Cô gái hộ tống của nàng giả vờ đi theo đi tới bên này cũng không khỏi sửng sốt, sau đó khoé miệng nâng lên ý cười nhàn nhạt:
- Khó trách hắn dám làm bậy tùy ý như vậy, thì ra có thủ đoạn chạy trối chết.
Lâm Phong trong cơn lốc càn quét qua đám người, hắn cũng đã thay đổi gương mặt và quần áo, khi đám người bị cuốn vào giữa cơn lốc thì bản tôn hắn cũng quăng ra ngoài, cơn gió lốc đi trước đã mang theo phân thân của hắn đi còn Lâm Phong lúc này đang cùng mấy người Hầu Thanh Lâm đứng lại với nhau, vô cùng im ắng nhìn mọi chuyện xảy ra bên này.
- Chúng ta đi thôi.
Mấy người Lâm Phong bước đi rời khỏi nơi này.
- Nhị sư huynh, chúng ta đông như vậy muốn thu thập nhiều vé tàu như vậy tuy có thể làm được, nhưng nếu muốn thu thập trong một ngày sẽ rất khó, hơn nữa cần không ít thời gian.
Lâm Phong nhìn về Hầu Thanh Lâm mởdù sao vé tàu của năm ngày sau hắn cũng không biết trong tay ai, phòng bán đấu giá cũng có nhưng dù sao cũng vẫn sẽ thiếu, mà nhóm bọn họ có tới mười mấy người nên phải cần hơn mười tấm vé.
- Ngươi có ý tưởng gì không?
Hầu Thanh Lâm hỏi Lâm Phong.
- Ta có thể dẫn tất cả mọi người đi nhưng mọi người sẽ phải chịu ủy khuất, chỉ sợ không thể không thể đi đường hầm của hư không được.
Lâm Phong giải thích.
- Đi đường hầm hư không cũng bằng thời gian với Đại sư huynh, không đáng để nhắc tới, chờ sau khi chúng ta từ đại lục Thần Tiêu trở về vẫn có thể đi qua đó một lần.
Hầu Thanh Lâm đáp lại, Lâm Phong gật gật đầu:
- Được, lần này chúng ta sẽ đi đến đại lục Thần Tiêu trước, ở lại đó năm ngày rồi, trong vài ngày này nhóm chúng ta sẽ phải im lặng một chút, tận lực để không xảy ra chuyện gì, đợi đến khi từ đại lục Thần Tiêu trở về, nếu có cơ hội sẽ lại tới đó.
Mọi người đương nhiên có thể hiểu, tốt nhất Lâm Phong có thể đưa bọn họ đi, nhất là đệ tử thân truyền của Thiên Đài trước kia, bọn họ rất cấp bách, Mộc Trần ngày xưa đối với bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, sắm vai sư tôn mà cũng sắm vai sư huynh, ai nấy cũng đều vô cùng kính trọng Mộc Trần. Theo như lời Lâm Phong, mấy ngày nay hắn không có ý định đi ra ngoài làm bất cứ chuyện gì, chỉ im lặng tìm một chỗ lấy Cổ Đế phù ra, Lâm Phong mở ra chỉ thấy ánh hào quang trong đó lưu chuyển, thần niệm Lâm Phong dừng trên đó dường như cũng có thể cảm giác được một cỗ trận ý thiên thành hồn nhiên đập vào mặt, đó là trận vận, loại Cổ Đế phù này dùng để khắc trận phù, cực kỳ thích hợp.
- Thực lực của ta được cho rất mạnh so với người cùng cảnh giới, nhưng so với cường giả Đế cảnh chân chính vẫn còn có chênh lệch không nhỏ, trận phù này khắc đại trận hư không, cũng không đến mức gặp được nguy cơ nên cần nương dựa vào thân thể cổ Thánh.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, vươn tay ra trong khoảnh khắc, toàn bộ lực lượng pháp tắc đều điên cuồng hội tụ, đồng thời, trong cơ thể Thiên Trạch Thần Mộc cũng như ẩn như hiện, khắp đất trời hội tụ một cỗ pháp tắc gió lốc, pháp tắc trong cơ thể hắn cũng điên cuồng bừng lên hội tụ trong tay hắn, lực lượng phun ra nuốt vào trong không gian ấy giống như chỉ cần hắn phóng thích sẽ đâm thẳng lên vòm trời. Loại lực lượng pháp tắc cường thịnh này khắc lên lá bùa bình thường cũng không thể dung hợp được. Lâm Phong điểm ngón tay, khắc lên trên Cổ Đế phù, lực lượng pháp tấc trên đầu ngón tay điên cuồng tràn ngập ra, Lâm Phong đã lâu không thật sự nghiêm túc khắc trận như vậy, giờ khắc này hắn dường như đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái của trận, tâm vô không chuyên tâm, một bút một hoa, hồn nhiên thiên thành, đường cong quang văn nhỏ bé đan vào thành một bức vẽ hư không. Qua một hồi lâu, trận được khắc thành công, Lâm Phong thu hồi trận phù nở một nụ cười, tâm niệm vừa động, hắn lấy ra ba bản kinh thư cổ giao dịch được rồi mở ra toàn bộ.
- Hai bộ Đế binh bình thường, một bộ hoàng khí, thiệt rồi.
Lâm Phong nở nụ cười nhạt nhưng có vẻ cũng không quá để ý, cổ kinh thư này hắn có cũng như không, thậm chí mang đi bán đấu giá cũng không sao, hôm nay hắn sẽ đi lấy vé tàu. Làm xong tất cả, tâm thần Lâm Phong bắt đầu chìm vào thế giới võ hồn, một thân thể bình tĩnh nằm ở kia, im lặng và mang phong cách cổ xưa, không có khí tức gì toát ra, Lâm Phong đi về phía cổ Thánh Tần Sơn, lập tức lực lượng thần hồn bắt đầu hướng về não Tần Sơn, một lát sau thần hồn Lâm Phong đi tới điểm tiền quang kia thì Tần Sơn đã thức tỉnh từ sớm, nhưng không nghịch thiên thần dược, hắn không thể khôi phục lại.
- Tiền bối, ngươi có thể giúp ta xem thân thể kia không?
Lâm Phong chỉ cổ thân thể kia.
- Thân thể Thánh nhân.
Giọng Tần Sơn truyền ra khiến Lâm Phong khẽ run rẩy trong lòng, thật sự thân thể Thánh Nhân, xem ra lần này buôn bán có lời rồi, nhưng vì sao thân thể kia lại không có khí tức, hơn nữa không thể bị cường giả tận thế phòng bán đấu giá lợi dụng sau đó mang đi bán đấu giá.
- Dung hợp với ý thức của ta đi, ta xem hắn có còn sót lại chút ý thức nào hay không.
Tần Sơn cổ Thánh mở miệng nói, Lâm Phong ngầm hiểu, bắt đầu dung hợp thần hồn và ý thức của Tần Sơn cổ Thánh với nhau, lập tức thân thể Tần Sơn cổ Thánh giẫm chận tại chỗ đi ra, bước vào thân thể đang nằm im lặng trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ đáng sợ. Một ánh sáng bắn vào trong thân thể kia nhưng Lâm Phong lại phát hiện bên trong óc đã có một lỗ hổng, rất hiển nhiên ý thức của đối phương đã không còn sót lại, đã hoàn toàn chết hẳn. Lâm Phong và ý thức Tần Sơn dung hợp bắt đầu càn quét tỏng thân thể kia nhưng lại phát hiện hình như bị một lực lượng vô hình nào đó ngăn lại vậy, không ngờ rằng không thể tiến vào trong thân thể đối phương được. Tần Sơn động ý niệm, ý thức khủng bố xuyên thấu biết rằng gặp trở ngại, trực tiếp lọt vào trong thân thể kia, trong ý thức của Lâm Phong xuất hiện một thế giới hư không vô tận màu vàng, nhưng lại giống như đang phá diệt thì hơn. Một lực lượng đáng sợ đột nhiên từ trong thân thể không hề có động tĩnh gì đột nhiên tràn ra, thân thể cự đại của Tần Sơn cảm nhận được va chạm phải một lực lượng kinh khủng, công kích màu vàng giống như tia chớp mạnh mẽ hung hăng bổ lên thân thể Tần Sơn, một tiếng oanh bạo vang lên, thân thể cổ Thánh bay ngược trở lại mấy ngàn thước, lập tức rơi xuống trên mặt đất, ý thức dung hợp lui về, trong lòng Lâm Phong vô cùng kinh hãi, một thân thể không biết đã bao nhiêu năm không cử động vậy mà không ngờ khi dao động với thân thể cổ Thánh lại đáng sợ như vậy.
- Đó là gì vậy?
Trong ý thức Tần Sơn vang lên một tiếng động có vẻ như cũng cực kỳ rung động.
- Tiền bối, trong cơ thể hắn, đó là.
. . Lâm Phong rung động.
- Tuy màu vàng nhưng lại không có chút khí tức pháp tắc nào trong đó, giống như đã chặt đứt lực lượng của mình vậy, hư không màu vàng giống như phá vỡ thế giới, đây tuyệt đối là nhân vật cấp bậc cổ Thánh, nhưng mà rốt cuộc điều gì đã tạo thành hậu quả đáng sợ như này chứ?
Bởi vì thần hồn của Lâm Phong dung hợp với ý thức Tần Sơn bởi vậy bọn họ có thể trực tiếp câu thông, không cần thông qua ngôn ngữ.
- Kia là lực lượng công kích chúng ta sao?
- Miệt thị thương sinh, thiên hạ duy nhất chỉ có ta, giống như chỉ có một mình hắn tồn tại, thế gian này tất cả đều chỉ như con kiến.
Tần Sơn nói nhỏ, hắn thân là viễn cổ Thánh Nhân nhưng chưa từng nhìn thấy thân thể cổ quái như vậy.
- Lực lượng trở ngại kia rất đáng sợ, thậm chí nó có thể khiến ý thức của ta biến mất nhưng vì sao ý thức của ta vẫn có thể đột phá tầng trở ngại kia và vào trong cơ thể hắn đây?
Tần Sơn lại lầm bầm lầu bầu.
- Tiền bối.
Lúc này, Lâm Phong mở miệng .
- Ừ?
- Thần hồn của ta hình như cũng có thể vào được.
Lâm Phong thấp giọng nói một câu khiến cho Tần Sơn đột nhiên trở nên trầm mặc, nếu như hắn hữu hình thì biểu tình tất nhiên sẽ vô cùng tuyệt vời.
- Ta sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ cổ pháp, ngươi thử xem đi.
Tần Sơn trầm mặc sau đó lại nói rồi truyền cho Lâm Phong một bộ cổ pháp, sau đó ý thức của Tần Sơn và thần hồn Lâm Phong tách ra. Thần hồn Lâm Phong trở lại cơ thể lập tức tìm hiểu bộ cổ pháp, sau một khoảng thời gian, hắn mở mắt ra rồi nhìn về phía thân thể kia rồi thần hồn đập ra nhảy vào trong thân thể, Lâm Phong dung nhập thần hồn vào trong thân thể, tiến vào mỗi một bộ vị của thân thể, tứ chi bách hài, thân thể đó thật sự là một mảnh thế giới màu vàng không có hệ lực lượng gì cũng không có khí tức gì đáng sợ, chỉ có một cỗ minh minh trung ý, Lâm Phong hắn phát hiện có lẽ thân thể này xuất hiện là lúc hắn có trực giác minh minh trung, có lẽ như vậy. Thật lâu sau, thân thể kia đột nhiên chuyển động, ánh mắt chuyển động, sau đó đôi mắt dần mở ra.
- Thật sự được?
Trong lòng Lâm Phong vô cùng kích động, bắt đầu nếm thử các bộ vị khác trong tay, lại qua một thời gian nữa bắt đầu đến cánh tay cử động rồi tới hai chân. Có vẻ như giãy dụa đã lâu, thân thể kia không ngờ lại đứng lên.
- Tiền bối.
Lâm Phong thở sâu, trong mắt lộ ra vẻ kích động, cử động sao, hắn không ngờ thật sự có thể khống chế được thân thể này?
- Đừng kích động, ngươi mới chỉ khởi động được thân thể này mà thôi, thân thể này dù sao cũng là thân thể người chết, rất dễ dàng có thể nắm được trong tay, nhưng bởi vì Thánh thân thể nên lại không dễ dàng nắm trong tay, lực lượng của Thánh Nhân ngươi không có khả năng vận dụng được, dù sao thân mình hắn cũng đã không còn sót lại ý niệm nào cho nên ngươi khởi động lại cũng chỉ có thân thể này mà thôi, còn muốn khởi động lực lượng của thân thể này còn phải xem trình độ của ngươi như thế nào.
- Ta hiểu, một thân thể người chết đã không có sức chống cự đương nhiên có thể dễ dàng nắm trong tay, nhưng lực lượng thân thể người chết cũng bị mang đi, chẳng qua bởi vì Thánh thân thể nên lực lượng thể này vô cùng mạnh mẽ, bởi vậy đối với ta mà nói vẫn có giá trị rất lớn, ta sẽ không ngừng rèn luyện bộ cổ pháp mà tiền bối truyền thụ cho ta.
Lâm Phong nói xong, thân thể kia khẽ bước ra một bước nhỏ, hắn bắt đầu thử đi thúc dục thân thể không thuộc về mình này. Đến cảnh giới của Lâm Phong có thể dễ dàng khiến thần hồn rời khỏi thể xác, đối với việc nắm trong tay một thể xác không còn sự sống thì không có khó khăn gì lớn, điều chân chính khó khăn chính là, một Thánh thân thể không có sinh mệnh, nếu như nắm trong tay tốt thì thể xác kia người khác có thể động được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT