn có thể kiêng kị lực lượng của ba nhà, nhưng mà nếu như có thêm lực lượng của Thiên Trận Kỳ Phủ? Ngu gia, còn dám muốn mạch khoáng của Kinh gia hay sao? Nhưng Diệp Khuyết sẽ bại sao? Hiển nhiên, không ai sẽ cho rằng như vậy, Diệp Khuyết sẽ không cho rằng như vậy, người của Thiên Trận Kỳ Phủ sẽ không cho rằng như vậy, người của Kinh gia cùng Ngu gia, tất cả đều sẽ không cho rằng như vậy. Diệp Khuyết, là nhân vật tiếp cận vô địch Vũ Hoàng.
- Người vừa rồi các ngươi đánh bại, bao gồm ta, ngay cả tư cách đứng trước mặt Diệp Khuyết sư huynh cũng không có, đương nhiên, các ngươi, cũng không có.
Lúc này, phía sau Diệp Khuyết, trên lưng yêu thú, người của Thiên Trận Kỳ Phủ lạnh lùng nói.
- Buồn cười chính là, các ngươi lại vẫn đang mưu toan sẽ đánh bại Diệp Khuyết, đây là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được trong mấy năm gần đây.
Lại một người chậm rãi nói, trong mắt bọn họ, một người tiếp cận vô địch Vũ Hoàng Diệp Khuyết, sẽ bại?
- Trước khi chiến đấu, Thiên Trận Kỳ Phủ các ngươi cho rằng mình sẽ không có ai thua, nhưng mà, lần lượt thua lại thua, thua đến phải tung ra thủ đoạn đê tiện.
Thiên Đài, Nhược Tà bình tĩnh mở miệng, bên trong đôi mắt ẩn chứa ánh sáng lạnh.
- Đã bị vả mặt một lần, giờ phút này, vẫn còn khẳng định như vậy, chuyện này thật rất buồn cười.
Lại có người mở miệng nói. Người của Thiên Trận Kỳ Phủ và Thiên Đài, đứng ở song phương của đài chiến đấu, một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn xông về phía đối diện, đối quyết của Kinh gia và ba nhà khác, tựa hồ đã diễn hóa thành đối quyết của Thiên Trận Kỳ Phủ cùng Thiên Đài. Cuồng phong xoay chuyển trong không gian, đám người cũng cảm giác được một cỗ áp lực hít thở không thông.
- Các ngươi chỉ cần trả lời, chiến, hay không chiến.
Diệp Khuyết bình tĩnh nói.
- Đương nhiên chiến, hơn nữa, một người đủ rồi.
Hầu Thanh Lâm đáp lại, người của Thiên Đài, ánh mắt của bọn họ, kiên định như vậy, tự tin như vậy. Đông! Đạm Đài đi về phương hướng người của Thiên Đài đang đứng, đám người thần sắc sững lại, một người tới chiến, Đạm Đài sao? Nhưng mà, Đạm Đài chỉ là đi về phía người của Thiên Đài đang đứng, khiến cho bọn họ lộ ra thần sắc nghi hoặc, không phải Đạm Đài, như vậy Thiên Đài, ai tới chiến? Lúc này, một thân ảnh bọn họ tựa hồ đã xem nhẹ chậm rãi rời khỏi Ngu gia, sau đó đi về phía Thiên Đài.
- Hả?
Đồng tử của Ngu Diệp khẽ co rút lại, nhìn chằm chằm thân ảnh kia, mày nhíu chặt. Ánh mắt người Ngu gia cũng đều sững lại, nhìn theo thân ảnh kia. Nhìn thấy đạo thân ảnh kia càng ngày càng đi về phía trước, thậm chí, ngay cả người của Thiên Đài cũng không tự chủ được đem ánh mắt chuyển hướng sang phía hắn, lúc này đám người rốt cục cũng chú ý đến nhân vật đi ra từ Ngu gia kia, tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng lại giống như có một cỗ vận luật khiến cho ánh mắt của mọi người dần dần đều ngừng lại trên người hắn, nhìn theo hắn từng bước đi lên đài chiến đấu.
- Là hắn.
Kinh Hiểu Nguyệt đôi mắt ngưng trọng, người chiến đấu với Diệp Khuyết, thế nhưng lại là hắn.
- Lâm Phong.
Ngu Tâm cũng khẽ chấn động, Lâm Phong, bước lên đài chiến đấu, người của Thiên Đài vẫn luôn dõi theo hắn, tất cả, giống như vốn nên như thế, tự nhiên đến như vậy, nàng nhớ tới một câu nói của Đạm Đài, ngươi sẽ biết, hắn là dạng người gì. Ngu Diệp, nhìn Lâm Phong; Ngu Lân cùng Tô Mục, cũng đang nhìn Lâm Phong; thanh niên chưa bao giờ tranh luận với bọn họ, cho tới bây giờ đều vô cùng bình tĩnh, lần đầu tiên, chân chính được bọn họ tôn trọng, hơn nữa, khiến cho tim họ đập nhanh hơn. Cuối cùng, Lâm Phong đứng trên đài chiến đấu, đối diện Diệp Khuyết, nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn chưa nhìn Diệp Khuyết, mà là nhìn về phía sau của Diệp Khuyết, thân ảnh của những thanh niên đang đứng trên yêu thú, bình tĩnh nói:
- Các ngươi sẽ được nhìn thấy, chuyện cười này, thật ra cũng không buồn cười như vậy.
Câu chuyện cười này có đáng cười
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT