Sau khi Lâm Phong đã đưa tất cả cường giả vào Vũ Hồn Thế Giới của hắn, hắn cùng đi vào theo.
Vào lúc này, Vũ Hồn Thế Giới của Lâm Phong đang bị những cường giả kia điên cuồng oanh kích. Mặc dù bọn họ đã rất cố gắng, nhưng Vũ Hồn Thế Giới của Lâm Phong được tạo thành từ Huyền Hoàng khí, nó vô cùng vững chắc. Dù những cường giả kia đã dùng đủ loại Thần Thông, nhưng tiểu thế giới này vẫn không hề suy chuyển. Lúc Lâm Phong đi vào, một vị cường giả nhìn chằm chằm hắn, hỏi:
- Đây là nơi nào?
Lâm Phong lạnh lùng nói;
- Là nơi chôn cất của các ngươi.
Khi hắn vừa dứt lời, hắn lập tức tế Đế Binh Bát Bảo Thái Dương Luân ra. Khi Bát Bảo Thái Dương Luân xuất hiện, vô số tia sáng chiếu rọi bát phương, giống như có tám vầng Thái Dương.
- Ngươi là người của Tống Đế Thành?
Một vị Minh Hoàng lên tiếng hỏi?
- Ngươi đừng quên, trong Địa Ngục chiến trường không được sử dụng Đế Binh.
Nếu có người vi phạm, thì sẽ bị các thế lực truy sát. Một vị Minh Đế khác lạnh lùng nói. Lúc Lâm Phong lấyra Đế Binh, hắn đã đoán được Lâm Phong là người của Tống Đế Thành, nên lập tức uy hiếp.
- Xoẹt… Nhưng thứ đáp lại hắn lại là một vầng Thái Dương, vầng Thái Dương kia trức tiếp xuyên thấu hư không, đánh về phía vị Minh Hoàng mới lên tiếng.
Khi thấy người kia bị đánh hồn phi phách tán, sắc mặt những người khác trở nên rất khó coi. Giờ phút này bọn họ đã nhìn ra tu vi của Lâm Phong chỉ đến Trung Vị Minh Hoàng, nhưng Lâm Phong lại có Đế Binh.
- Dù ngươi có giết sạch chúng ta, tin tức ngươi sử dụng Đế Binh đã được ta truyền tin ra ngoài.
Muốn sống thì hãy mau thả bọn ta ra. Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Ha ha ha, Nơi này chính là Tiểu Thế giới của ta, nên ngươi đừng mơ có thể liên lạc với nên ngoài.
Trước kia, hắn đã để Tiểu Nhã thử qua, trừ hắn ra, tất cả những thứ có thể liên lạc với ngoại của những người khác đều bị chặt đứt, bao gồm cả Thần Niệm.
- Sát!
Khi Lâm Phong vừa dứt lời, lại có thêm một khỏa thái dương bạo liệt, khiến người vừa mới lên tiến hóa thành hư vô. Mà sắc mặt của những người khác cũng trở nên tái nhợt, vô cùng khó coi. Bây giờ, bọn họ mới biết cảm giác của những người dân trong trấn nhỏ kia, lúc đó bọn họ là dao là thớt, còn những người kia là cá thịt. Nhưng hôm nay, họ lại biến thành cá thịt mặc cho Lâm Phong chặc chém, động cũng không dám động. Sau đó, Lâm Phong điên cuồng truyền năng lượng vào trong Bát Bảo Thái Dương Luân, khiến Bát Bảo Thái Dương Luân càng thêm chói mắt. Lúc trước, khi Lâm Phong vẫn còn là vô địch Tôn Chủ, Bát Bảo Thái Dương Luân đã có thể uy hiếp cường giả Trung Vị Hoàng. Mà hôm nay, Lâm Phong đã đến Trung Vị Hoàng, nên uy lực của Bát Bảo Thái Dương Luân đã mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Vào lúc này, mỗi một phất tay của Lâm Phong đều khiến cho một vị cường giả ngã xuống. Sức mạnh của Bát Bảo Thái Dương Luân đã hủy diệt những cường giả kia một cách triệt để. Thậm chí có không ít Trữ Vật Giới bị nổ tan, vô số bảo vật trôi nổi khắp nơi. Không lâu sau đó, trong mảnh không gian này chỉ còn có Lâm Phong, còn những người khác đã biến thành cát bụi. Tuy đã giết sạch tất cả, nhưng Lâm Phong không hề cảm thấy có chút khoái cảm nào. Hắn chỉ bình tỉnh thu hồi Bát Bảo Thái Dương Luân, rồi đi ra ngoài. Bên ngoài, trấn nhỏ thanh bình trước kia chỉ còn lại những bức tường đổ nát cùng với vô số cỗ thi thể và tiếng than khóc. Mà những cường giả Minh Hoàng tùy ý tàn sát người trong trấn cũng đã hóa thành bụi bậm trong không khí. Vào lúc này, đôi mắt trước khi chết của đại thúc vẫn in hằn trong tâm trí Lâm Phong, hình ảnh thiếu nữ tử vong vẫn trùng kích tâm linh hắn. Hóa ra khoảng cách giữa sinh và tử chỉ là một cái chớp mắt, nhắm mắt một cái, thì người chúng ta quen biết đã không còn. Khi Lâm Phong đang chìm trong sự đau thương, phía xa xa đột nhiên có từng đám mây đen kéo tới, như dấu hiệu của trận chiến.
- Sắp động thủ rồi à!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, tuy biết bốn thế lực kia sẽ liên thủ đối phó Tống Đế Thành, nhưng Lâm Phong lại không có bất kỳ cảm xúc gì, giống như không phải chuyện của hắn vậy. Sau đó Lâm Phong đi tìm di thể của đại thúc, rồi lập tức dùng căn nhà của ông ấy để tạo thành một mộ thật lớn để cho ông ấy có thể yên tâm an nghỉ. Sau khi làm xong tất cả, Lâm Phong xoay người rời đi, rời xa Tống Đế Thành. Những ngày sau đó, Lâm Phong liên tục di chuyển qua vô số nơi hoang dã và thành thị. Hắn thấy được sự thăng trầm của rất nhiều người bình thường, cũng nhìn thấy rất nhiều sự sinh ly tử biệt, ân oán tình thù. Nhưng hắn chỉ đứng xem dưới góc nhìn của những khán giả, nên hắn sẽ không can thiệp vào. Đôi khi hắn thấy một số chuyện bất bình, hắn cũng cảm thấy tức giận, mà khi thấy được việc tốt, hắn cũng sẽ cảm thấy vui mừng. ….. Một tháng sau. Lúc này, Lâm Phong đang trên đỉnh núi, nhìn về phía mặt đất mênh mông, nở nụ cười. Cùng lúc đó, trong tay Lâm Phong xuất hiện một bầu rượu. Sau khi tu một hơi, hắn lập tức cảm thấy trong cơ thể như đang có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến cho hắn cảm thấy thống khoái
- Trên đời có nhiều chuyện lắm, nhưng toàn lo không đâu thôi.
Dù ta là thiên tài thì đã sao? Ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Bây giờ Lâm Phong mới nhận ra, vạn vật trên thế gian đều tự mình diễn biến, có sinh ắt có tử. Mà hắn cũng không thể quản được toàn bộ thế giới, dù thế giới của chính hắn cũng như vậy. Bất luận hắn mạnh đến cỡ nào, hắn cũng chỉ là con người mà thôi, chuyện hắn có thể làm được, chỉ là một chút chuyện hắn muốn làm. Mà người hắn có thể chiếu cố được, cũng chỉ là những người hắn quan tâm. Vì hắn quan tâm đại thúc, quan tâm con gái thúc ấy cho nên hắn mới phẫn nộ, cho nên hắn dưới giết những cường giả đó. Khi Lâm Phong đột nhiên vươn tay ra, một đóa Thanh Liên xuất hiện, chậm rãi phiêu đãng trên không trung. Sinh tử nhị lực tràn ngập trong Thanh Liên, giao hòa cùng một chỗ, không ngừng hoán đổi. Khiến cho đoán thanh liên đó lúc thì sinh cơ bừng bừng, lúc thì khô héo như một đóa hoa đã chết khô. Nhưng khi Lâm Phong muốn, đóa thanh liên đó sẽ lập tức có vài tia sinh cơ.
- Sinh tử khí, há có thể là cực hạn.
Vừa dứt lời, hắn vương tay ra, khiến hư không xuất hiện một luồng khí tức Tử Vong vô cùng kinh khủng. Sau một lúc, luồng khí tức Tử Vong kia hóa thành một nước xoáy, điên cuồng lao tới bàn tay của hắn. Cùng lúc đó, trong hư không cũng bắt đầu xuất hiện từng luồng khí tức tử vong.
- Sinh!
Ngay khi Lâm Phong vừa dứt lời, cổ khí tức Tử Vong kinh khủng lập túc hóa thành từng luống khí màu xanh biếc. Những luồng khí tức kia liên tục tuôn trào vào trong cơ thể hắn, gột rửa thân thể của hắn. Trong lúc đó, Thiên Địa cũng đột ngột biến sắc, mây đen cuồn cuộn kéo tới, trong hư không có từng luồng pháp tắc kinh khủng điên cuồng hội tụ, lúc giống như sinh, lúc giống như tử. Sức mạnh kinh khủng của hai loại pháp tắc ảnh hưởng đên toàn bộ khu vực quanh đó. Khiến cho tất cả mọi người trong khu vực ngàn dặm quanh đó đều nhìn về phía này.
- Pháp tắc quán thể?
Vào lúc này, Lâm Phong vô cùng kinh ngạc. Hắn đã từng trải qua pháp tắc kiếp nạn, nên cũng biết pháp tắc quán thể quan trọng như thế nào.
- Không đúng, lực lượng của pháp tắc quán thể lần này sao lại cường đại đến như vậy.
Khi ta bước vào Vũ Hoàng cảnh, cũng không có pháp tắc nào mạnh mẽ như thế xuất hiện. Có người ở phương xa nói nhỏ.
- Đại Đạo đồng nguyên, Sinh Tử Đạo vốn bị thượng thiên vứt bỏ bây giờ lại hóa thiên thừa, quả thật không ai có thể ngờ.
Lâm Phong thản nhiên nói. Sau một lát, vô số pháp tắc xuyên qua thân thể hắn, tuy chúng điên cuồng tàn phá cơ thể hắn, nhưng cũng đồng thời tẩy lễ cho hắn. Vào lúc này, hắn có một luồng cảm giác rất kỳ diệu, giống như tất cả pháp tắc trong thiên địa đều đang bị hắn khống chế.
- Sinh, tử!
Khi giọng nói của Lâm Phong vang lên, phía xa xa lập tức xuất hiện hai chữ viết khổng lồ, giống như đã trường tồn từ vạn cổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT