Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1830 - Thần Mộc Chi Huyết


...

trướctiếp

Hôm nay Vấn gia cậy thế hùng bá Trung Hoang, Kiếm Các có Vô Thiên Kiếm Hoàng nên không bị nửa điểm tác động, nhưng mà Vô Thiên Kiếm Hoàng lại không hỏi đến chuyện ngoại giới, người trong Kiếm Các không cách nào nói chuyện với hắn, bởi vậy uy nghiêm của Kiếm Các vẫn dưới Vấn gia, bọn họ không thể làm Vương của Trung Hoang, hôm nay Vấn Ngạo Tuyết của Vấn gia cũng đã đặt chân vào hạ vị Hoàng, trở thành nhân vật thiên tài một đời.

Đúng như rất nhiều người trong Bát Hoang từng nói, nhân vật yêu nghiệt đời trước đã tạo nên một thời đại thịnh thế, không nói đến những nhân vật yêu nghiệt đã biến mất tại Bát Hoang, mà chỉ cần nói về những nhân vật xuất hiện sau này như Tuyết Bích Dao, Phượng Linh Nhi, cùng với Vấn Ngạo Tuyết cũng đủ rồi, tất cả bọn họ đã bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, thiên phú của những người đã biến mất tại Bát Hoang kia lại càng thêm cường thịnh đáng sợ thì không cần phải nói, ví dụ như mười một vị đệ tử Thiên Đài ngày xưa chẳng hạn, từng người đều là nhân vật siêu phàm thoát tục, bọn họ ở phía trên chiến đài kinh chúng Hoàng ước hẹn làm chấn thước cổ kim, khi đó Vấn Ngạo Tuyết cùng với Tuyết Bích Dao không có cách nào tranh phong cùng bọn họ, có thể dự đoán nếu những người kia còn sống, tất nhiên họ cũng đều bước chân vào Vũ Hoàng rồi, hơn nữa họ càng thêm mạnh mẽ. Đáng tiếc, thông đạo thông suốt đến đại thế giới chỉ rung chuyển trong một khoảng thời gian lại lần nữa bị phong kín, chúng Hoàng cùng với những thanh niên yêu nghiệt kia rời đi, không có xuất hiện nữa. Mà giờ khắc này, Lâm Phong đang đứng ở bên ngoài Kiếm Các.


- Thiếu chủ.


Mọi người chần chờ một lát rồi lập tức khom người, mặc dù Lâm Phong không có thành Hoàng, nhưng lấy chiến lực khủng bố của hắn, hôm nay hắn đã vô địch dưới Vũ Hoàng, đáng tiếc ngay cả Vấn Ngạo Tuyết cũng thành Hoàng rồi, tại sao Lâm Phong không có, đến cùng thì Lâm Phong đã trải qua cái gì.


- Kiếm Mộ, Kiếm Hoàng có ở đây không?


Lâm Phong hỏi Kiếm Mộ một tiếng, kiếm mạc khẽ gật đầu:


- Thiếu chủ, Kiếm Hoàng tiền bối phong bế kiếm trủng nên sau khi thiếu chủ rời đi, không người nào dám tiến vào bên trong kiếm trủng quấy rầy lão nhân gia, có lẽ hôm nay lão nhân gia vẫn còn trong đó, ta cũng không rõ ràng lắm.



- Ừm.


Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức nhấc chân lên, hướng về phía bên trong Kiếm Các bước đi.


- Thiếu chủ.


Kiếm Mộ hô lên một tiếng, khiến cho bước chân Lâm Phong dừng lại, quay đầu nhìn Kiếm Mộ.


- Kính xin thiếu chủ khuyên nhủ Kiếm Hoàng lão tổ.


Kiếm Mộ khom người thật sâu với Lâm Phong, cả đời hắn đều lấy việc làm Kiếm Các cường đại làm mục tiêu, nhưng mà Kiếm Hoàng tiền bối bên trong Kiếm Các lại không để ý đến sự tình của Kiếm Các, khiến trong lòng hắn có chút đau đớn, hôm nay Lâm Phong trở về, lại không thành Hoàng, hi vọng của bọn hắn hi vọng chỉ có thể đặt lên người Kiếm Hoàng lão tổ, hôm nay tu vi của Kiếm Vô Bi cũng đã đến Tôn Vũ đỉnh phong, hi vọng lão tổ có thể giúp hắn một tay. Lâm Phong nghe Kiếm Mộ nói như vậy đương nhiên hiểu ý của Kiếm Mộ, ánh mắt hắn khẽ lóe lên rồi lập tức nói:


- Từ nay về sau, Kiếm Các sẽ là vương trong Bát Hoang.


Dứt lời, Lâm Phong bước vào bên trong Kiếm Các khiến cho thần sắc đám người Kiếm Mộ ngưng xuống, Kiếm Các là vương Bát Hoang? Có thể sao? Chẳng lẽ Lâm Phong, có thể khuyên nhủ Kiếm Hoàng tiền bối. Lâm Phong bước vào bên trong Kiếm Các, đi thẳng đến chỗ kiếm trủng, chỉ thấy bên ngoài kiếm trủng, có một tầng kiếm mạc phong kín kiếm trủng lại, Lâm Phong nhìn phiến kiếm mạc này, thấy kiếm quang khủng bố phong kín cả âm thanh, không biết Vô Thiên Kiếm Hoàng tiền bối như thế nào nữa.


- Oanh!


Bỗng nhiên Lâm Phong onh ra quyền, hung hăng đánh vào phía trên kiếm mạc, trong khoảnh khắc kiếm mạc bị băng liệt, một cổ vô hình kiếm khí chậm rãi tiêu tán, thân hình Lâm Phong lóe lên, bước chân vào bên trong kiếm trủng. Bên trong kiếm trủng có một vị lão nhân đang khoanh chân mà ngồi, giờ phút này khuôn mặt lão nhân đã xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, thậm chí đầu đầy tóc trắng, điều này làm cho thần sắc Lâm Phong ngưng lại, trong lòng âm thầm co quắp xuống, tại sao có thể như vậy. Đôi mắt của lão nhân chậm rãi mở ra, ánh mắt vẩn đục đã không còn quá nhiều thần thái, Lâm Phong khó có thể tưởng tượng lão nhân trước mắt chính là Kiếm Hoàng tiền bối tung hoành thiên hạ ngày xưa, một kiếm bắt buộc cường giả trung vị hoàng Lôi Phạt Tiên Cung mở ra thông đạo, cái loại phong thái tuyệt thế này giống như không còn tồn tại vậy.


- Ngươi đã đến rồi.


Lão nhân nhìn thấy Lâm Phong liền lộ ra một nụ cười an tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy một cỗ cảm giác thê lương.


- Tiền bối, đây là?


Lâm Phong không rõ tại sao Vô Thiên Kiếm Hoàng lại như vậy, chẳng lẽ ngày xưa hắn thật sự bị thương nghiêm trọng như vậy sao!


- Ngọn đèn khô tận.


Lão nhân bình tĩnh cười nói:


- Ngày xưa ta bị thương nặng nên một mực ẩn giấu bên trong Kiếm Các, bởi vì sự xuất hiện của ngươi ta mới ra ngoài đi đi lại lại mấy lần, kì thực ta có tư tâm, hi mong ngày nào đó ngươi phát triển lên, có thể giúp ta khôi phục thương thế, nhưng mà thời gian của ta còn lại không nhiều, mấy năm trước kẻ thù tìm tới ta, ta không thể không vận dụng lực lượng còn lại dùng đại năng lực, uy hiếp đối phương, khiến hắn không dám ra tay với Kiếm Các, nhưng mà chỉ có ta biết tình hình của mình như thế nào.


Vừa nói, khuôn mặt lão nhân vừa toát ra một tia thương cảm nhàn nhạt:


- Tuế nguyệt để lại cho ta không nhiều thời gian lắm, mà ngươi vẫn không đặt chân vào Vũ Hoàng cảnh, xem ra trời muốn tiêu diệt ta, Lâm Phong, ngươi ngồi xuống ta sẽ mang sở học suốt đời ta truyền thụ cho ngươi, Kiếm Các giao cho ngươi rồi.


Lâm Phong nghe lão nhân nói vậy nội tâm cảm thán một hồi, Vô Thiên Kiếm Hoàng thật sự không quan tâm Kiếm Các ư! Tất cả người trong Kiếm Các đều là hậu nhân của hắn, Kiếm Hoàng già đi, hắn không tiếc lấy kiếm mạc phong tỏa nơi đây, không để cho người khác biết tình huống của mình, như vậy một ngày kia hắn bỏ mình trong kiếm trủng, cũng không có người biết được, đã không có người biết được, thì đó chính là một loại uy hiếp vô hình với toàn bộ tiểu thế giới, không người dám động đến Kiếm Các.


- Tiền bối dụng tâm lương khổ, há có thể liên lụy mệnh của tiền bối.


Lâm Phong yên bình nói ra, sau đó lập tức đi đến bên người lão nhân, chậm rãi ngồi xuống, đặt tay lên người Vô Thiên Kiếm Hoàng, một cỗ lực lượng sinh mệnh mênh mông không ngừng thâm nhập vào trong thân thể Vô Thiên Kiếm Hoàng, luồng sinh mệnh lực cuồn cuộn không nghỉ này điên cuồng tẩy rửa từng cái bộ vị trên thân thể Vô Thiên Kiếm Hoàng, khiến cho thân hình già nua của hắn lại tràn ngập sinh cơ, ánh mắt lão nhân lóe lên phong mang sáng ngời, đây là lực lượng pháp tắc, hơn nữa lực lượng này còn rất mạnh mẽ, không phải vô địch Tôn chủ mới có khả năng nắm pháp tắc trong tay.


- Ngươi đã tiến nhập Vũ Hoàng cảnh?


Vô Thiên Kiếm Hoàng hỏi Lâm Phong.


- Chẳng lẽ tiền bối cho rằng, tư chất Lâm Phong ngu dốt như vậy à?


Lâm Phong mỉm cười nói, lực lượng sinh mệnh pháp tắc không có dừng lại.


- Quan tâm sẽ bị loạn, ta thật sự già rồi nên hồ đồ, vậy mà quên mất ta ở bên ngoài bố trí kiếm mạc, nếu như ngươi không thành Hoàng, làm sao có thể phá huỷ nó, xem ra ngươi đã tu luyện bí pháp che giấu cảnh giới lợi hại, có thể giấu diếm được ta, nhưng cho dù ngươi lấy sinh mệnh pháp tắc đến kéo dài tánh mạng cho ta, thì vẫn không hữu dụng, tối đa chỉ khiến sinh cơ của ta tràn đầy, nhưng mà thương thế vẫn còn, cuối cùng vẫn có một ngày ta phải rời đi.


Vô Thiên Kiếm Hoàng cảm thán một tiếng, lúc này mái tóc trắng của hắn đã hóa thành màu đen, có thêm vài phần phong thái.


- Cái này không nhất định.


Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, lập tức thu tay lại, giờ phút này Vô Thiên Kiếm Hoàng đã có sinh cơ, hôm nay chỉ cần khôi phục thương thế nữa là được, chỉ thấy Lâm Phong đi ra ngoài, lập tức tạo ra từng đạo kiếm quang khủng bố, kiếm mạc lại hiển hiện, mang phiến hư không này phong tỏa lại, lúc hắn trở lại bên trong kiếm trủng, tâm niệm Lâm Phong vừa động, một cây cổ thụ đen kịt vô cùng lớn lập tức xuất hiện, trong chớp mắt nó lại hóa thành một cây hắc mộc, một cỗ lực lượng pháp tắc vô cùng đáng sợ di tản ra, bảo phủ toàn bộ phiến hư không này.


- Cổ thụ, hắc mộc, lực lượng pháp tắc thật cường đại, hơn nữa không chỉ có một loại pháp tắc, nó giống như vạn pháp chi tông vậy.


Vô Thiên Kiếm Hoàng nhìn chằm chằm vào hắc mộc trôi nổi trong hư không, trong ánh mắt toát ra vẻ khiếp sợ, đôi mắt chuyển hướng về phía Lâm Phong.


- Cái này là vật gì?



- Thiên Trạch Thần Mộc!


Lâm Phong yên bình mở miệng, trong lòng Vô Thiên Kiếm Hoàng lập tức co quắp xuống, vẻ khiếp sợ càng nhiều hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong nói:


- Vật có được linh trí, nắm giữ vạn pháp chi lực, Thiên Trạch Thần Mộc?



- Thần Mộc chi huyết còn có thể trị tổn thương vạn pháp.


Lâm Phong phất phất tay, lập tức Thiên Trạch Thần Mộc hàng lâm trên đỉnh đầu Vô Thiên Kiếm Hoàng, lúc này đôi mắt lão nhân đã không còn vẩn đục, mà tràn ngập ý chí sắc bén đáng sợ, giống như lại có phong thái ngày xưa, Thiên Trạch Thần Mộc có thể trị tổn thương vạn pháp, vậy mà Lâm Phong lại tìm được Thiên Trạch Thần Mộc.


- Tiền bối, ta thay người dẫn dắt Thần Mộc chi huyết, cọ rửa thân thể của người, trị liệu thương thế trong cơ thể.


Lâm Phong mở miệng nói, Vô Thiên Kiếm Hoàng cũng không khách khí với Lâm Phong, trực tiếp ngồi xuống, chỉ thấy tâm niệm Lâm Phong vừa động trao đổi cùng Thần Mộc, Thiên Trạch Thần Mộc lập tức phóng thích quang huy đáng sợ, từng giọt Thần Mộc huyết theo Thiên Trạch Thần Mộc trực tiếp tiến vào trong cơ thể Vô Thiên Kiếm Hoàng, khi thần huyết tiến vào trong cơ thể Vô Thiên Kiếm Hoàng, một cỗ lực lượng vạn pháp kinh khủng làm cho người ta sợ hãi tiến hành tẩy rửa nhục thể huyết mạch của hắn, thậm chí quanh thân hắn còn bùng nổ ra quang huy vô tận, khiến cho kiếm trủng nổ tung, thần huyết như muốn cải tạo một tôn thân thể vạn pháp, khiến cho đôi mắt Vô Thiên Kiếm Hoàng ẩn chứa phong mang sắc bén. Lại thêm một giọt thần huyết rơi lên người Vô Thiên Kiếm Hoàng, trong hư không có một cỗ lực lượng đáng sợ hoành tảo mà ra, Vô Thiên Kiếm Hoàng quát:


- Lâm Phong, thu Thần Mộc lại, hai giọt Thần Mộc huyết đã đủ rồi, không cần phung phí của trời.


Vô Thiên Kiếm Hoàng cũng không phải người ích kỷ, hắn có thể cảm giác Thần Mộc chi huyết quý giá đến cỡ nào, hai giọt thần huyết cũng đủ cho hắn chậm rãi hấp thu lấy, Lâm Phong thay hắn đi vào đại thế giới lấy Thần Mộc về, hắn làm sao có thể tham lam quá mức, không ngừng đòi hỏi Thần Mộc huyết.


- Thêm một giọt đi.


Lâm Phong cảm nhận được trên người Vô Thiên Kiếm Hoàng bùng nổ kiếm ý ngập trời, trong nội tâm thầm nghĩ, có lẽ Thần Mộc chi huyết có thể giúp thực lực Kiếm Hoàng tiền bối tăng lên một tầng nữa, Thiên Trạch Thần Mộc nắm giữ trăm giọt máu, mỗi một giọt máu đều cần mấy trăm năm mới có thể ngưng tụ thành, vô cùng trân quý, Lâm Phong lại dùng ba giọt trên người Vô Thiên Kiếm Hoàng. Sau đó, thân hình Lâm Phong lóe lên rời xa Kiếm Hoàng, đồng thời lấy lực lượng trận đạo của mình mang khu vực này phong kín lại, từng đạo thân ảnh bên trong Kiếm Các điên cuồng lóe lên, đi tới bên cạnh nơi này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, bọn hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng pháp tắc đáng sợ, vì sao Lâm Phong phải phong bế bên trong lại, Kiếm Hoàng tiền bối đã xảy ra chuyện gì!


- Thiếu chủ!


Kiếm Mộ nhìn Lâm Phong hô lên một tiếng, ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, nhìn về phía đám người Kiếm Mộ, quát lên:


- Toàn bộ đều rời đi cho ta, chuyện của Kiếm Các ta ghi tạc trong tâm.



- Vâng, thiếu chủ!


Kiếm Mộ cảm giác được nhuệ khí trong con mắt Lâm Phong, không dám có nửa điểm làm trái ý, phất phất tay, mang theo đám người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp