Sau khi tru sát Cơ Thương, Lâm Phong quay về Chiến Vương Học Viện, lúc này, Vân Thanh Nghiên nhìn chằm chằm đánh giá Lâm Phong giống như nhìn thấy quái vật, nhược nhược nói:

- Thật không biết gia hoả nhà ngươi tu luyện như thế nào.



- Đã chết một lần, đương nhiên sẽ lợi hại hơn một chút.


Lâm Phong sờ sờ đầu Vân Thanh Nghiên, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trước mắt, trong ánh mắt lạnh lùng kia của hắn cũng nở rộ ra một nụ cười.


- Đầu của đại sư tỷ mà ngươi cũng dám động!


Vân Thanh Nghiên trừng mắt nhìn Lâm Phong, thân thể nhảy ra, vô cùng buồn bực nói, lá gan của gia hoả này tựa hồ cũng càng lúc càng lớn. Thiên Si đi đến bên cạnh Lâm Phong, vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, cả quá trình đều không nói gì.


- Trở về tốt rồi.


Hầu Thanh Lâm khẽ mỉm cười nói:


- Thiên Đài hôm nay quật khởi đã thế bất khả đáng, sẽ chờ ngươi trở về, lập tốt kế hoạch cho tương lai, Thiên Đài sau này nên đi như thế nào, muốn khai sáng một tông môn, hay sáng tạo một Cổ Tộc.


Trong lời nói của Hầu Thanh Lâm cũng không hề khoa trương, nếu lấy tiềm chất khủng bố của Thiên Đài hôm nay, một vài năm sau chắc có thể đứng sừng sững tại Thánh Thành Trung Châu, Lâm Phong hắn có được tiềm chất Thánh Nhân, chuyện trở thành Thánh Đế cũng sớm muộn, mà hắn Thiên Si cùng với Nhược Tà, tất cả đều có các loại cổ kinh tu luyện, lại có thêm Thiên Diễn Thánh Kinh đề thăng thiên phú, tương lai ít nhất cũng đều sẽ bước vào cảnh giới Thiên Đế, khai sáng một Cổ Tộc rất dễ dàng.


- Nhị sư huynh, hiện tại kẻ thù quá nhiều, chúng ta cũng không thể quá mức đường hoàng, cứ chậm rãi thôi, thời điểm Thiên Đài đứng sừng sững ở Thánh Thành Trung Châu, bất kỳ thế lực nào cũng không thể dao động được.


Lâm Phong thấp giọng nói.


- Ừm, Lâm Phong, còn muốn nói cho ngươi nghe một tin tức tốt, ngươi xem ai đến.


Chỉ thấy lúc này, trong điện phía trước đi ra một đạo thân ảnh, ngay lập tức đồng tử Lâm Phong khẽ co rút lại, lộ ra vẻ kích động, vài đạo thân ảnh quen thuộc kia, cách xa nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp lại.


- Sư tôn, Mộ Bi, Kình Thiên.


Nguyên lai người đến này, rõ ràng là Vũ Hoàng, Mộ Bi, còn có Mạc Kình Thiên bọn họ, trong những ngày hắn rời khỏi Thánh Thành Trung Châu, bọn họ đã tìm được Chiến Vương Học Viện Thiên Đài.


- Lâm Phong, lão gia hỏa ta cũng có chút hổ thẹn, chẳng qua chứng kiến từng người các ngươi đều có tiền đồ, ta cũng vui mừng.


Vũ Hoàng nhìn thấy Lâm Phong cùng với chư vị đệ tử, hôm nay thực lực của hắn vẫn tại cảnh giới trung vị Hoàng, những đệ tử này của hắn, đều rất siêu việt, từng người đều lợi hại hơn so với hắn.


- Lâm Phong, vừa rồi nghe nhị sư huynh bọn họ thảo luận, ngươi đã có thể giết nhân vật thiên tài Đại Đế, xem ra chúng ta đều rớt lại thật xa phía sau rồi.


Mạc Kình Thiên cười tiến lên, vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, không nghĩ đến mười năm này, chênh lệch giữa bọn họ và Lâm Phong không ngờ lại cách xa như vậy, hắn và Mộ Bi cùng Vũ Hoàng giống nhau, tu vi cũng tại cảnh giới trung vị Hoàng, mà Lâm Phong, cũng đã có thể trảm Đế, nhị sư huynh cùng tam sư huynh bọn họ, từng người cũng đều lợi hại đến khiến người ta sợ hãi. Xem ra mấy năm nay, trên người bọn họ cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.


- Tu luyện không vội trong lúc nhất thời, chênh lệch mười mấy năm, sẽ dần dần ngang bằng theo thời gian, sư tôn, Kình Thiên, Thiên Đài chúng ta, rốt cục cũng dần dần đoàn tụ, chỉ không biết Mộc Trần sư tôn hắn hiện tại thế nào.


Lâm Phong cảm khái nói, trong cuộc đời võ đạo của Lâm Phong, Mộc Trần, tuyệt đối chính là một trong những người có tầm ảnh hưởng nhất đối với hắn.


- Thiên phú của gia hỏa Mộc Trần kia so với ta tốt hơn nhiều, tin rằng sau khi đi vào đại thế giới sẽ không quá yếu kém, về sau nhất định có thể tái ngộ.


Vũ Hoàng cười nói, Lâm Phong khẽ gật đầu:


- Sư tôn, ngồi, trên người ta không hề thiếu cổ kinh tốt, các ngươi đến chọn lựa cái mà mình am hiểu đi.


Vũ Hoàng bọn họ đương nhiên sẽ không khách khí với Lâm Phong, hai sư tôn của Thiên Đài ngày xưa, tình cảm của mười một đệ tử thân truyền, không thể diễn tả bằng ngôn từ, bọn họ từ tiểu thế giới một đường đánh đến, mở một con đường lớn, chia lìa hơn mười năm mới gặp lại, mặc dù cảm khái thương hải tang điền, tuy nhiên loại tình cảm nồng đậm trước đó, lại vẫn không hề tiêu tan. Đối với mười một đệ tử thân truyền của Thiên Đài mà nói, bọn họ trước đây đều như huynh đệ, mà hai vị sư tôn, giống như cha mẹ, là trưởng bối, mấy ngày nay, sư huynh đệ Lâm Phong bọn họ tụ hợp cùng một chỗ, trò chuyện về những chuyện xảy ra trong mười mấy năm nay, đều có vô hạn cảm khái, vùng đất Thanh Tiêu này rất mênh mông, Vũ Hoàng bọn họ một đường đi đến đây cực kỳ không dễ dàng, có bao nhiêu lần cũng suýt nữa chết, nhưng mà cũng may số mệnh của bọn họ tựa hồ cũng không tồi, cuối cùng cũng đã đi đến Thánh Thành Trung Châu này. Một ngày này, Lâm Phong bên trong thế giới võ hồn, đầu lâu Thánh Nhân trôi nổi trong hư không, từng đợt từng đợt kiếm ý sắc bén giống như châm mang, không ngừng phóng ra, đó là kiếm ý không tiêu tan của cổ Thánh Nhân, cho dù đã qua vô số năm, nhưng nó vẫn còn tồn tại. Lâm Phong thử từng bước tiếp cận đầu lâu, chỉ thấy huyết mạch trên người hắn giống như đang rít gào, cả thân hình giống như có một cỗ lốc xoáy đáng sợ, điên cuồng nuốt hết kiếm ý, cái loại lực lượng cắn nuốt này, giống như cự thú phun ra nuốt vào thiên địa, hư không cũng đang gào thét giận dữ. Đây chính là lực lượng của các hệ pháp tắc dung hợp với nhau sinh ra lực lượng cắn nuốt, từ sau khi Lâm Phong hắn khôi phục, cảm giác chỉ kém một chút nữa đã đạt được thành tựu của riêng mình, nhưng mặc dù vẫn chưa được, hắn lại không ngờ mình đã có thể làm được pháp tắc chuyển hóa cùng với dung hợp, đây là lúc hắn cùng Cơ Thương chiến đấu, những người chứng kiến nhìn thấy mỗi một quyền hắn đánh ra như đều có lực lượng pháp tắc khủng bố, không ngờ có thể áp chế pháp tắc Đế cảnh, quả thực khiến cho người ta sợ hãi. Hiệu quả như vậy vô cùng gần với thanh liên chi đạo của Thanh Liên thống lĩnh, nhưng mà, đối với Lâm Phong mà nói, hắn lại cảm thấy vẫn chưa có chân chính thành đạo, con đường của hắn không phải thanh liên chi đạo, mà sẽ độc nhất vô nhị. Chỉ thấy trước người Lâm Phong, hình như có một thánh linh cắn nuốt xuất hiện, điên cuồng đem kiếm ý nuốt vào trong cơ thể, mà cước bộ của Lâm Phong, cũng từng bước gần sát với đầu lâu phía dưới, đồng thời, trên người Lâm Phong, còn có chữ cổ đang trôi nổi, làm cho toàn bộ tinh khí thần của hắn đều tăng lên, thiên địa xung quanh giống như cũng sinh ra cộng hưởng. Cuối cùng, Lâm Phong đi đến phía dưới xương đầu chính, sau đó khoanh chân ngồi xuống, thánh linh xuất hiện bầu trời trên đỉnh đầu, nuốt hết kiếm ý, cảm ngộ Thánh Nhân ý. Đây là một thanh kiếm kỳ diệu, Già Diệp Chi Kiếm, Quá Khứ Chi Kiếm, Lâm Phong chỉ cảm thấy một kiếm chém đến, giống như thời gian thác loạn, hắn trốn không thoát, tránh không khỏi, chờ đợi một kiếm kia buông xuống trên người, một kiếm, chém đứt năm tháng, rối loạn thời gian.


- Đây là Già Diệp Chi Kiếm, cổ Thánh Già Diệp ngày xưa bằng vào một kiếm này, đủ để tung hoành cổ thánh kiếm, cổ Thánh gì cũng phải cực kỳ cẩn thận.


Lâm Phong tự nói trong lòng, lại nhớ đến tình hình trận chiến ấy. Lúc này, Lâm Phong bắt đầu thôi diễn Thiên Diễn Thánh Kinh, đặt bản thân dưới một kiếm này, không gian mênh mông vô tận, hắn đứng giữa hư không, bất thình lình, ngời bầu trời chém đến một kiếm, thiên địa hư không giống như trở nên vặn vẹo, hắn lui về sau, kiếm phía trước, giờ khắc này Lâm Phong sinh ra ảo giác, hắn không phải đang lui, mà đang tiến lên, đi về phía kiếm, mọi thứ đều rất rối loạn, Già Diệp Chi Kiếm, Quá Khứ Chi Kiếm, một kiếm này, không thể tránh khỏi.


- Phốc!


Lâm Phong kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức rời khỏi loại trạng thái này, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại vẫn ngồi đó cảm thụ lực lượng cổ kiếm, đồng thời, vẫn không ngừng thôi diễn Thiên Diễn Thánh Kinh, hy vọng có thể điều khiển được thanh kiếm này, đương nhiên Lâm Phong không trông cậy vào hắn có thể chân chính sử dụng được một kiếm đó, một kiếm kia thoát khỏi đại đạo, là cổ Thánh kiếm, giống như Thánh Pháp Hoang Cổ Trấn Thiên, hắn có thể làm được, chính là phát huy một chút lực lượng, có thể một phần vạn lực lượng mà thôi. Lâm Phong tìm hiểu hồi lâu, mới kết thúc lần bế quan này, sau đó hắn tìm được phụ trách ám thực lực hiện tại của Thiên Đài


- Kinh Thú, ngày xưa Kinh Thú nhập Thiên Đài, vì Thiên Đài bồi dưỡng sát thủ, sau này, phát triển thành cả ám thế lực cũng giao cho Kinh Thú phụ trách, tất cả người có thể vào Chiến Vương Học Viện đều có thiên phú phi phàm, mà rất nhiều người cũng đều nguyện ý gia nhập Thiên Đài, bởi vì tất cả mọi người có thể chứng kiến người gia nhập Thiên Đài có tiến bộ khủng bố đến mức nào, đây là môn phái chân chính phát triển thực lực cùng với tiềm lực của mọi người, mà không giống như Cơ Môn lúc trước, hôm nay, ba bảng phía trên Tiềm Vương Bảng, đệ tử Thiên Đài chiếm một khối vô cùng khủng bố, mà phía trên Phong Vương Thiên Bảng, người phía trước, tất cả đều là người của Thiên Đài.


Loại hiện tượng này mọi người nhìn vào mắt, lực ảnh hưởng không nghĩ ra được cũng khó, rất nhiều người tiến vào Chiến Vương Học Viện, mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là Thiên Đài.


- Tin tức như thế nào?


Bên trong ám đường, Lâm Phong hỏi Kinh Thú.


- Mấy tin tức này chắc có chút tác dụng đối với ngươi.


Kinh Thú giao một miếng ngọc giản cho Lâm Phong, sau đó Lâm Phong đưa thần niệm vào trong, đọc ra một chút tin tức trong đó, sau đó khẽ gật đầu, nói:


- Tiếp tục nhìn chằm chằm, không được lơi lỏng, quy mô của ám đường còn có thể khuếch trương, đến lúc đó ta sẽ sửa sang lại một vài cổ kinh thư cường đại cho ám đường sử dụng.



- Được.


Kinh Thú khẽ gật đầu.


- Ta đi trước.


Lâm Phong dứt lời rời khỏi bên này, mà đồng thời, phía trên vọng giang thuyền hoa, một nhân vật thiên tài mới của Bùi gia Bùi Vũ hôm nay mời một vài bằng hữu tiến đến nơi đây tụ hội, bằng lâu nhìn ra hồ cảnh xa xa, bên trong thuyền hoa mỹ nữ như mây, oanh ca yến hót, thiên tài Bùi Vũ của Bùi gia tùy ý để mọi người tâm tình võ đạo, rất thống khoái.


- Bùi Vũ huynh, thời gian trước đây Lâm Phong tru sát Cơ Thương, Thánh Thành chấn động, tất cả mọi người đều nói tân thời đại đã đến, ta nghĩ Bùi Vũ huynh thiên tư tuyệt đỉnh, tất nhiên cũng sẽ trong thời đại này triển lộ phong mang.



- Thánh Thành Trung Châu hôm nay thiên tài tề minh, Sở Xuân Thu và Lâm Phong song hùng cường thịnh, không ai có thể cùng tranh phong, lại có thêm bọn người Đấu Chiến Tăng phía trên Hoàng Bảng ngày xưa, ta còn cần rèn luyện thêm.


Bùi Vũ khiêm tốn nói, trên thực tế mấy năm qua, hắn quật khởi rất nhiều người ở Thánh Thành Trung Châu nhìn trong mắt, phải như thế mới có thể vượt qua Bùi Đông Lai ngày xưa. Mọi người tâm tình khoái trá, nhưng vào lúc này, phía xa có một người đạp nước đi rới, người này mặc bạch y bó sát màu trắng, lưng đeo một thanh cổ kiếm, bước đi mang theo tiêu sái không nói nên lời.


- Nhìn bên kia.



- Lăng ba vi bộ, giống như dung nhập vào bên trong thiên địa, hồn nhiên thiên thành, thực lực người này chắc chắn rất đáng sợ.



- Bùi Vũ.


Chỉ thấy lúc này, một đạo tiếng động cuồn cuộn xuất hiện từ xa xa, Bùi Vũ khẽ sửng sốt, sau đó đứng dậy, hỏi:


- Ta là Bùi Vũ, chẳng biết các hạ là ai?


Bất thình lình, một cỗ kiếm khí kinh khủng giống như cắt qua tứ phía, trực tiếp đánh về phía thuyền hoa cự to lớn kia, tiếng vang răng rắc truyền đến, thuyền hoa trực tiếp vỡ vụn, kiếm ý ngập trời đột nhiên cuồn cuộn đánh đến phía này, đám người thần sắc kịch biến, ánh mắt nhìn chằm chằm người nọ, cả giận nói:


- Làm càn.


Người nọ vẫn đang bước chậm trong hồ, đúng lúc này, kiếm quang hiển lộ, chỉ thấy một đạo hàn mang chém qua thiên địa, trên hư không để lại một đạo dấu vết, Bùi Vũ chợt quát một tiếng, chấn động khiến thuyền hoa tan vỡ, nhưng kế tiếp lại không còn thấy thân ảnh đó đâu, đám người chỉ thấy Bùi Vũ trong hư không bị một kiếm chém thành hai đoạn, trong lòng đều hung hăng co rút. Lại nhìn người đứng xa xa trong hồ, vẫn lưng đeo cổ kiếm, bước chậm mà đi, vô cùng tiêu sái! Một kiếm, trảm Bùi Vũ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play