Nơi mà Lâm Phong tiến vào vừa vặn là cổ đình phía dưới hai vị thống lĩnh, cổ đình này rất thích hợp để phóng tầm mắt nhất, nhưng mà bởi vì có hai vị thống lĩnh bên trên cho nên cũng không có người, mà giờ khắc này Lâm Phong nhìn bên trái bên phải chỉ còn lại cổ đình này trống trải, cho nên mới trực tiếp bước chân vào trong cổ đình này.

Lúc bước vào cổ đình, Lâm Phong rõ ràng đã nghe được một đạo âm thanh kiêu ngạo hừ lạnh, quay đầu lại hắn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Dao, trong đôi mắt đẹp còn có một ít không cam lòng, Hắc Thằng thống lĩnh tựa hồ đang nối xương cho nàng. Lâm Phong thấy thần sắc của Tần Dao lập tức cười khổ, nói:


- Lâm Phong hạ thủ không biết nặng nhẹ, xin công chúa thứ lỗi.



- Ngươi không phải nói nếu như ta kiên trì chiến tiếp, sẽ không thể cam đoan an toàn của ta sao, không phải vừa nãy ngươi ra tay hạ thủ lưu tình rồi à?


Tần Dao cắn răng nói, khiến cho Lâm Phong xấu hổ khẽ cười, trước khác nay khác, mới vừa rồi trên chiến đài đối chọi gay gắt, hắn nhất định phải đoạt được chiến tích bách chiến, lúc này chiến đấu kết thúc, hắn không cần phải chọc Tần Dao oán giận hắn, huống hồ hắn thấy hai cha con Hắc Thằng thống lĩnh thực sự không phải loại người ngang ngược không nói đạo lý, tuy rằng Tần Dao phẫn nộ, nhưng trong ánh mắt cũng không có sát khí.


- Tần Dao, sao lại vô lễ như vậy?


Mặc dù lần này chiến bại, cũng là bài học cho ngươi, về sau cần phải siêng năng tu luyện. Hắc Thằng thống lĩnh xụ mặt nói.


- Ta biết.


Tần Dao nhẹ gật đầu, lập tức mắt lạnh nhìn Lâm Phong nói:


- Về sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ tái chiến với ngươi.



- Nếu như công chúa nguyện ý, Lâm Phong tự nhiên phụng bồi.


Lâm Phong khẽ cười, lập tức nhìn thoáng qua Thanh Liên thống lĩnh bên kia khẽ gật đầu, Thanh Liên thống lĩnh cũng mỉm cười với hắn mỉm, nhưng không nói tiếng nào. Ánh mắt Lâm Phong rơi vào phía trên chiến đài, Trương Hành vẫn còn chiến đấu, hơn nữa, giờ phút này đã lấy được chiến tích sáu mươi hai trận thắng liên tiếp, rất khó có được, hôm nay hắn lên chiến đài vốn vì bách chiến bách thắng mà đến, lại không nghĩ đến Lâm Phong đi cùng hắn lại làm một mạch trực tiếp cướp đoạt chiến tích trăm trận thắng, uy chấn chiến đài, cái này cũng khơi dậy nhiệt huyết của hắn, cuồng chiến một phen cũng muốn tranh thủ bách chiến không nghỉ, trực tiếp cướp đoạt bách chiến bách thắng. Trừ Trương Hành ra, vẫn còn có một nhân vật lợi hại, người kia bước lên chiến đài trước Lâm Phong, hơn nữa bước lên tòa chiến đài trung vị Minh Hoàng, giờ phút này đã hấp dẫn chú ý của Lâm Phong. Đây là một người mù lòa, hơn nữa lại là kiếm tu mù lòa rất đáng sợ, tuy hắn mù, nhưng kiếm của hắn lại nhanh đến mức làm cho người kinh hãi, không chỉ nhanh, hơn nữa xảo trá quỷ dị, ngươi không thể tưởng được kiếm sẽ đâm ra chỗ nào, giống như người cùng hắn chiến mới thật sự mù lòa, thấy không rõ kiếm của hắn, người đó chính là kiếm khách mù, Kiếm Manh. Kiếm Manh và Hắc Lao đồng thời bước lên chiến đài, nhưng mà giờ phút này hắn còn chưa đoạt tới chiến tích trăm thắng liên tiếp, mới chỉ có 67 trận thắng, nếu là kiếm tu, tốc độ chiến đấu của hắn đương nhiên sẽ không chậm, thậm chí có thể nói không chậm so với Lâm Phong, mỗi một trận chiến đấu đều kết thúc trong chớp mắt, nhưng mà tại sao đến thời khắc này, chiến tích của hắn mới chỉ có 67 trận? Bởi vì Kiếm Manh rất tàn nhẫn, kiếm của hắn thường xuyên đâm vào ánh mắt của đối phương, làm cho đối phương biến thành mù lòa, người ác như vậy không nhiều lắm, trên chiến đài đọ sức, đại đa số mọi người đều hạ thủ lưu tình, ai có thể ngờ tới chính mình bất bại, mà một khi bại, người khác chắc chắn lợi hại hơn ngươi, ngươi nên như thế nào? Bởi vậy, người tàn nhẫn không nhiều lắm, nhưng một khi có người ngoan độc, thực lực nhất định sẽ rất mạnh mẽ, mà Kiếm Manh không thể nghi ngờ chính là như thế, vì thế mỗi một trận qua đi, ở giữa sẽ khoảng thời gian rảnh rỗi, người phía dưới đang do dự có nên chiến hay không, đây cũng là nguyên nhân vì sao giờ phút này, Kiếm Manh mới chỉ có 67 thắng liên tiếp. Lúc này, lại một đạo tiếng kêu thảm thiết truyền ra, trên tòa chiến đài kia, kiếm của Kiếm Manh trực tiếp xuyên thủng một con mắt của người khác, hắn không có con mắt, nhưng kiếm của hắn lại có mắt.


- Kiếm nhanh, kiếm giải, kiếm độc!


Lâm Phong nhìn chằm chằm Kiếm Manh, tuy rằng thủ đoạn của người này vô cùng tàn nhẫn, nhưng thực lực cũng ở chỗ đó, hoàn toàn có thể đáng giá hấp thu kinh nghiệm chiến đấu của hắn. Lâm Phong nhìn mấy trận chiến đấu phát hiện kiếm đầu tiên Kiếm Manh đều rất nhanh, biến hóa thất thường, lại không cách nào đoán được, nhẹ nhàng mờ ảo, kiếm tẩu thiên phong. Cái gọi kiếm giải chính là năng lực kiếm đạo kỳ lạ của hắn, cũng thành lập trên kiếm nhanh của hắn, bất luận công kích của đối phương mạnh mẽ cỡ nào, hắn cũng có thể tìm đúng nhược điểm của đối phương, sau đó xuất ra kiếm cực nhanh giải thể công kích của người khác, sau đó không ngừng suy yếu, cuối cùng hoàn toàn hóa giải tất cả, nhưng mỗi một động tác đều làm một mạch, nhanh như lôi đình. Về phần kiếm độc lại thể hiện trên mỗi một kiếm của hắn, chỉ cần để kiếm tới gần sẽ cảm thấy bị chèn ép hít thở không thông, bất luận một kiếm gì của hắn đều giống như bao phủ tử huyệt quanh thân ngươi, giống như chỉ cần bị hắn tùy ý đâm trúng một kiếm chỉ có đường chết, nhưng mà một kiếm cuối cùng của đối phương thường thường sẽ đâm vào ánh mắt của ngươi. Lâm Phong cũng tu kiếm, nhưng mà kiếm đi chính đạo, lấy uy lực kiếm thuật thủ thắng, mà kiếm của Kiếm Manh lại hoàn toàn kiếm tẩu thiên phong, nhưng mà chiến lực xác thực rất mạnh mẽ, uy lực đáng sợ.


- Xem ra Kiếm Manh này cũng đoạt được chiến tích bách chiến bách thắng chiến tích rồi, người có thể đối phó hắn sợ không nhiều lắm, không nghĩ tới một ngày hôm nay lại xuất hiện mấy vị cường giả bách chiến bách thắng.


Mọi người nghị luận sôi nổi, nhìn lên võ đài, trong mắt Vương Trác lộ ra sắc bén nhè nhẹ, nhìn chằm chằm vào Kiếm Manh.


- Vương Trác, nếu như ngươi ra tay, thì làm thế nào mới có thể thắng hắn?


Hắc Thằng thống lĩnh hỏi Vương Trác bên cạnh, thực lực của Vương Trác đồng dạng với Kiếm Manh đều ở cảnh giới trung vị Minh Hoàng, hơn nữa từng trên chiến đài tạo ra chiến tích huy hoàng, thực lực mạnh mẽ đáng sợ.


- Dùng thực lực tuyệt đối, bất luận thủ đoạn độc ác xảo trá gì đều vô vọng.


Vương Trác nhìn Kiếm Manh, nhàn nhạt nói ra, lập tức Hắc Thằng thống lĩnh mỉm cười, nói:


- Đáng tiếc ngươi đã có chiến tích bách chiến bách thắng không thể lên chiến đài, nếu không ta ngược lại muốn nhìn một chút xem ngươi làm sao sẽ chiến thắng hắn?


Thời gian chậm rãi trôi qua, Trương Hành càng kéo dài chiến tích thắng liên tiếp lên đến tám mươi ba trận, nhưng cuối cùng lực không đủ bị một nhân vật thực lực có chút lợi hại đánh bại, thất bại trong gang tấc. Có điều Trương Hành cũng không có nhụt chí, tuy hắn vì chiến tích bách chiến bách thắng mà đến, vốn không muốn một hơi đoạt trăm thắng liên tiếp, nhưng mà sau khi thấy Lâm Phong cường thế cướp đoạt chiến tích bách chiến bách thắng, hắn mới thay đổi chủ ý, tiếp tục chiến đấu tiếp, hôm nay cho dù chiến bại, nhưng cũng được ích lợi không nhỏ, chỉ thấy lúc này ánh mắt Trương Hành nhìn vào Lâm Phong khẽ mỉm cười, giống như lại lộ ra mười phần tinh khí thần.


- Lâm Phong, ngươi đã bách chiến bách thắng, tin tưởng về sau ngươi có thể tỏa sáng, ta sẽ không ở lại đây đâu, lần sau lên chiến đài, ta nhất định sẽ vào phủ thành chủ gặp ngươi.


Thanh âm Trương Hành hội tụ thành một đường cuồn cuộn đi tới chỗ của Lâm Phong.


- Được, ta chờ ngươi bách chiến bách thắng.


Lâm Phong mỉm cười, chắp tay nói với Trương Hành, lập tức Trương Hành quay người rời đi, không lưu luyến chút nào. Trên chiến đài hạ vị Hoàng, cuối cùng cũng không xuất hiện thêm một vị bách chiến bách thắng, còn trên chiến đài trung vị Minh Hoàng, Kiếm Manh đoạt được chiến tích bách chiến bách thắng, hơn nữa cũng giống như Lâm Phong trực tiếp một hơi hạ trăm trận, cường thế cướp đoạt. Lúc này, chỉ thấy trên hư không chiến đài xuất hiện một đạo thân ảnh cường giả phủ thành chủ, bay vào hư không lớn tiếng với với mọi người:


- Đánh xong một trận chiến này tất cả mọi người tạm hoãn khiêu chiến, hôm nay ở trung vị Minh hoàng cùng hạ vị Minh hoàng này, có bao nhiêu vị có chiến tích bách chiến bách thắng đồng thời hàng lâm nơi đây, sẽ có một trận đấu võ giữa các thiên tài bách chiến bách thắng.


Mọi người nghe đến lời này, lập tức trong mắt mọi người đều lóe lên mũi nhọn, người có chiến tích bách chiến bách thắng đều là nhân vật thiên tài, chiến đấu giữa bọn họ tự nhiên vạn phần đặc sắc, cho nên tất cả mọi người đều mỏi mắt mong chờ. Quả nhiên, tất cả mọi người trên chiến đài đều đánh một trận xong, tiếp tục đình chỉ chiến đấu, chỉ thấy cường giả trong hư không kia chỉ định hai tòa chiến đài, theo thứ tự là chiến đài của Kiếm Manh cùng Lâm Phong nói:


- Nếu như hôm nay hai tòa chiến đài này xuất hiện hai vị có chiến tích bách chiến bách thắng, như vậy, sẽ lấy hai tòa chiến đài này làm trung tâm, hiện tại, người đã đạt được chiến tích bách chiến bách thắng có thể lên đài được rồi.


Vừa dứt lời, lập tức người bên trong cổ đình nhao nhao đứng dậy, liếc nhìn người xung quanh một cái, lập tức bầu không khí trở nên vi diệu.


- Hừ!


Tần Dao có chút không hài lòng, trừng mắt nhìn Lâm Phong sau lưng một cái, giờ phút này nàng vốn nên leo lên chiến đài, đánh bại các nhân vật thiên tài khác, nhưng mà, lại bị Lâm Phong cướp đi hào quang của nàng. Từng đạo thân hình lóe lên, chỉ thấy phía trên hai tòa chiến đài, trong chiến đài Trung vị Hoàng có rất nhiều đạo thân ảnh, tính thêm Kiếm Manh vào nữa thì có tất cả 11 người, mà chiến đài hạ vị Minh Hoàng có thêm Lâm Phong tức thì có 13 người, đều là nhân vật có chiến lực mạnh mẽ.


- Các ngươi đoán xem ai có thể đánh bại được chín người, đoạt được đặc quyền của phủ thành chủ.


Lúc này, mọi người bắt đầu nghiên cứu thảo luận.


- Trên chiến đài Hạ vị Minh Hoàng, Lâm Phong kia có hi vọng rất lớn, Lục Ngục công tử đã rất lợi hại rồi, nhưng lại bị Tần Dao đánh bại dễ dàng, mà Tần Dao khủng bố như vậy vẫn thua trong tay Lâm Phong, mặc dù những người này đều có người bách chiến bách thắng, nhưng Lâm Phong rất khủng bố khó có thể đối phó, nếu như Lâm Phong được chọn chín người, có lẽ có thể chiến thắng cơ hội cướp được đặc quyền rất lớn.


Có người suy đoán nói. Nhìn mấy người trên võ đài, lại nghe âm thanh nói nhỏ phía dưới, Thanh Liên thống lĩnh bình tĩnh, cười nói:


- Tiếng hô Lâm Phong cũng rất cao đấy chứ, ta cũng tin tưởng, hắn có thể đánh bại chín người trong đó.


Lúc này, người đứng trong hư không mở miệng nói:


- Đã có nhân số, chắc hẳn các ngươi cũng biết quy củ rồi, hôm nay trên chiến đài hạ vị Minh Hoàng sẽ bắt đầu từ Lâm Phong, chọn lựa chín người theo thứ tự chiến đấu, thắng liên tiếp chín trận chính là thắng, nếu không chính là bại, bị loại, mà người thua trong tay Lâm Phong sẽ giữ lại một trận thua, người chiến thắng Lâm Phong sẽ trực tiếp lấy được một chiến tích thắng, trận tiếp theo sẽ do hắn đến chọn lựa đối thủ, chọn tám vị khác, cứ như vậy tuần hoàn.


Trên chiến đài Hạ vị Minh Hoàng có mười ba người, theo như lời nói, Lâm Phong sẽ chiến đấu đầu tiên, mỗi người chỉ cho phép có ba trận chiến bại, chỉ cần vượt qua ba trận là thua trận, trực tiếp bị đào thải ra khỏi trận chiến, bởi vậy cho dù hắn có thể chiến thắng tất cả các người khác cũng không đủ chín trận thắng lợi, người chiến trước càng thua thiệt, chỉ cần không đủ chín thắng thì trực tiếp bị loại! Bởi vậy, loại phương thức chiến đấu này thường không ai có thể lấy được chiến tích chín thắng, không biết sẽ có bao nhiêu trận đây, có lẽ sẽ tình huống không cần chiến liền đi xuống, bởi vì sẽ xuất hiện tình huống tất cả mọi người mất đi chiến tích chín thắng, hôm nay không biết sẽ là tình hình gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play