Ở ngoài Đoạn Nhận Thiên Nhai là núi đồi mênh mông vô bờ.

Trên mảnh đồi núi này, từng đám doanh trướng màu trắng chi chít dựng sừng sững ở đó, vô biên vô hạn, giống như là một tòa thành liên doanh.

Những chỗ đó là điểm đóng quân của nước Tuyết Nguyệt.

Đoạn Nhận Thiên Nhai là còn đường đi thông Tuyết Nguyệt duy nhất, chính là lạch trời của Tuyết Nguyệt, bay qua Đoạn Nhận Thiên Nhai là thành Đoạn Nhận, là có thể nhìn rõ không sót gì, hoàn toàn lộ rõ trước mắt địch nhân.

Vì vậy, Liễu Thương Lan không thể nào mà để cho quân đội nước Ma Việt dễ dàng bước qua lạch trời này, ông liền cho đại quân trú đóng tại bên ngoài Đoạn Nhận Thiên Nhai, trừ phi gặp phải thời điểm sinh tử tồn vong, nếu không bọn họ sẽ không lui vào Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Lúc này, trên cửa thành Đoạn Nhận, Lâm Phong cùng Liễu Thương Lan đứng ở một chỗ, nhìn Đoàn Thiên Lang dẫn theo ba quân dẫm chân lên Đoạn Nhận, đi vào khe hở duy nhất giữa Đoạn Nhận Thiên Nhai, đi về một nơi khác trong Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Liễu Thương Lan thật sự vẫn để Đoàn Thiên Lang vào thành, nhưng mà cũng có điều kiện, đoàn người Đoàn Thiên Lang không được phép dừng lại trong thành Đoạn Nhận, phải trực tiếp thông qua Đoạn Nhận Thiên Nhai này mà tới nơi đóng quân, chống đỡ ngoại địch.

Mà Đoàn Thiên Lang cũng đồng ý, vậy mà thật sự không dừng lại trong thành Đoạn Nhận trong chốc lát, mà mang theo quân đội bước qua Đoạn Nhận Thiên Nhai, đi về nơi đóng quân.

- Tiểu Phong, chúng ta cũng lên đường, sang doanh địa.

Sau khi Liễu Thương Lan thấy quân đội dần dần đi vào Đoạn Nhận Thiên Nhai, nhàn nhạt nói một tiếng. Lâm Phong khẽ gật đầu, sau đó hai người liền xuống thành lâu, đi về phía Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Dẫm lên trên mặt đất đầy đao gãy, từng tiếng vang thanh thúy truyền ra, một luồng hàn khí theo hai chân mà truyền lên, tâm thần Lâm Phong khẽ run lên.

Những đoạn đao gãy này, tất cả đều vì chiến tranh mà gãy đôi, chủ nhân của chúng nó đều chết ở sa trường. Hôm nay, đao gãy vô tận này hội tụ mà thành một biển đao gãy, mang theo từng sợi sát khí lạnh như băng.

Sống lưng Lâm Phong thẳng lên, trong miệng phun ra một hơi dài, ánh mắt bình tĩnh mà nghiêm túc, bất luận kẻ nào đạp lên những đoạn đao gãy này, e rằng đều phải sinh ra kính ý.

Đạp lên những đoạn đao gãy này, đi tới Đoạn Nhận Thiên Nhai, một khe hở, như kết nối với trời cao.

Giương mắt nhìn tới, đập vào mi mắt là toàn bộ nham bích, nhưng Lâm Phong hiểu được, phía trên kia là nguy cơ tứ phía.

Lạch trời ngăn cách như vậy, Liễu Thương Lan không thể nào mà không lợi dụng thật tốt.

Mặc dù không nhìn thấy nguy hiểm nào, nhưng lúc Lâm Phong đi vào trong con đường hẹp này, hắn vẫn cảm thấy một khí tức áp bách, cho đến khi hoàn toàn thông qua Đoạn Nhận Thiên Nhai mới có cảm giác như được giải thoát.

- Phù…

Nhìn doanh trướng mênh mông vô bờ phía trước, Lâm Phong hít sâu một hơi, nói:
- Liễu thúc, nơi này có bao nhiêu quân đang đóng ở đây.

- Ba mươi vạn.

Liễu Thương Lan đạm mạc nói, Cửu Tiêu đại lục, người đều háo võ, theo đuổi võ đạo, người nguyện ý gia nhập quân đội không nhiều lắm, nếu không mà nói, lấy nhân khẩu hàng tỉ của nước Tuyết Nguyệt, ở thành Đoạn Nhận không chỉ có ba mươi vạn quân như vậy.

Phải biết rằng, nước Ma Việt, một nước mà hoàng thất thống nhất, không có thể lực tông môn, quốc gia nói một không hai, quân đội của bọn chúng, ở trong chín nước của Tuyết Vực được coi là cường đại, vượt qua con số trăm vạn người, chúng luôn muốn thâu tóm một vài nước trong chín nước nầy, mà nước Tuyết Nguyệt là nước lân cận với nước Ma Việt, tự nhiên trở thành nước bị Ma Việt một thâu tóm đầu tiên.

- Theo lính trinh sát báo lại, lần này quân đội Ma Việt tới đây, số lượng vượt qua năm mươi vạn.

Liễu Thương Lan nhàn nhạt nói một tiếng, Lâm Phong nghe được liền rùng mình, năm mươi vạn, nhiều hơn hai mươi vạn quân, đây tuyệt đối là con số kinh khủng.

- Dĩ nhiên, Đoàn Thiên Lang cũng dẫn theo mười vạn quân sĩ tới đây! Nếu chúng ta có thể một lòng mà nói, Ma Việt xa xôi, chúng ta chiếm cứ địa lợi, cũng không phải sợ năm mươi vạn quân của đối phương. Nhưng mà muốn Đoàn Thiên Lang đồng tâm với ta, quá khó rồi!

Liễu Thương Lan bổ sung một tiếng, mặc dù không ôm nhiều hi vọng, nhưng trong lòng vẫn có chút nghĩ đến cái hi vọng xa vời này.

Tại doanh trướng trong quân, Xích Huyết thiết kỵ nghiêm khắc bảo vệ, nơi này, có cả tướng sĩ tinh anh nhất của cả quân đội.

Liễu Thương Lan cùng Lâm Phong đi vào trong doanh trướng, phân phó nói:
- Gọi Hàn Man cùng Phá Quân tới doanh trướng của ta!

- Dạ! Tướng quân!

Một tên quân sĩ nhận lệnh thối lui, không lâu sau, có hai người tiến vào trong doanh trướng, người cầm đầu thì long hành hổ bộ, vóc người cường tráng, mà người phía sau thì có vóc người cân xứng, trên người lộ ra sắc bén.

Hai người này, trên đầu đều mang khôi giáp màu đỏ, che kín khuôn mặt hai người, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, kim mang lóe lên.

Hai người sải bước vào trong doanh trướng, vừa định hành lễ, nhưng khi thấy được Lâm Phong liền không khỏi sửng sốt. Ngay lúc đó, tên nam tử to con cầm đầu liền lộ ra ý cười thật thà trên khóe mắt.

- Phong ca!

Hắc Ma sải bước tới trước, trực tiếp ôm lấy Lâm Phong. Phía sau, Phá Quân cũng lộ ra nụ cười thân thiết, khí tức thiết huyết sắc bén trên người liền biến mất trong nháy mắt, những vẫn rất tinh thần như trước.

- Tiểu Phong, huynh đệ các cháu gặp nhau nói chuyện đi, ta đi an bài cho Đoàn Thiên Lang.

Liễu Thương Lan thấy một màn như vậy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười ôn hòa, sau đó liền trực tiếp bước ra khỏi doanh trướng, để không gian cho mấy người Lâm Phong.

- Hắc Ma, Phá Quân, đã quen với nơi này chưa?

Lâm Phong cùng Hàn Man tách ra, nhìn về hai người hỏi.

- Quen rồi, phi thường quen! Phong ca, hiện tại đệ và Phá Quân đã là thống lĩnh đội ngũ có hơn một ngàn quân tinh nhuệ, được tướng quân bổ nhiệm là Thiên phu trưởng, hơn nữa đều dựa vào thực lực và chiến công mà lấy được.

Trọng giọng nói của Hắc Ma có mấy phần đắc ý, gã tới quân đội chỉ mới mấy tháng thời gian, có thể làm được Thiên phu trưởng, còn chỉ dựa vào cố gắng của chính mình, Liễu Thương Lan cũng không phải là loại người nâng đỡ người thân, mà là biết nhận thức nhân tài.

- Có hay gặp phải nguy hiểm hay không?

Lâm Phong cũng không để ý tới hai người có được bao nhiêu thành tựu, chỉ cần bọn họ an toàn là được rồi.

- Nguy hiểm thì không có, thực lực thì có đột phá. Hôm nay, đệ cùng Phá Quân đều có tu vi Linh vũ cảnh tầng bốn.

Hàn Man đắc ý cười nói, Phá Quân đứng một bên cười khổ, nói:
- Phong ca, cái tên Hàn Man này còn xúc động như vậy, từng đã có một lần, một mình gã giết chóc một chi đội ngũ giặc cỏ ở ngoại cảnh, kết quả gặp được hai tên cường giả có tu vi Linh vũ cảnh tầng năm đánh lén, còn may là vũ hồn của gã đã thức tỉnh, dùng hết toàn lực mà giết chết toàn bộ nhóm giặc cỏ này, nhưng lúc trở lại, trên người gã không còn một nơi nào là còn nguyên vẹn.

- Một người, chém giết hai tên cường giả Linh vũ cảnh tầng năm, lại thêm một đội ngũ giặc cỏ?

Lâm Phong cũng ngớ người, trong mắt mang theo một chút vui mừng, Hàn Man, chỉ mới đột phá tu vi Linh vũ cảnh tầng bốn.

Hàn Man sờ sờ đầu, vậy mà lộ ra mấy phần ngượng ngùng, cười ngây ngô nói:
- Đệ cũng không biết là chuyện gì xảy ra, ngày đó, sau khi vũ hồn của ta thức tỉnh, giống như là dung hợp cùng với mặt đất, chỉ cần đứng trên mặt đất, đệ có thể hoàng thổ, lấy đại địa chi lực mà sử dụng, giết người có tu vi Linh vũ cảnh tầng năm cũng không khó khăn lắm.

- Chẳng lẽ là Huyết Mạch Vũ Hồn!

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, vũ hồn của Hàn Man được thức tỉnh lần nữa khi tức giận ở trong Tù đấu trường ngày đó. Có thể ở trong giai đoạn Linh vũ cảnh mà thức tỉnh lần hai, rất hiển nhiên, vũ hồn này không bình thường.

- Đúng rồi, Phong ca, cái tên Phá Quân này chỉ nói đến đệ! Trước kia đệ bị y lừa gạt thật thê thảm, người ở Linh vũ cảnh tầng năm, y cũng có thể giết!

Hàn Man đột nhiên nói, Lâm Phong nghe được cũng kinh hãi, Phá Quân cũng có thể vượt cấp khiêu chiến, đánh chết cường giả Linh vũ cảnh tầng năm?

- Ngươi tự mình thành thật mà khai báo với Phong ca đi.
Hàn Man trợn mắt nhìn Phá Quân một cái, người này, trước kia vẫn ẩn dấu thật sâu.

Phá Quân lắc đầu cười cười, sau đó liền tới trước mặt Lâm Phong, nói:
- Phong ca, huynh nhìn!

Nói xong, Phá Quân đưa hai tay ra ngoài, tại trong tay y, một sợi dây leo chậm rãi bên người mà ra. Sợi dây leo này như giả như thật, nhưng khi chạm đến Lâm Phong, Lâm Phong rõ ràng cảm nhận được sợi dây leo này là tồn tại chân thật, đây là Đằng Mạn Vũ Hồn của Phá Quân, có thể quấn người, xuất kỳ bất ý.

Nhưng vào lúc này, trên người Phá Quân, một luồng khí tức sắc bén mà cường đại phóng ra, ánh mắt của Phá Quân cũng trở nên đen nhánh sắc bén.

Một hư ảnh màu đen chậm rãi hiện lên sau lưng Phá Quân, ở bên trong hư ảnh màu đen này, có một thanh trường thương màu đen, đâm lên trời cao, bá đạo khôn cùng.

- Vũ hồn!

Lâm Phong híp mắt, lại là vũ hồn.

Phá Quân, vũ hồn song sinh!

Dây leo cùng hư ảnh trường thương biến mất trong nháy mắt, trên mặt Phá Quân lộ ra nụ cười đạm mạc. Vũ hồn song sinh vẫn là lá bài tẩy lớn nhất của y, trước kia, ngay cả Hàn Man y cũng không nói ra.

- Ha ha, vũ hồn song sinh! Phá Quân, đệ cũng giống như Hàn Man, đều là thiên tài, khó trách, lúc ta nhìn thấy đệ lần đầu tiên, cũng cảm thấy được sự sắc bén trong mắt đệ rồi.

Lâm Phong sảng khoái cười nói, hai tên huynh đệ của hắn, Hàn Man có Đại Địa Vũ Hồn thức tỉnh lần hai, rất có thể là huyết mạch vũ hồn, mà Phá Quân lại có được vũ hồn song sinh hiếm thấy, thiên phú kinh người, Lâm Phong tất nhiên cao hứng.

- Vũ hồn song sinhthì thế nào chứ, còn không phải bị khắc lên dấu ấn nô lệ, thiếu chút nữa trở thành nô lệ! Nếu không có Lâm Phong huynh, e rằng đệ đã chết trong Tù đấu trường.

Phá Quân thở dài một tiếng, Lâm Phong nhìn y nói:
- Phá Quân, nô ấn trên mặt cũng không phải lo lắng, sớm muộn gì ta cũng giúp đệ xóa đi.

Võ tu cường đại chân chính có thể trích máu mà trọng sinh, dễ dàng thay đổi gân cốt mạch lạc, có thực lực cường đại, loại trừ dấu ấn nô lệ kia cũng dễ như trở bàn tay.

- Không sai, Phá Quân, nghĩ nhiều như vậy làm gì, nô ấn này, chúng ta sớm muộn gì cũng xóa được.
Hàn Man không để ý, cười nói:
- Phong ca, chúng ta ra ngoài xem một chút, thuận tiện, ta giúp huynh giới thiệu tình huống trong quân.

- Được!

Lâm Phong gật đầu, sau đó, ba người liền theo nhau ra khỏi doanh trướng, nhìn tướng sĩ bên ngoài doanh trướng, Phá Quân mở miệng nói:
- Phong ca, ở trong quân, chức vị chia làm Vệ đội trưởng, Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, Phó thống lĩnh, Thống lĩnh. Vệ đội trưởng dẫn dắt mười quân sĩ, Bách phu trưởng có thủ hạ là mười tên Vệ đội trưởng cùng với thủ hạ của bọn họ với một trăm quân sĩ, Thiên phu trưởng thì suất lĩnh mười gã Bách phu trưởng, tựa như đệ cùng Hàn Man, dẫn dắt hơn ngàn tên quân sĩ, lại hướng lên, chính là Phó thống lĩnh, chưởng quản mười tên Thiên phu trưởng cùng với quân đoàn vạn người.

- Tại trong quân chúng ta, tổng cộng là hơn ba mươi vạn. Ngoài Liễu tướng quân ra, còn có ba vị Thống lĩnh, phân biệt là Tả Hữu thống lĩnh cùng Trung quân thống lĩnh, mỗi một vị Thống lĩnh sẽ suất lĩnh mười tên Phó thống lĩnh.

- Ngoài ra, trong quân có có quân đoàn Xích Huyết thiết kỵ, chỉ do Xích Huyết thống lĩnh quản lý, đệ cùng Phá Quân đều được bổ nhiệm ở trong quân đoàn Xích Huyết thiết kỵ.

Lâm Phong âm thầm gật đầu, cấp bậc rõ ràng sâm nghiêm, cũng không khác biệt quá lớn so với thời cổ đại ở kiếp trước, một cấp quản lý một cấp, lực thi hành cường đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play