Không chỉ Thương Diệp hoảng sợ mà những cường giả phía sau hắn cũng lập tức né tránh, đạo kiếm quang kia bổ lên người Thương Diệp xong vẫn tiếp tục lao đi.
- Oanh long!
Một tiếng nổ kinh thiên truyền ra, mọi người chứng kiến một toà kiến trúc phương xa bị một kiếm này bổ ra, trong lòng không khỏi co rút lại, một kiếm này thật đáng sợ, nó khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng. Không gian yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Thương Diệp, một tiếng nổ lập tức vang lên, thân thể Thương Diệp hóa thành bột phấn, ánh sáng tư hỏa diễm và lôi điện chiếu sáng một vùng, hơi thở tử vong tràn ngập mọi nơi, thân hình Thương Diệp bị huỷ diệt hoàn toàn, chuyện này khiến mọi người run rẩy.
- Lực lượng gì đây, đa hệ pháp tắc sao?
Đám người nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, chỉ thấy trước người Lâm Phong có thánh linh lóe ra, từng cỗ kiếm đạo thánh linh tiếp tục phun ra nuốt vào các hệ pháp tắc, tay Lâm Phong cầm kiếm, cả thân hình giống như một thanh lợi kiếm vô kiên bất tồi, đồng tử bắn ra ánh sáng tử vong, dùng thanh âm lạnh như băng nói:
- Sao Đại Mạc hoàng tử không đích thân đến thử một lần, nhỉ?
Thần sắc hoàng tử Đại Mạc hoàng triều ngưng lại, một kiếm tuyệt vọng kia quá mức kinh diễm, Thương Diệp cường đại như thế cũng không kịp chống cự đã bị trảm, kiếm là vua trong binh khí. Kiếm Manh không thể nhìn thấy, nhưng mà hắn lại cảm nhận được một kiếm vừa rồi của Lâm Phong, trong lòng hắn cũng cảm thấy run sợ, tốc độ một kiếm kia không chậm hơn kiếm quang của hắn bao nhiêu, từ đó có thể thấy được nó có mạnh bao nhiêu, hơn nữa một kiếm kia không chỉ nhanh, mà các hệ lực lượng trên đó cũng làm cho người ta tuyệt vọng, ngay cả tiếng kiếm rít cũng lộ ra sát chiêu, đó là lực lượng âm ba, bóng kiếm còn có lực lượng làm cho người ta ngủ say, một kiếm này hắn không thể chém ra, bây giờ Kiếm Manh mới biết, tạo nghệ của Lâm Phong trên kiếm đạo cũng phi thường đáng sợ, trước kia hắn không có lộ ra vì các thủ đoạn khác đã che dấu hết, mà hình như hôm nay hắn lại tu luyện một loại thần thông đặc thù nào đó, có thể phát huy ra kiếm uy.
- Kiếm của hắn chỉ có thể giết một người, các ngươi người đông thế mạnh, liên thủ công kích tru sát hắn không khó.
Lão giả mặc hắc bào đứng trong hư không lạnh lùng nói ra, Lâm Phong thấy vậy thì nhìn qua, trong khoảnh khắc một cỗ kiếm ý lao thẳng lên vòm trời, kiếm khí chí cương chí dương đánh giết mà ra, trong hư không xuất hiện chùm tia sáng vô hình, khiến cho lão giả mặc hắc bào im bặt lại. Lúc này, phương xa có tiếng vang cuồn cuộn truyền ra, thời điểm bọn họ tranh đấu bên này, tại một địa phương khác cũng xảy ra va chạm, đám người Yến hoàng tử chém rách hồ nước, trong khoảnh khắc nước trong hồ tràn ra, chảy vào trong hư không tạo nên cảnh tượng cực kỳ đồ sộ. Chỉ thấy từng đạo thân ảnh bước vào trong hồ nước, khiến cho thần sắc mọi người bên này ngưng xuống, không ngờ đám người Yến hoàng tử lại đi trước một bước, nếu nơi đó thật sự có di tích cổ, thì chẳng phải bọn họ đã chậm chân rồi sao.
- Đi.
Chỉ thấy từng đạo thân ảnh lóe lên, rất nhiều người bỏ qua hoàng tử của Đại Mạc hoàng triều lao đến chỗ di tích cổ, những người này vốn là những nhân vật thiên tài đến từ các thế lực lớn, làm sao bọn họ chịu nghe theo hoàng tử, bình thường họ sẽ hành động thống nhất, nhưng khi di tích cổ xuất hiện, làm gì còn người nào để ý hoàng tử công chúa. Hoàng tử Đại Mạc hoàng triều quét mắt nhìn Lâm Phong, sau đó lập tức hướng đến bên kia, chuyện này khiến cho ánh mắt lão giả mặc hắc bào trong hư không cứng ngắc lại, không ngờ mấy tên hỗn láo này cứ như vậy đi tìm di tích cổ. Giờ khắc này, kiếm ý vô tận trên người Lâm Phong đột nhiên cuồng bạo ra, bắn thẳng lên tận trời, khiến cho sắc mặt lão giả mặc hắc bào kịch biến, trực tiếp hóa thành một làn khói đen tản đi.
- Xuy.
. . Kiếm quang trảm lên sương mù màu đen, nhưng mà nó chỉ chém giết được một bộ phận của làn khói, thân thể Lâm Phong phóng lên cao, từng cỗ thánh linh rít gào rống giận, tiếp tục cắn nuốt lực lượng pháp tắc trong thiên địa, cùng với việc Lâm Phong vũ động bàn tay, toàn bộ hư không giống như có một cơn lốc kiếm khí nổi lên. Vô số kiếm quang chém về tám hướng, lôi điện, hỏa diễm đều là lực lượng chí dương, lại có thêm lực lượng tử vong, từng đợt từng đợt khói đen bị bao phủ lại, khói đen dần dần tiêu tán, một lát sau, phía xa xa có một đạo thân ảnh hội tụ thành hình, thân ảnh này đúng là lão giả mặc hắc bào kia, nhưng mà giờ phút này hắn đã trở nên hư nhược rất nhiều rồi, hắn rống giận một tiếng, sắc mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào đám người Lâm Phong.
- Hỗn láo, ngươi dám phá hủy kế hoạch của ta, không nuốt được các sinh linh khác cùng với tinh thần huyết nhục của con người, ta không thể lớn mạnh, như vậy ta mãi mãi chỉ là một sinh linh bảo vệ mà thôi, không có cơ hội tiếp xúc đến bảo vật bên trong di tích cổ.
Lão giả mặc hắc bào nói ra một câu lạnh như băng, hắn lập tức nhìn lướt qua những người đang oanh kích phong ấn, thần sắc lộ ra vẻ dữ tợn, trong lòng cả giận nói:
- Hãy đi tiến nhập di tích cổ đi, rồi cùng chết bên trong, ta sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Mấy người từ bên ngoài đến không biết được bọn họ sinh tồn tàn khốc ra sao, không phải ngươi chết thì ta vong, thời khắc người bên ngoài bước vào trong thế giới niêm phong, vận mệnh đã mở ra, cho nên bọn họ mới hưng phấn như vậy, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, trăm năm mới có một lần cơ hội như vậy. Lúc này đám người Lâm Phong cũng đi tới hồ nước, chỉ thấy hồ nước đã bị cuốn vào hư không, phía dưới quả thực có một cái phong ấn cổ lão, cường giả điên cuồng công kích tới, rốt cục tiếng răng rắc cũng truyền ra, phong ấn mở, tiếng oanh long long đáng sợ vang lên, đại địa không ngừng run rẩy.
- Sao lại thế này?
Đồng tử đám người Lâm Phong ngưng lại, cả tòa thành cổ lão run lên, mặt đất đang hướng lên trời, tòa thành dần dần bay lên không. Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc rung động, rất nhanh, bọn họ phát hiện, tòa thành cổ lão này hóa thành một tòa thành trong không trung, một cỗ hơi thở cổ lão từ dưới mặt đất tràn ngập ra.
- Di tích cổ phía dưới, dưới kia mới là lối vào chân chính của di tích sao?
Thần sắc đám người Lâm Phong khẽ rung động, thân thể bọn họ điên cuồng lóe ra, chạy về hướng bên ngoài tòa thành, cùng lúc này bên ngoài tòa thành có người chứng kiến cả tòa thành lơ lửng trên không, ánh mắt lộ ra tia sáng.
- Phong ấn bị người khác mở ra.
Tâm thần những người này run rẩy kịch liệt, phong ấn mở, di tích cổ lão lại xuất hiện lần nữa trong tầm mắt của bọn họ, cơ hội đã xuất hiện, thân hình bọn họ lóe ra, đi đến tòa thành trống không kia. Lâm Phong đứng đợi bên ngoài toà thành, chứng kiến phía dưới giống như huyệt địa, trong lòng khẽ rung động, phía dưới có khí tức giống như hơi thở vạn năm phủ đầy bụi tràn ra, khiến bọn họ có thể khẳng định, chỗ này tuyệt đối là di tích cổ, rất có khả năng nó được lưu truyền từ thời kì thượng cổ đến nay !
- Chúng ta đi vào.
Lâm Phong hướng tới chỗ vào địa huyệt, sau khi đi vào di tích cổ, ánh sáng đột ngột ảm đạm xuống, bên trong là một mảnh hôn ám, cái vẻ hôn ám kia làm cho người ta có cảm giác âm lãnh nhè nhẹ, một gốc cây cổ lão uốn lượn trong thông đạo, không biết thông đi nơi nào.
- Cẩn thận một chút, mẫu phi từng dặn ta, một khi phát hiện di tích cổ lão, bất kể nó có phải di tích do viễn cổ Thánh Nhân ngày xưa lưu lại hay không cũng có khả năng tràn ngập nguy cơ.
Phiêu Tuyết công chúa thấp giọng nói, mọi người đều gật đầu, lực lượng thần niệm tràn ngập ra, bao phủ khắp không gian, thân thể bọn họ gia tốc đi về trước, xuyên qua cây cối, xuất hiện ở trước một tòa sơn mạch, lúc này bọn họ đang giẫm đạp lên trên sơn mạch.
- Nơi này có một vực sâu, phía trước còn có từng tòa động phủ.
Lâm Phong nhìn thoáng qua địa hình dưới chân, chỉ cần bọn họ tiếp tục đi về phía trước, chờ đợi họ chính là vực sâu tối đen, không ai biết dưới vực sâu có cái gì, mà đối diện bọn họ có rất nhiều động phủ, cũng tràn ngập hơi thở âm trầm.
- Ta có cảm giác bị người khác nhìn trộm.
Lúc này Kiếm Manh mở miệng nói, khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
- Ta cũng có loại cảm giác này, nhưng mà thần niệm lại không thể lan đến gần.
Hầu Thanh Lâm gật đầu nói.
- Chúng ta không nên đi vào vực sâu và động phủ, chúng ta nhìn xem trong này rốt cuộc có cái gì.
Lâm Phong mở miệng nói, sau đó bước đi ra ngoài, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này không chỉ có đám người Lâm Phong vào được di tích cổ, mà đám người Yến hoàng tử cùng với chư cường giả Đại Mạc hoàng triều cũng đến, tất cả đều phi thường cẩn thận, đám người Yến hoàng tử đi cùng một chỗ, còn Đại Mạc hoàng triều thì ngược lại, giờ phút này có một vị thiên tài cổ thánh tộc một mình một đường đi vào trong hoang lâm. Người này đột nhiên ngừng bước xoay người lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh khủng bố xuất hiện trong giây lát đánh giết về phía hắn, tốc độ của nó nhanh đến nỗi không thể tin được.
- Giết.
Trên người thiên tài bộc phát ra hơi thở khủng bố, nhưng mà thân ảnh kia không hề để ý đến hắn, bay thẳng đến đánh vào người tên kia, hai tay lôi kéo thân thể hắn, rồi lập tức nhảy vào trong cơ thể người này, cùng hắn hợp thành một thể, giờ khắc này, hắn chợt quát lên một tiếng, thần hồn điên cuồng bộc phát, gân xanh trên người thiên tài kia lộ ra, cốt cách cả người hắn trở nên vặn vẹo, sắc mặt vô cùng dữ tợn. Hắn hét thảm một tiếng rồi đột nhiên không gian trở nên yên lặng, tiếng hét truyền đến phương xa, khiến cho người nghe cảm thấy trong lòng khẽ run lên. Thẳng đến lúc sau, người nọ mới từ trong rừng đi ra, nhưng mà bên trong đồng tử của hắn, lại loé lên một luồng tà quang. Trên thực tế không phải có một mình hắn tao ngộ loại tình huống này, Sở Xuân Thu cũng bước vào trong phiến di tích này, đương nhiên hắn bước vào từ một tòa thành khác, sinh linh lừa gạt Lâm Phong nói chín tòa di tích này có thông đạo thông với nhau, khi bọn họ bước vào di tích, sinh linh bảo vệ muốn bọn họ giết lẫn nhau. Bởi vì Sở Xuân Thu hành động một mình, cho nên hắn cũng gặp tình huống giống như người vừa rồi, nhưng mà kết cục lại hoàn toàn bất đồng, khi hắn lọt vào tập kích, tinh thần ý chí phá hủy hết thảy, đối phương muốn chạy trốn, nhưng mà lại bị hắn chế trụ, lực lượng thôn thiên cắn nuốt đối phương, vận mệnh hai bên hoàn toàn tương phản!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT