Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1824 - Chết Cũng Không Oan


...

trướctiếp


- Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ hai đạo thân ảnh cầm Đế Binh trong hư không cũng không phải bản tôn, hay ba tôn phân thân đó đều nắm giữ lực lượng công kích?


Giờ phút này sắc mặt Nghịch Trần trở nên nhợt nhạt, lực lượng hủy diệt của vạn kiếp nhảy vào trong thân thể khiến cơ thể hắn bị tàn phá bừa bãi, lực lượng Thiên Ma kiếp chỉ có tính hủy diệt. Lâm Phong một kích đắc thủ, làm sao có thể để cho Nghịch Trần có cơ hội đánh trả, toàn bộ uy áp của Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Công bùng nổ mà ra, khiến cho thân thể Nghịch Trần Vũ Hoàng bị ma mang đen kịt bao bọc.


- Giết!


Nghịch Trần Vũ Hoàng cảm giác thân thể sắp bị bạo liệt, hắn điên cuồng gào thét lên một tiếng, lực lượng hư không xoắn giết thân hình Lâm Phong bên cạnh hắn. Nhưng mà đúng vào lúc này, một đạo lôi uy khủng bố trên không đập vào trên người của hắn, khiến cho toàn thân hắn co quắp xuống, lực lượng pháp tắc hội tụ trên người bị tán đi, giống như sắp sụp đổ vậy.


- Nếu như ta muốn ngươi chết thì không cần mất nhiều công sức như vậy.


Khóe miệng Lâm Phong tràn ra máu tươi, trong miệng phun ra một đạo thanh âm lạnh như băng, nhục thể cường hoành lại lần nữa nện ra, từng đạo chưởng ấn khủng bố không ngừng đánh vào trên người Nghịch Trần, khiến cho máu tươi trong trong miệng Nghịch Trần điên cuồng phun ra.


- Chết, chết, chết!


Nghịch Trần giống như phát điên vậy, lực lượng thần hồn điên cuồng bùng nổ, oanh kích lên Lâm Phong, sau đó chui vào trong thần niệm Lâm Phong.


- Tự tìm cái chết.


Một khối nhục thân của Lâm Phong đánh lên đầu Nghịch Trần, khiến cho hồn phách Nghịch Trần rung chuyển, giống như muốn sụp đổ vậy, một đạo uy áp linh hồn kinh khủng tràn ra, thần sắc Lâm Phong ngưng lại, Nghịch Trần muốn hồn phách thoát khỏi thân thể.


- Ngươi dám cho hồn phách ly thể sao, ta sẽ cho thần hồn ngươi không có nhục thể để trở về.


Lâm Phong lạnh lùng uy hiếp một tiếng, cỗ lực lượng linh hồn kinh khủng kia lại lần nữa thu liễm lại, giờ phút này nhục thể Nghịch Trần bị thương nặng, cực kỳ yếu ớt, nếu hồn phách ly thể, Lâm Phong sẽ thực sự khiến thân thể hắn biến mất, nói như vậy thần hồn của hắn sẽ vô chủ và trở thành cô hồn, không ngừng tiêu tán suy yếu, hoặc đoạt xá trọng sinh.


- Yên tâm, ta chỉ phế tu vi của ngươi mà thôi, ta sẽ lưu lại cái mạng ti tiện của ngươi, nếu như ta muốn giết ngươi thì ta cũng không cần phí công như vậy.


Thanh âm lạnh như băng của Lâm Phong cực kỳ chói tai, từng đạo công kích đánh lên trên người Nghịch Trần, phá hủy hết thảy kinh mạch trong cơ thể hắn, lời nói của Lâm Phong rất thật, nếu như hắn không phải vì tôi luyện thân thể một chút, mà trực tiếp lấy Thế Giới lực bao bọc Nghịch Trần lại mang hắn vào trong thế giới Vũ Hồn thì pháp tắc của đối phương sẽ mất đi hiệu dụng, chiến đấu càng thêm đơn giản. Lúc này, ánh mắt của mọi người bên ngoài huyễn trận đều nhìn chằm chằm vào Thiên Diễn Bàn Cờ, không biết hai người kia chiến đấu ở bên trong như thế nào rồi, tại sao không có đi ra. Đúng vào lúc này, huyễn trận dần tiêu tán mất, cảnh tượng bên trong bắt đầu thay đổi trở nên rõ ràng hơn, rốt cuộc hai đạo thân ảnh xuất hiện giữa tầm mắt đám người, nhưng hình ảnh đó lại làm cho tâm thần bọn họ hung hăng co quắp xuống. Chỉ thấy lúc này, thân hình Nghịch Trần Vũ Hoàng đã mềm oặt té ngã trên mặt đất, giống như không còn xương cốt, Lâm Phong chà đạp lên trên người của hắn, ánh mắt lạnh buốt quét nhìn hư không, giờ khắc này thiên địa câm như hến, không người nào có can đảm mở miệng.


- Vậy mà Nghịch Trần Vũ Hoàng lại thất bại!


Mọi người cảm giác trong lòng run rẩy, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, một vị cường giả chỉ có tu vi hạ vị Hoàng lại có thể hành hạ đến chết một vị cường giả thượng vị Hoàng của Thanh Đế Sơn. Người Thiên Đài đất nắm chặt song quyền, phát ra tiếng vang răng rắc, bọn hắn phát hiện lựa chọn của mình là đúng, vậy mà Lâm Phong chiến thắng cường giả thượng vị Hoàng, loại chiến tích này khiến ai cũng phải run rẩy. Đám người cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo có cảm giác hơi lạnh, hình như lời nói của Lâm Phong không phải một câu uy hiếp đơn giản, hôm nay ai là địch cùng Thiên Đài, hắn sẽ khiến người đó xoá tên ở khu vực này. Lâm Phong có thể chiến thắng Nghịch Trần, tức là hắn có thể đối phó nhân vật cấp bạc bảo chủ cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo.


- Lão bất tử kia cũng bị Lâm Phong chà đạp, vậy mà vừa rồi hắn lại bảo đệ tử của mình chiến đấu với Lâm Phong, thật buồn cười.


Một đạo thanh âm phá vỡ sự yên tĩnh trong hư không, thanh âm này phun ra từ trong miệng Đạm Đài, Đạm Đài cũng cảm thấy rung động với kết quả trận chiến này, Lâm Phong chiến thắng cường giả thượng vị Hoàng là một chuyện tình vượt qua giới hạn của mình, tuy nói thượng vị Hoàng nơi này không có cách nào so sánh với cường giả thượng vị Hoàng ở Thánh Thành Trung Châu, nhưng chênh lệch giữa hai đại cảnh giới quá kinh khủng khó có thể tưởng tượng được. Đám người Viên Phi cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới lần này Lâm Phong cường thế trở về lại có thực lực khủng bố đến tình cảnh như vậy, khó trách hắn dám giết đến nơi đây.


- Buông Nghịch Trần Quân ra!


Chỉ thấy bảo chủ Vấn Thiên Bảo quát to một tiếng lạnh như băng, ba vị bảo chủ đồng thời chèn ép tiến lên, khí tức sát phạt cuồn cuộn phóng thích ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, chưa diệt trừ kẻ này hậu hoạn vô cùng, hôm nay bọn họ nhất định phải tru sát Lâm Phong. Vừa rồi Lâm Phong đã buông lời, nhất định phải diệt những người đối phó Thiên Đài, bọn hắn đã chọn đứng ở thế đối nghịch với Lâm Phong thì không có khả năng chọn lại.


- Ông!


Cuồng phong xẹt qua, Quân Mạc Tích, Thanh Phượng cùng với Kim Ô bay lên, hàng lâm quanh người Lâm Phong, một màn này khiến cho thần sắc mọi người lại ngưng tụ xuống, vậy mà mấy người kia cũng tham gia, chẳng lẽ bọn hắn cũng có năng lực đối phó thượng vị Hoàng hay sao? Nhưng vào lúc này, có một tiếng kêu gào sắc bén truyền ra, thái dương chi hỏa trong hư không bùng lên, chỉ thấy ở đằng kia có một tôn thái dương thần điểu xuất hiện trong tầm mắt đám người.


- Tam Túc Kim Ô, bản thể của hắn dĩ nhiên là thần điểu Kim Ô!


Đôi mắt mọi người nhìn chằm chằm vào quái vật khổng lồ bên cạnh Lâm Phong, ánh sáng chói mắt lưu chuyển phía trên bản thể của hắn, chỉ thấy trên đỉnh đầu Kim Ô xuất hiện một cái vương miện thái dương vô cùng tôn quý, một cỗ uy áp vô cùng đáng sợ di tản mà ra, đồng tử Kim Ô lạnh lùng đảo qua ba vị bảo chủ, khiến tâm thần bọn hắn có chút run rẩy xuống.


- Lại là một kiện Đế Binh, hơn nữa kiện Đế Binh này còn đáng sợ hơn Bát Bảo Thái Dương Luân của Lâm Phong, kiện Đế Binh này là thứ thái dương thần điểu chuyên sử dụng.


Bên cạnh Quân Mạc Tích có hào quang lóe lên, một cỗ hàn minh lực đáng sợ phun ra nuốt vào, hư không bao trùm quanh người hắn hiện lên một tầng hàn sương, một cỗ khí tức hàn minh cực đáng sợ di tản ra, trong tay Quân Mạc Tích nắm một chuôi trường mâu, ẩn chứa lực lượng vương giả. Còn Thanh Phượng, chỉ thấy giờ phút này toàn bộ thân hình uyển chuyển của nàng tắm rửa trong quang hoa màu đen, yêu khí trùng thiên, trên người của nàng khoác lên một bộ vũ ý màu đen đáng sợ, tràn ngập lực lượng yêu khí sôi sục, mặc dù nàng không có bùng nổ uy lực, không ai biết nó có tác dụng gì, nhưng chỉ cảm thụ một chút cũng có thể phát giác được món bảo vật này rất đáng sợ. Những thanh niên kia đều có Đế Binh ở trong tay, đứng ngạo nghễ trong hư không, ai dám tranh phong.


- Đến cùng thì các ngươi là người phương nào, Lâm Phong, ngươi gia nhập cỗ thế lực nào vậy?


Giờ phút này Nghịch Trần biết có chút không đúng rồi, Đế Binh, toàn bộ đều là Đế Binh, thế lực không có cường giả cấp bậc Thiên Đế trấn giữ, tuyệt đối không thể xuất hiện nhiều Đế Binh cường thịnh như vậy được, nhất là bốn người này có tính cách rất đặc biệt, khí tức trên người cũng có thể làm người ta kinh sợ, Tam Túc Kim Ô, thân thể có nhiều hệ pháp tắc, còn trên người Quân Mạc Tích lại có khí tức hạo nhiên vương giả, thậm chí bọn hắn còn không thuộc về một cỗ thế lực.


- Ngươi còn chưa có tư cách để biết.


Hình thể Kim Ô to lớn, hai con mắt bướng bỉnh và sắc bén đâm thẳng vào trong mắt Nghịch Trần, đây là lần thứ hai hắn nói chuyện với Nghịch Trần như vậy, Nghịch Trần ngay cả tư cách biết đến cũng không có, lần trước mọi người không có để ý, nhưng giờ phút này không có người nào dám khinh thị những lời này, ngay cả ba vị bảo chủ của Vấn Thiên Bảo, Tề Thiên Bảo cùng với Dược Vương Tiên Cung đều cảm thấy có cái gì đó không đúng. Thái dương thần điểu Tam Túc Kim Ô, vô cùng bướng bỉnh và cuồng vọng nêm không thể nào giả vờ. Yêu Dạ Đảo, hắn thật sự xuất thân từ Yêu Dạ Đảo sao?


- Hiện tại ta cho các ngươi cơ hội cút về, rửa sạch cổ chờ ta đến diệt.


Lâm Phong nói với ba vị bảo chủ một câu lạnh như băng, khiến cho thần sắc bọn hắn cứng đờ, sắc mặt vô cùng khó coi, chờ hắn đến diệt? Nếu như hiện tại khai chiến thì bọn hắn có ba vị cường giả thượng vị Hoàng, nhưng vừa rồi Lâm Phong hủy diệt Nghịch Trần Vũ Hoàng nên hắn đã có đủ khả năng đối phó một trong ba người bọn họ, mà thần điểu cùng với hai người khác cũng không phải người lương thiện, bọn hắn không thể vây công Lâm Phong, muốn giết chết Lâm Phong cũng không có khả năng.


- Bên trong Thanh Đế Sơn có hai vị Thanh Đế, trận chiến này không đáng, cái vấn đề nan giải này lưu lại cho Thanh Đế Sơn.


Nội tâm bảo chủ Vấn Thiên Bảo thầm dậy sóng, hắn nhìn Lâm Phong lạnh lùng nói:


- Thả Nghịch Trần Vũ Hoàng ra.



- Phế vật này đối với ta có tác dụng gì, ta lưu hắn một mạng để cho các ngươi dẫn hắn trở về báo cho Thanh Đế Sơn biết, từ hôm nay trở đi khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo này sẽ do Thiên Đài ta không chế, không phải do Thanh Đế Sơn quản hạt nữa.


Lâm Phong bá đạo mở miệng, sau đó lập tức đá Nghịch Trần Vũ Hoàng ra ngoài, chỉ thấy thân hình bảo chủ Vấn Thiên Bảo lóe lên, ôm Nghịch Trần Vũ Hoàng đưa đến bên người, chỉ thấy giờ phút này Nghịch Trần Vũ Hoàng đã cực kỳ yếu ớt, nhưng sát ý bên trong con ngươi vẫn không giảm, hắn muốn đám người Lâm Phong chết hết, có Đế Binh thì như thế nào, hai đời Thanh Đế hàng lâm, đám người Lâm Phong chắc chắn phải chết, Đế Binh sao, tin tưởng Thanh Đế sẽ cảm thấy hứng thú.


- Các ngươi còn không cút, chờ chết hả?


Lâm Phong đảo mắt qua đám người Vấn Thiên Bảo, đối phương lập tức hừ lạnh một tiếng, thân ảnh cuồn cuộn rời đi, sau đó Tề Thiên Bảo, Dược Vương Tiên Cung cũng ly khai, chỉ có những người khác còn ở lại, nhìn một đám thanh niên bướng bỉnh trong hư không, những nhân vật cuồng ngạo không bị trói buộc này, chắc chắn tương lai sẽ phong vân một cõi, quấy động thiên địa.


- Tại sao không giết bọn hắn?


Ánh mắt Kim Ô trở nên sắc nhọn, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, hắn đã làm tốt chuẩn bị để chiến đấu, vậy mà Lâm Phong không chiến!


- Gấp cái gì, còn lo lắng không có cơ hội chiến đấu sao, bảo bọn hắn cút về chờ chúng ta đi đến giết không phải tốt hơn sao.


Lâm Phong đáp lại một câu, thân ảnh lập tức lóe lên, lại lần nữa hàng lâm trên mặt đất, đi đến trước mặt Vũ Hoàng râu bạc trắng của Dược Vương Tiên Cung nói:


- Ngươi nhìn, người Dược Vương Tiên Cung cứ như vậy vứt bỏ ngươi mà đi rồi, ngươi còn ôm hi vọng gì sao?


Vị Vũ Hoàng kia lộ ra một vòng bi ai nồng nặc, vừa rồi hắn thấy ngay cả Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng bị Lâm Phong thu thập, khiến Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng thê thảm như hắn, giờ hắn mới hiểu được một đám nhân vật trước mặt mình là nhân vật dạng gì, cho dù hôm nay chết cũng không oan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp