- Lâm Phong và Cơ gia ta có cừu hận không nhỏ, thậm chí hắn có thể âm mưu hại chết cường giả Thiên Đế cảnh của chúng ta, Cơ gia phải bắt hắn lại, nếu như đạt Thiên Diễn Thánh Kinh thì càng tốt.
Doanh Phạt cười lạnh trong lòng, lời Cơ Nguyên nói có chút buồn cười, nếu không có Thiên Diễn Thánh Kinh, Cơ gia có thể động dao động Vũ Văn gia, thuyết phục Bùi gia ngăn chặn Chiến Vương Học Viện sao, tam đại cổ Thánh Tộc liên thủ, đủ để Thánh Thành Trung Châu run rẩy .
- Chỉ sợ thứ Cơ gia chuẩn bị trả cho Vũ Văn gia cùng Bùi gia cũng vì Thiên Diễn Thánh Kinh đi, nếu không phải như vậy, ta không cho rằng bọn họ sẽ bởi vì trợ giúp Cơ gia mà cùng Chiến Vương Học Viện đứng ở thế đối lập, nếu như vậy Doanh gia có nên tham gia hay không.
Ánh mắt Doanh Phạt loé lên, lộ ra sự sắc bén.
- Doanh huynh, Tiêu Vũ Thiên là họa lớn đối với Doanh gia chính, Cơ gia cùng Vũ Văn gia đáp ứng Doanh huynh cùng đi mời người, để Doanh gia dễ dàng đối phó Tiêu Vũ Thiên, giá này chẳng lẽ không đủ sao?
Cơ Nguyên lộ ra vẻ không vui nói. Tuy nhiên Doanh Phạt lại hừ lạnh trong lòng, nếu Cơ gia thật sự lấy được Thiên Diễn Thánh Kinh từ trong tay Lâm Phong, bọn hắn và Vũ Văn gia sẽ cùng có lợi, hai cổ Thánh Tộc sẽ càng mạnh hơn một bậc, chuyện này đối với Doanh gia mà nói, không phải chuyện tốt gì, tuy nói trong thời gian ngắn bọn họ nhìn như không có xung đột gì, nhưng đều là cổ Thánh Tộc, ai biết khi nào sẽ mâu thuẫn, loại chuyện này ở Thánh Thành Trung Châu quá bình thường.
- Cơ huynh không cần phải nói dễ nghe như vậy, nếu ngươi có thể trực tiếp đối phó Lâm Phong, chỉ sợ ngươi cũng không cần tốn hao vốn liếng tới giúp Doanh gia ta, chính các ngươi cũng cần Vận Mệnh Nhãn trợ giúp định tội Lâm Phong.
Doanh Phạt cười lạnh, khiến cho đồng tử Cơ Nguyên khẽ co rút lại, thầm mắng Doanh Phạt là lão hồ ly.
- Doanh Thành nhà ta, Doanh gia sẽ bảo vệ tốt, Tiêu Vũ Thiên cũng không dám tùy ý giết người Doanh gia, bằng không Doanh gia sẽ thảo phạt bộ lạc của hắn, Tiêu Vũ Thiên đối với Doanh gia cũng không phải chuyện quá lớn, nếu không Doanh gia sẽ tự mình đi thỉnh Vận Mệnh Nhãn, còn muốn hợp tác thì Cơ gia nên xuất ra đủ thành ý, đạt được chỗ tốt, các tộc cùng phân, nếu các ngươi có Thiên Diễn Thánh Kinh, Doanh gia cũng phải có, còn không thì Cơ huynh cứ tự nhiên đi.
Doanh Phạt đứng dậy, cường thế nói, những nhân vật tu luyện nhiều năm như hắn, ai mà không đa mưu túc trí, sao có thể ăn nửa điểm thiệt thòi. Cơ Nguyên trầm mặc, hai người kẻ ngồi người đứng, lâm vào trong an tĩnh, một lúc lâu sau Cơ Nguyên mới mở miệng nói:
- Tốt, nếu có Thiên Diễn Thánh Kinh sẽ cùng Doanh gia chia đều, nhưng chiếm được những vật khác, Doanh gia không thể đòi hỏi nữa.
Doanh Phạt chậm rãi quay người lại cười nói:
- Cơ huynh như vậy mới xem như thành tâm, tốt, mặc cả xong, Cơ huynh quay về tộc chuẩn bị đi.
Theo Doanh Phạt trừ Thiên Diễn Thánh Kinh ra, trên người Lâm Phong hẳn không có thứ khác có thể làm cho Doanh gia động tâm. Lúc này Lâm Phong đối với chuyện tình Cơ Nguyên cùng Doanh Phạt thương thảo hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cần Cơ gia không có chứng cớ Cơ Thanh Tùng bị hắn giết, bọn hắn không lời nào để nói, cho dù bọn họ suy đoán ra thì đã sao, hắn là Trung Vị Hoàng, làm như thế nào giết một vị cường giả Thiên Đế cảnh, Cơ gia không dám động hắn. Nhưng hiển nhiên Lâm Phong đã đánh giá thấp quyết tâm của Cơ gia, quyết tâm của cổ Thánh Tộc. Nhất là sau khi vấn đạo Hoàng Bảng kết thúc, thấy Sở Xuân Thu cùng với Lâm Phong đại phóng dị sắc, rất nhiều người đều cho rằng do công lao của Thiên Diễn Thánh Kinh, khiến thiên phú của bọn hắn tăng lên rất lớn. Lúc này, Lâm Phong và Mộng Tình và Tiểu Nhã đang đứng tại một địa phương có mây mù của Thánh Thành Trung Châu, trước người bọn họ là Lâm Vô Thương cùng với Ngân Nguyệt. Khi Ngân tộc quyết định cùng Bùi gia thối hôn, không phản đối Lâm Vô Thương cùng Ngân Nguyệt lui tới nữa, Lâm Phong nói không sai, nếu hắn chỉ có một người đệ đệ là Lâm Vô Thương thì hắn có gì, Lâm Vô Thương cũng sẽ có đó, mà con của Lâm Vô Thương và Ngân Nguyệt trong tương lai cũng sẽ có, tuy nói Lâm Vô Thương không phải là đệ tử cổ Thánh Tộc nhưng hắn có ca ca là Lâm Phong, dùng thiên phú của Lâm Phong, tương lai sẽ phát sáng Thánh Thành Trung Châu, thậm chí khai sáng một cổ tộc, trở thành nhân vật tuyệt đỉnh, hắn cần chỉ thời gian mà thôi, nếu Ngân Nguyệt cũng thích Lâm Vô Thương thì Ngân Thụy xem như đánh cuộc tương lai của Lâm Phong vậy.
- Vô Thương, đệ nghĩ thông suốt chưa?
Lâm Phong nhìn Lâm Vô Thương hỏi.
- Rồi đại ca, mỗi lần đều ca tự mình xông xáo ra ngoài, nếu đệ một mực bên cạnh huynh, sẽ không có cánh nào vỗ cánh bay cao, chuyện tình của Tiểu Nguyệt đối với đệ là một loại kích động, đệ quyết định rời đi.
Lâm Vô Thương nói rất nghiêm túc, khiến cho Lâm Phong buồn bã, tuy nói hắn hy vọng Vô Thương cũng có thể lập lên thành tựu của mình, nhưng dù sao đây cũng là thân đệ đệ của hắn, hai mươi tuổi đi ra ngoài xông xáo Thanh Tiêu Đại Lục, hơn nữa nơi này lại là địa vực của mười tám Thiên Chi Chủ Thành, mức độ nguy hiểm không cần nói cũng biết.
- Nhớ kỹ chú ý mọi việc, có việc gì nhất định phải báo cho ta biết.
Lâm Phong tôn trọng quyết định của Vô Thương:
- Nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Nguyệt.
- Đệ biết rồi.
Vô Thương cầm lấy tay Ngân Nguyệt, lộ ra một nụ cười mỉm:
- Ca, ca nói lại với cha mẹ giúp đệ, đệ không nói cáo biệt với hai người nữa, nếu không bọn họ lại không nỡ.
- Tốt, đi đi.
Lâm Phong cười nói.
- Vâng.
Lâm Vô Thương nhẹ gật đầu, lập tức nhìn về phía Mộng Tình cùng Tiểu Nhã, nói:
- Mộng Tình tỷ, Tiểu Nhã tỷ, các người ở lại tốt nhé, sau này Vô Thương quay về sẽ đến gặp mọi người.
- Gia hoả hỗn láo, nếu ngươi dám có chuyện gì.
.., xem ta có hành hạ ngươi hay không. Tiểu Nhã quát một tiếng, con mắt có chút hồng hồng, có thể nói Vô Thương do nàng nuôi lớn, từ nhỏ đã được nàng yêu thương như vậy, hôm nay Vô Thương muốn rời đi cùng Ngân Nguyệt ra ngoài xông xáo.
- Tiểu Nhã tỷ, chờ đệ trở lại, tỷ và đệ đấu tiếp.
Vô Thương nhếch miệng cười một tiếng, nói:
- Đi nha.
Vừa nói, Vô Thương vừa xoay người lôi kéo Ngân Nguyệt rời đi, đưa lưng về phía Lâm Phong phất phất tay, thân ảnh hai người dần dần đi xa, biến mất trong mây mù. Lâm Phong thở dài một tiếng, thật lâu không nói gì, Mộng Tình lôi kéo tay của hắn, thấp giọng nói:
- Những năm qua Vô Thương luôn ở bên cạnh chàng, như vậy nó sẽ không có cách nào trưởng thành cả.
- Ta rõ ràng.
Lâm Phong mỉm cười nói với Mộng Tình một tiếng, tuy hắn và Vô Thương là huynh đệ, nhưng kỳ thật lại giống như hai đời người, hắn tiếp xúc với những chuyện không phải Vô Thương có thể tiếp xúc, bởi vậy Vô Thương bên cạnh hắn, sẽ chỉ là một khán giả, nếu Vô Thương nguyện ý ra ngoài, Lâm Phong không cần phải đi ngăn trở, mà chỉ hy vọng hắn mạnh khỏe.
- Ca ca, ta nhớ Vô Thương Mắt Tiểu Nhã đỏ hồng, khiến cho Lâm Phong cảm thán, hắn biết tình cảm Tiểu Nhã dành cho Vô Thương giống như chị em, hơn nữa còn mang theo một tia mẫu tính, Vô Thương vừa ra đời, Tiểu Nhã mang hắn theo.
- Đừng nghĩ nữa, cũng không phải nó không trở lại.
Lâm Phong tiến lên vuốt vuốt đầu Tiểu Nhã, ba người nhìn thoáng qua phương xa lần cuối, xoay người ngự không rời đi. Những ngày này Lâm Phong và Tiêu lão, Tiểu Nhã sống chung một chỗ, không trở về Chiến Vương Học Viện, hôm nay Tiêu lão đã bước chân vào Thánh Đế, trên con đường võ đạo có rất nhiều giải thích hữu dụng đối với Lâm Phong, có thể làm cho hắn cảm thấy sáng tỏ, Thánh Thành Trung Châu lớn như vậy, hắn cũng không lo lắng bị người tìm được, huống hồ Tiêu lão đã thay hình đổi dạng, chỉ sợ cường giả Doanh gia tới cũng không cách nào nhận ra. Tuy nhiên Lâm Phong còn chưa ý thức được, nguy cơ chân chính đã chậm rãi phủ xuống. Một ngày kia, Doanh gia tiếp đón một người mặc thanh bạch trường bào đến, đây là một lão giả đầu bạc, tuy nhiên tinh thần lại rất tốt, không có nửa điểm của lão giả, đôi mắt như sao trên trời, thâm thúy vô ngần, cả người đều lộ ra một luồng khí chất mờ ảo, ngày hôm đó cường giả đỉnh cấp của Doanh gia, Cơ gia, Vũ Văn gia, Bùi gia đều có mặt, chỉ vì nghênh đón lão giả này, có thể thấy được thân phận phi phàm của người này.
- Hạ huynh, trước tẩy trần cho huynh.
Lúc này, Doanh Phạt khách khí nới với người trước mắt.
- Chuyện tình đã nói qua cùng Hạ huynh, Hạ huynh chuẩn bị hạ thủ như thế nào.
Ánh mắt Hạ Tiêu nhìn về phía Cơ Nguyên, bình tĩnh nói:
- Dẫn ta đi chỗ Cơ Thanh Tùng chết, ta sẽ sử dụng Vận Mệnh Nhãn giúp ngươi trở về quá khứ.
- Tốt.
Cơ Nguyên khẽ gật đầu, đoàn người lập tức bay lên không, đi tới Đế Sơn, hôm nay Đế Sơn đã bị sụp đổ, thậm chí có một chỗ sơn mạch bị đứt đoạn, rõ ràng đây chính là nơi Cơ Thanh Tùng ngã xuống, đám người Cơ Nguyên đứng trong hư không, nói đối với Hạ Tiêu:
- Hạ huynh, nơi này chính là nơi Cơ Thanh Tùng ngã xuống.
- Uh.
Hạ Tiêu khẽ gật đầu, chỉ thấy thân thể của hắn bay lên không, đứng ở chỗ cao, trong khoảnh khắc, thiên địa biến ảo, bên trên Chư Thiên giống như có Chư Thiên Tinh Thần Biến phủ xuống, trong thiên địa xuất hiện một luồng sức mạnh kỳ diệu to lớn, khiến cho tất cả mọi người có ảo giác, mình đang ở trong Vận Mệnh. Vào thời khắc này, Hạ Tiêu mở mắt ra, trong hai mắt hắn giống như bắn ra hai đạo ánh sáng ngọc, cùng chu thiên tinh thần tương liên, trong khoảnh khắc, bên trên chu thiên tinh thần, xuất hiện một đôi mắt ngũ sắc toả ra ánh sáng ngọc chói mắt, yêu dị vô cùng, giống như Thiên Nhãn càn quét khắp sơn mạch.
- Vận Mệnh thuật, Vận Mệnh Nhãn.
Mọi người cảm thấy chấn động, cường giả Thần Điện quả nhiên không tầm thường, thần thông thuật cũng khiến người khác kinh hãi. Ánh sáng của Vận Mệnh Nhãn bao phỉ trọn phiến Đế Sơn này, đột nhiên hạ không xuất hiện từng quầng sáng, giống như Vận Mệnh Nhãn phát hiện ra chuyện gì, từng cảnh tượng biến hoá trong mắt mọi người, bọn họ thậm chí thấy được cảnh Doanh Thành xưng đế, thấy được tràng cảnh Cơ Thanh Tùng đối phó Lâm Phong.
- Ngừng!
Đúng lúc này, hình ảnh Cơ Thanh Tùng và Lâm Phong xuất hiện trong một đoạn sơn mạch xuất hiện, Cơ Nguyên quát lên một tiếng, chỉ thấy hai mắt Hạ Tiêu bắn ra ánh sáng chói lóa, khiến cho Vận Mệnh Nhãn chậm dần, quầng sáng nhất thời trở nên rõ ràng, Cơ Thanh Tùng và Lâm Phong đối thoại, sau đó bọn họ đi tới hạp cốc, có một vị lão giả từ trên Đế Sơn hướng phía trong hạp cốc đi tới, còn Lâm Phong thì đi ra, tiếp theo, sơn mạch sụp đổ, đại chiến mở ra...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT