Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1781 - Cuồng chiến không nghỉ


...

trướctiếp

Bọn Hầu Thanh Lâm theo sau Lâm Phong cũng bước lên, người dùng lực lượng trực tiếp xuyên qua nơi này cũng có người thông thể thừa nhận công kích mà đi vào hư không trận đạo của Lâm Phong.


- Lâm Phong, nếu không có trận phâp của ngươi thì chỉ sợ ta khó có thể đến đây rồi.


Tần Vũ hơi ủ rũ, ý chí của mười tám vị kia rất mạnh, chỉ một vị thôi đã cảm thấy khó rồi, dù Tần Vũ cũng ở hạ vị Hoàng nhưng lại cảm thấy quá sức. Nhưng nhờ có trận pháp của Lâm Phong mà Tần Vũ, Đạm Đài và các người kia cũng có thể qua, sau mấy lần thử nghiệm cũng đã đến được bờ bên kia.


- Chúng ta ở đây vượt qua trở ngại thì những nơi khác cũng vậy thôi, hơn nữa chúng ta chỉ đến sau Quảng Hàn cung thôi, những người kia có lẽ còn lâu mới đến nên phải tranh thủ nắm chặt cơ hội này mà nhanh chóng tiến lên.


Lâm Phong bước tiếp ngay sau khi dứt lời, một hàng người lần lượt bước theo, nhung không biết cái kim sắc cổ lộ này dài đến khi nào, đi một hồi có một bức tượng điêu khắc chặn đường bọn họ lại, đây có vẻ đã đến cuối đường, còn đi nữa chắc sẽ sang nơi khác. Ánh mắt Lâm Phong nhìn kĩ bức tượng, lập tức có một cỗ lực lượng công kích mình, nó giống như Ma Tôn khủng bố vậy, tay cầm thanh đao chết chóc chém về phía hắn. “Đông!” Trong giây lát Lâm Phong đã bước ra, Tử Hà Chiến Xa không ngừng gào thét hướng về phía Ma Tôn kia, hai bên chạm nhau làm hư không như bạo nổ nhưng ý chí đó vẫn đâm vào mắt hắn, Lâm Phong cảm thấy có một đại ma vương đang tiến vào đầu hắn để phá huỷ ý chí. Đầu Lâm Phong run rẩy dữ dội, thần niệm đang thủ hộ thức hải, một ma đạo ý chí đánh đến, sau lưng hắn xuất hiện toà Cửu U ma tuyền để cắt công kích kia, ma đạo ý chí cực mạnh muốn trấn áp luồng lực lượng kinh khủng đó, tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong đầu hắn.


- Ý chí công kích này thật đáng sợ, hữu hình lại như vô hình, cùng công kích.


Trên người Lâm Phong bộc phát khai tức cường hãn, bước chân vững chắc tiến về phía trước, nói với mọi người:


- Nhị sư huynh, tam sư huynh, Ô, chúng ta mở đường, người phía sau phải cẩn thận coi chừng ý chí bị công kích làm cho các ngươi suy sụp.


Hầu Thanh Lâm, Thiên Di và Ô bước nhanh ra đứng cùng Lâm Phong, trên người cũng bùng lên ý chí mạnh mẽ muốn đối đầu với ý chí ma vương.


- Ý chí thật cường đại.


Nội tâm mọi người hơi rung động, Lâm Phong chém ra một kiếm giết ma ý phía trước, Hầu Thanh Lâm dùng Tu la luân hồi trảm phá huỷ công kích, những người còn lại cũng dùng thần niệm để bảo vệ đầu mình không để bị lung lay. Những người đi sau áp lực đã giảm đi rất nhiều, không phải thừa nhận công kích của ma tôn một cách trực tiếp nhưng trong lòng cũng đang nổi sóng, ý chí công kích này đáng sợ đến vậy ư, lại còn không ngừng tấn công bọn họ, có thể thấy vị này mạnh đến cỡ nao


- Trảm!


Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm quang khủng bố chém bay công kích rồi đánh vào thân thể ma vương, một vết nứt xuất hiện. Chưởng ấn của Thiên Si cũng cùng lúc bay đến làm cho hư không bị chấn động, một tiếng ầm vang lên, bức tượng điêu khắc đã bị phá nát, phía sau nó xuất hiện một cánh cửa.


- Đi!


Lâm Phong quát to rồi lập tức vọt vào trong, phía sau hắn có người đuổi theo ngay, lao ra từ chỗ ma vương bị vỡ nhưng trước mặt họ vẫn lại xuất hiện cổ lộ mênh mông, chừng trăm mét vuông, không gian xung quanh tựa như chỉ có tượng.


- Phải đánh một trận ác liệt rồi.


Lâm Phong nhìn tình hình này mà hơi run, ngày xưa Thiên Diễn Thánh tộc có bao nhiêu vũ Hoàng đây? Lại có bao nhiêu cường giả Đế cấp để lưu lại ta chí ở đây nhiều như vậy, nơi này ít nhất cũng là vũ Hoàng lợi hại a. Nếu chỉ có môt mình Lâm Phong, hắn sẽ không lo lắng gì, dù sao đây cũng chỉ là những thứ đã chết, khảo nghiệm mà khi còn sống bọn họ lưu lại thôi mà, nhưng có mọi người thì hơi khó, một người thì có thể không cố kị gì đi về trước nhưng bây giờ người của Thiên Đài cũng ở đây.


- Ô, ngươi đi cùng ta trước, nhị sư huynh và tam sư huynh thủ hộ bên trái, Toan và Đạm Đài bên phải, Thanh Phượng và Thanh Nghiên bọc hậu, những người còn lại ở giữa, chúng ta phải xông vào thôi.


Lâm Phong nói, tất cả mọi người đều gật đầu bắt đầu bố trí đội hình bước về trước. Lúc đó có một thân ảnh khủng bố đánh đến Lâm Phong, một kiếm mang theo băng hàn như cửu tinh liên châu nhằm thẳng vào Lâm Phong. Hắn vừa động tâm niệm, cỗ kiếm ý mạnh mẽ xuất hiện như một ngọn núi, hào quang xung quanh Lâm Phong sáng lên, kiếm bay thẳng lên trời đập vào thanh kiếm kia, một kiếm chưa mất đã có kiếm khác ra, không gian trở nên nóng hừng hực, thái dương kiếm cũng ra đánh vào kiếm kia kết hợp với cuồng phong chi thuật, đại địa và gió đã dung hoà thành một phât ra khí thế huỷ diệt, một âm thanh đổ nát vang lên, pho tượng đã bị phá. Chính lúc này Lâm Phong bước lên hai bước, Ô cũng bay lên, hào quang thái dương trở nên chói mắt hơn sóng vai bên cạnh Lâm Phong. Một nhóm người không ngừng tiến về trước, chung quanh cứ không ngừng có trận chiến. Lâm Phong mặc giáp, Thiên Ma Kiếp lực quấn quanh hắn, lực lượng phán quyết và các hệ phâp tắc đánh ra như đang tôi luyện cho ý chí của mọi người cũng không ngừng rèn luyện thần thông, từng đạo kiếm quang chói mắt đánh ra như ngọn lửa nóng bòn hoặc toàn lực mạnh mẽ liên tục, như nộ hải cuồng đào và không có vẻ gì dừng lại. Ô cũng chiến đấu điên cuồng không kém, hắn là yêu thú nên hung bạo tàn nhẫn, chiến càng hăng. Nhưng cứ bước dần cề trước Lâm Phong lại phát hiện ra những công kích này đang ẩn chứa trận pháp, chúng phối hợp với nhau tạo ra đủ loại uy áp để phân tán đội hình họ, sau đó mỗi một người đều phải tự mình chiến đấu. Một âm thanh vang lớn, Lâm Phong đưa mắt nhìn sang liền thấy Tề Vũ bị đẩy lùi, khoé miệng tràn ra một dòng máu tươi, một tôn thân khủng bố đang đánh đến.


- Giết!


Lâm Phong hung hăng bước đi đến trước người Tần Vũ, nhục thể hắn bây giờ mạnh như yêu thú nên chỉ một kích đã đánh bay đối thủ.


- Không có việc gì?


Lâm Phong quay đầu nhìn.


- Không có gì?


Lâm Phong quay đầu nhìn.


- Không sao không sao, địa phương kì quá, đến cả bảo vật công kích cũng bị hạn chế.


Tần Vũ buồn bực nói.


- Đến khi nào mới có thể đến được cuối nơi rách nát này đây.


Đại Hại Trùng phàn nàn. Lâm Phong như gió đánh ra một quyền cực mạnh một thân ảnh trước người Đại Hại Trùng:


- Hãy chiến đấu thống khoái đi, ngươi có muốn tìm cơ hội chiến đấu thế này rất khó đó nha.



- Lâm Phong nói không sai, loại rèn luyện này về sau có muốn cũng không tìm được.


Hầu Thanh Lâm nói, những công kích này đã bị giới hạn ở hạ vị Hoàng nên vừa vặn có thể giúp họ rèn luyện lực chiến đấu.


- Hắc hắc!


Đạm Đài nhếch miệng gầm lên đầy nổi giận, dường như có ngàn vạn con sư tử đang lao nhanh qua, yêu khí ngập trời, trên người Đạm Đài lúc này đã bùng nổ lực lượng mạnh mẽ khiến cả Lâm Phong cũng líu lưỡi, tên này quả ngiên khác người, về sau càng phát triển, tiềm năng càng được thúc đẩy. Nhưng dần dần tất cả đều thấy quá sức, còn lại bọn Lâm Phong thay phiên chiếu cố nhau nên cũng không gặp nguy hiểm nhiều, chỉ bị thương ngoài da, chỉ xoa trong mắt họ bừng bừng ngọn lửa chiến đấu càng thêm đáng sợ.


- Cửu Đỉnh Trấn Thiên, giết!


Lâm Phong nổi giận gần lên, lập tức xuất hiện một cự đỉnh không chỉ nắm giữ sức mạnh của gió mà còn có Thiên Ma Kiếp quấn quanh, tiếng vang lớn truyền đến, lại thêm một thân ảnh biến mất, bức tượng cũng đã bị phá. “Ông!” Trên không lúc đó như có đạo Thiên Ma Kiếp giáng xuống làm cho mọi người hơi sợ nhìn qua Lâm Phong.


- Kiếp?


Gia hoả này điên cuồng chiến đấu làm cho xuất hiện kiếp uy rồi.


- Đột phá.


Thanh Phượng biết rõ công pháp của Lâm Phong yêu cầu phải độ Thiên Ma Kiếp nên hiện tại tên này đã muốn đột phá rồi. Nhưng kiếp này vẫn không cách nào giáng xuống, dường như kim sắc cổ lộ này áp chế mọi thứ kể cả kiếp lực, Lâm Phong nghĩ xem ra muốn đột phá cũng phải đợi đến lúc ra khỏi cổ điện này mới được. Bất tri bất giác bọn người Lâm Phong đã đi đến phần cuối, phía trước không còn tượng nữa.


- Quát!


Đại Hại Trùng nổi giận gầm lớn, lực lượng biến mất lại lần nữa xuất hiện theo tiếng rồng ngâm, phi thường sảng khoái như muốn phá tan trói vuộc vậy. Rốt cuộc mọi người sau cuộc hành trình dài đã đến được cánh cửa.


- Thống khoái!


Đạm Đài nhếch miệng cười, trên mặt cẫn còn vương lại vết máu, mọi người thấy hình ảnh đó lại bật cười.


- Cuộc chiến này lâu quá làm ta thấy thật kiệt sức, Lâm Phong, không biết ngươi sao lại có nhiều tinh lực đến vậy, khi chiến đầu còn chiếu cố đến chúng ta nếu không thì chúng ta đã không thể nào kiên trì đến bây giờ.


Tần Vũ nói, trận chiến thống khoái này làm hắn muốn sụp đổ, pháp tắc có cảm giác không thể theo kịp, đây là biểu hiện của việc tiêu hao quá nhiều, sau đó bọn họ chỉ cần đứng trong thiên địa không ngừng thôi động pháp tắc thiên địa biến đổi thì lực lựong của họ sẽ không cạn.


- Tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút, không biết sau cánh cửa này còn có gì đâu.


Lâm Phong nói, mọi người gật đầu, bọn họ muốn nghỉ ngơi vì lỡ đâu sẽ còn có ác chiến. Nửa canh giờ sau Lâm Phong mở mắt ra thấy mọi người đã ổn, khôi phục gần xong nên nói:


- Tốt rồi, chúng ta đi thôi.


Bọn Lâm Phong vượt qua cánh cửa phát hiện ra cảnh vật thay đổi, bọn họ giờ đang đứng trong một đại điện cực rộng.


- Có người.


Bây giờ trừ bọn họ ra còn có những người khác, có lẽ thông qua nhiều cửa ở kim sắc cổ lộ khác nhau thì sẽ đến nơi chung chỗ này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp