Cường giả kia thấp giọng hỏi, mọi người đều lắc đầu, sát khí quá nặng.
- Bá phụ, có nên chém hắn không?
Có người lên tiếng hỏi, cường giả kia lại trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Vẫn chưa xác định được quan hệ của hắn và Tiểu Diệp, trước tiên hãy cứ đưa về đã.
- Vâng.
Đám người gật gật đầu, rồi bắt đầu rửa sạch cổ phàm, có lẽ cũng chỉ có cường giả khống chế cổ phàm và một vài vị nhân vật cường đại Đế cảnh lành lặn, những người khác không chết cũng bị thương, Lâm Phong cũng không ngoại lệ, lần lượt chấn động không biết phải chịu đựng bao lâu, rốt cục choáng váng hoa mắt rồi ngất đi, nhưng hắn có thể bất tử bởi vì thần hồn và thân thể của hắn phá lệ cường đại nên mới có thể kiên trì được. Thần Tiêu Đại lục nằm tại vị trí trung tâm Cửu Tiêu đại lục, đồng thời giáp giới với tám đại lục khác là đại lục mạnh nhất, ở đại lục này các loại người võ đạo tụ hội lại với nhau, va chạm tạo ra hỏa hoa vô cùng hoa mỹ, đại sư luyện khí Tông Sư, cường giả luyện đan, cường tượng trận đạo, các loại cường giả có được lực lượng đặc thù cũng đều tụ hội tại đây trên sân khấu Thần Tiêu đại lục, nếu như Cửu Tiêu đại lục là một đại lục, như vậy Thần Tiêu chính là khu vực trung ương. Trên mảnh đất Thần Tiêu này, có rất nhiều chủ thành mạnh mẽ, mà mấy chủ thành này đều có quy tắc tự thống trị, có chủ thành tồn tại song song với thánh tộc, có chủ thành là học viện chúa tể, cũng có chủ thành tồn tại song song với tông môn, còn có chủ thành lại giống như Minh giới, thành chủ phủ vì lực lượng chí cường, chưởng quản hết thảy. Thanh Sơn Thành là toà thành trì với lực lượng mạnh nhất và cũng có rất nhiều Cổ Tộc, nhất là hai đại thế gia Kinh gia và Ngu gia, hai đại trận đạo cổ cổ nắm trong tay trận mạch Thanh Sơn Thành, vô số thế lực cổ tộc sinh tồn dưới trướng bọn họ. Đương nhiên, Thanh Sơn Thành của hôm nay, Kinh gia dường như ngày càng mạnh, nhất là trong một thế hệ thanh niên Kinh gia hiển nhiên còn lớn mạnh hơn Ngu gia, hai đại thế lực cổ lão thế gia có dấu hiệu nghiêng về một bên, chẳng qua không lâu trước đây Kinh gia cũng xuất hiện một chuyện cười, Kinh Hiểu Nguyệt hậu bối Kinh gia không ngờ lại thích một người không nên thích, thậm chí còn bỏ trốn, Kinh gia đương nhiên có thể giết chết nam nhân kia nhưng Kinh Hiểu Nguyệt cũng lại lấy cái chết ra đe dọa. Chuyện cười này đã trở thành câu chuyện cho rất nhiều người lúc nhàn rỗi tại Thanh Sơn Thành, rất nhiều người đồng tình với Kinh Hiểu Nguyệt, người tu luyện võ đạo khó có chân ái, nàng tìm được đạo lữ mình thật sự thích cũng đã không tệ, đáng tiếc, người nọ đã trải qua vài trăm năm tuổi trẻ, tuy thực lực cũng mạnh nhưng tiềm lực lại hữu hạn, Kinh gia đương nhiên không hy vọng nàng đi theo người như vậy. Giờ phút này, trong một tòa tháp đen giữa Kinh gia, một bóng người bị trói vào một cái cọc bằng dây xích sắt, tóc tai hỗn độn, khí tức yếu ớt, trong thần hồn của hắn có hai luồng hỏa diễm không ngừng thiêu đốt buộc hắn phải đón nhận những thống khổ vô cùng vô tận. Lúc này lai có một người đi đến, đến trước mặt hắn, khoé miệng vẽ lên nụ cười tàn nhẫn, nói:
- Vẫn là câu nói kia, chỉ cần ngươi đồng ý truyền lời, hơn nữa tự mình nói cho Hiểu Nguyệt biết ngươi chỉ lừa gạt nàng mà thôi thì ngươi sẽ được ra khỏi tòa tháp tù này.
Người kia ngẩng đầu, ánh mắt vẫn trong suốt mang theo ý cười châm chọc, lạnh lùng nói:
- Vài trăm năm qua, ta nghĩ bản thân mình sẽ không động tâm nhưng đến khi gặp Hiểu Nguyệt, ta biết đó là mệnh số, cả đời này kỳ thật ta cũng không có nhiều điều tiếc nuối lắm, cừu hận ngày xưa đệ tử của ta chắc chắn đã báo thù giúp ta, chuyện cũ kia ta nên quên đi, ta có huynh đệ tốt nhất, có một đám đệ tử xuất sắc, điều duy nhất ta tiếc nuối khi hôm nay còn sống đó là Hiểu Nguyệt, nếu như không thể đến bên nàng ấy thì các ngươi cứ giết ta đi.
Nói xong, khoé miệng hắn cong lên nở một nụ cười sáng lạn.
- Muốn chết?
Người nọ cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đã không đồng ý vậy ta sẽ vĩnh viễn cho ngươi chịu sự thống khổ khi thần hồn bị nung đến khô, Hiểu Nguyệt cũng không biết chúng ta đã bắt ngươi, thời gian sẽ khiến tình cảm của nàng phai nhạt, nàng sẽ hết hy vọng với ngươi, ngươi sẽ sống không bằng chết khi Hiểu Nguyệt yêu người khác.
- Đến ngày ước định nếu như Hiểu Nguyệt không thấy ta, nàng ắt sẽ hiểu được chân tướng sự việc, ta không thể nào từ bỏ được ước định của mình với nàng.
Người bị đóng đinh nhàn nhạt nói.
- Ngươi lầm rồi, chúng ta đã nói với nàng ấy, ngươi vốn chỉ muốn lợi dụng nàng làm ván cầu để vào được Kinh gia ta, nếu như ngươi không đến, Hiểu Nguyệt đương nhiên sẽ chết tâm.
Người nọ bình tĩnh nói, lập tức nhấc chân lên đi qua hành lang hắc ám dài ngoằng, đi dưới ngọn đàn cũng u ám như vậy đi ra khỏi toà tháp đen u tối. Trong toà tháp hắc ám truyền ra một tiếng thở dài, đó là tiếng thở dài vô lực, hắn giống như nhớ đến người hắn từng yêu, bọn họ là tuyệt đại song kiêu trong thế giới này, bọn họ tung hoành ngang dọc trong thế giới võ đạo, liên thủ thoát ra khỏi tiểu thế giới bị niêm phong với giấc mộng lưu lạc tới một mảnh đất ngày mai tương sáng hơn, nhưng mà hết thảy cũng chính vì một âm mưu, người hắn yêu đang hôi phi yên diệt. Từ nay về sau, hắn sẽ bắt đầu sống trong kiếp ẩn núp, thời gian trăm năm đã bồi dưỡng ra một đám đệ tử kiệt xuất muốn phá vỡ âm mưu, nhiều năm trôi qua như vậy rồi hắn tin tưởng bản thân mình chắc chắn sẽ nhanh chóng thành công, đệ tử hắn có lẽ có người đã đặt chân đến cảnh giới thượng vị Hoàng, hắn tin tưởng đệ tử hắn sớm hay muộn cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của hắn, mà hắn trong cơ duyên xảo hợp gặp được Hiểu Nguyệt, nàng có nét tương tự nàng ấy, nhưng tiếp xúc với nhau một thời gian hắn phát hiện ra không hề giống nhau, nhưng mà điều này cũng không thể ngăn cản hắn yêu thương nữ tử phong hoa này, nhưng trong võ đạo yếu ớt lại khiến hắn một lần gặp gỡ rồi lại thành ác mộng. Thượng vị Hoàng, nếu như ngày xưa thì đã vô địch rồi nhưng ngày nay thì vẫn còn rất yếu a! . . . Ngu gia, một gian phòng vô cùng đơn sơ, Lâm Phong mở mắt, lập tức một cơn đau nhức ập đến.
- Ta vẫn còn sống!
Lâm Phong nhìn thoáng qua hư không rồi hít một hơi thật sâu, lực lượng thiên nhiên trong đường hầm hư không rất khủng bố, đường hầm tử vong dưới nguy cơ đáng sợ đó thì dù cường đại Đế cảnh cũng có thể chết, hắn chỉ cảm thấy mình như vừa dạo qua mộy vòng từ quỷ môn quan trở lại, suýt thì mất mạng. Giãy dụa đứng dậy, vẫn cảm thấy đau nhức, có thể thấy được vừa rồi hắn đã phải chịu lực lượng áp bức đáng sợ cỡ nào, không chỉ có cơ thể mà thần hồn cũng vậy, giờ phút này hắn cũng cảm giác như lưng đeo nghìn vạn cân cự lực, giống như thân thể này không còn là của mình nữa.
- Ta đang ở đâu đây?
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng rồi khẽ rung động, hắn phát hiện mấy chiếc nhẫn trữ vật trên người đã không còn, tuy rằng Lâm Phong đặt vật quan trọng nhất trong thế giới vũ hồn nhưng vẫn mang theo nhẫn trữ vật bên trong có không ít thứ tốt, không nghĩ rằng khi hắn choáng váng hoa mắt lại lấy nhẫn trữ vật của hắn đi. Đứng dậy, Lâm Phong đi ra ngoài cửa, hắn phát hiện nơi mình đang ở đó là một khoảng sân cực kỳ đơn sơ, bên ngoài có người canh giữ, sau khi thấy hắn người kia nói:
- Ngươi đã tỉnh rồi đó à, tạm thời trong đó nghỉ ngơi đi nhé.
- Đây là đâu?
Lâm Phong hỏi.
- Ngu phủ, nhà của tiểu thư ta!
Người bảo vệ kia bình tĩnh nói, bọn họ không xử trí Lâm Phong mà lại an trí Lâm Phong ở đây.
- Ta ra ngoài một chút.
Lâm Phong bình tĩnh nói, nói xong nhấc chân lên định đi ra ngoài, nhưng đối phương lại ngăn cản hắn, lạnh lùng nói:
- Trước khi tiểu thư tỉnh lại ngươi vẫn nên ở lại đây thôi.
Lâm Phong nhíu mày, hắn nhớ trước khi mình bị áp bách đến té xỉu hắn đã giữ được cô gái kia, đối phương có bảo vật hộ thể, về sau hắn không còn biết gì nữa, đối phương nói tiểu thư, chẳng lẽ chỉ cô gái kia?
- Nơi này là Thần Tiêu đại lục phải không?
Lâm Phong hỏi một tiếng, tuy rằng hắn đã đoán được đáp án nhưng vẫn muốn xác nhận một lần.
- Thần Tiêu Đại lục, Thanh Sơn Thành.
Đối phương quay lại rồi lên tiếng.
- Đến đại lục Thần Tiêu rồi.
Ánh mắt Lâm Phong hiện lên phong mang, xem ra trước tiên cần mau chóng đi tìm Đại sư huynh, nghĩ vậy bước chân hắn tiến về phía trước, không hề có ý định chờ đợi.
- Đứng lại.
Thấy Lâm Phong mạnh mẽ muốn đi, thủ vệ không khỏi quát lớn một tiếng. Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị xông ra nhưng đúng lúc này phía xa xa lại có tiếng gió gào thét, một hàng người đi đến, chính là cô gái kia và những người khác tới. Cô gái sau khi đáp xuống đất thì nhìn chằm chằm Lâm Phong, khẽ cắn răng, lạnh nhạt nói:
- Đồ vô sỉ.
- Dưới tình hình này ta cũng đành phải mượn vào lực lượng bảo mệnh của cô, ta sẽ giải thích với cô sau.
Lâm Phong mở miệng nói, để còn sống, hắn làm gì có bận tâm được nhiều như vậy.
- Ngu Diệp, nếu như nàng đã không quen hắn, vậy thì.
. . Thanh niên bên cạnh cô gái cất giọng nói lạnh lùng, trong mắt có sát khí không hề che giấu. Nhưng Ngu Diệp không để ý tới đối phương chỉ nhìn Lâm Phong rồi nói:
- Ta có thể thả ngươi đi, nhưng Cổ Đế phù ít nhất vẫn nên để lại cho ta.
Trong mắt Lâm Phong hiện lên sự không mau vẻ, mở miệng nói:
- Nhẫn trữ vật trên người ta đều đã bị các ngươi cướp đi rồi, bây giờ ngươi còn muốn Cổ Đế phù của ta nữa?
!
- Có chuyện này?
Mắt Ngu Diệp loé, nhìn sang thanh niên bên cạnh, đối phương lập tức nói:
- Bá phụ đích xác đã lấy đi nhẫn trữ vật trên người hắn, tất cả cũng chờ muội tỉnh lại rồi tính tiếp.
- Chúng ta đi tìm phụ thân.
Ngu Diệp mở miệng nói, lập tức quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Phong, nói:
- Ngươi cũng đi theo ta đi.
Một đoàn người đồng loạt đi về phía một toà cung điện khác, giờ đây trong cung điện chỉ còn một người trung niên đang nhìn trận phù trước mắt, trong mắt hiện lên thần sắc ngưng trọng, trận phù thật lợi hại, người khắc trận phù này năng lực trận đạo phải vô cùng đáng sợ. Trận phù trước mắt chính là Cổ Đế phù Lâm Phong khắc thành, đối phương vốn dĩ dựa vào lực lượng thần hồn mạnh mẽ, ngạnh sinh xóa bỏ ấn ký của Lâm Phong, lấy vật bên trong ra, sau đó mới thấy được trận phù này, người khắc phù tuyệt đối là nhân vật trận đạo tông sư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT