Hiển nhiên Vũ Văn Tịnh không ngờ tới Lâm Phong lại xuất hiện ở nơi này, hắn đứng trước mặt của nàng cũng có ý nghĩa là Lâm Phong đã thông qua được khảo hạch.
- Ngươi cũng ở đây.
Vũ Văn Tịnh phun ra một đạo thanh âm lạnh lùng, vậy mà Diệp Văn không giết được người này? Lâm Phong bình tĩnh nhìn Vũ Văn Tịnh bằng nhất nhãn, sau đó dời ánh mắt lên trên người thanh niên bất diệt kia, nơi đây chỉ có hai người đến trước bọn hắn, cũng có nghĩa là chỉ có hai người này thông qua được khảo hạch đi tới nơi này, xem ra Chiến Vương học viện không dễ tiến vào chút nào, khó trách những thực lực những người ngăn chặn kia đều phi thường cường hoành, chắc hẳn bọn hắn tiến nhập học viện cũng cũng không dễ dàng gì. Vũ Văn Tịnh thấy Lâm Phong không đếm xỉa gì đến nàng thì thần sắc càng lạnh hơn, trong đôi mắt đẹp lộ ra sát khí.
- Từ trước đến nay Vũ Văn công chúa đều không biết lễ như vậy sao?
Ánh mắt Lâm Phong rơi lên người Vũ Văn Tịnh, khiến cho lông mi Vũ Văn Tịnh run lên, cười lạnh nói:
- Còn chưa có người nào dám nói với ta về lễ tiết.
- Hiện tại có người nói rồi đó.
Giọng nói của Lâm Phong vẫn yên bình như trước, hình như xung quanh hai người có một cỗ hàn ý kinh khủng tản ra, khiến cho hư không giống như lạnh hơn một chút.
- Ông!
Đúng vào lúc này, lại có một người bước vào trong học viện, Đạm Đài nhìn thấy người nọ thì thần sắc lập tức ngưng lại, trợn mắt thật to, nói:
- Ngươi là cái tên gia hỏa khốn khiếp kia.
Người mặc áo màu đen này chính là người dùng trường thương có lực lượng ăn mòn xuyên thấu cánh tay Đạm Đài, ánh mắt lạnh buốt của hắn nhìn lướt qua mọi người ở đây, trên mặt lập tức lộ ra một vòng sắc thái tự nhiên, nói:
- Sự tình khảo hạch trên chiến trường nên ta phải toàn lực ứng phó, nếu như hôm nay chúng ta đều tiến nhập học viện, mong rằng các hạ chớ so đo.
- Ngươi, đủ tàn nhẫn.
Đạm Đài trừng mắt nói ra, nếu như đối phương đã nói như vậy rồi, hắn còn so đo thì lộ ra vẻ quá hẹp rồi.
- Các hạ cũng vào rồi.
Người kia nhìn về phía thanh niên bất diệt nói, đối phương cũng khẽ gật đầu với hắn, nói:
- Bộ Lam Sơn.
- Tổ Nham.
- Ta gọi Đạm Đài, về sau chư vị đều là môn sinh Chiến Vương học viện.
Đạm Đài nhìn hai người, cởi mở cười nói thì bọn hắn cũng không đi đi lại lại nữa, mà tiếp tục ở trong sân rộng cùng chờ đợi, nhưng sau đó không có ai xuất hiện nữa, chuyện này khiến bọn hắn ý thức được, hình như những người thông qua khảo hạch chỉ có bọn hắn mà thôi.
- Tại sao lại gạt chúng ta ở chỗ này mãi thế thế, chúng ta tự đi chung quanh nhìn xem.
Đạm Đài đã có chút đợi không kịp mở miệng nói ra, mặc dù Chiến Vương học viện chỉ là một cái học viện, nhưng nó lại giống như một cái đế quốc vậy, mênh mông vô tận, kỳ thật bốn đại học viện ở Thánh thành Trung Châu đều là một phương thế giới, lối vào học viện, chính là lối vào của cái thế giới.
- Đã có người đến.
Lúc này, Lâm Phong chợt nói một tiếng, chỉ thấy xa xa có một hàng thân ảnh cuồn cuộn đi đến, người cầm đầu rõ ràng là Vũ Văn Hầu, mà phía sau hắn chính là đám người Đơn Mông.
- Công chúa.
Vũ Văn Hầu khẽ vuốt cằm nói với Vũ Văn Tịnh:
- Xin mời công chúa đi theo ta.
- Được.
Vũ Văn Tịnh nhẹ gật đầu, lập tức đạp không đi theo Vũ Văn Hầu, chuyện này khiến cho con ngươi Đạm Đài cứng đờ, hơi có chút không cam lòng nói:
- Tại sao lại đối đãi khác nhau như thế.
- Hừ.
Tiếng hừ lạnh của Đơn Mông truyền đến, hắn nhìn lướt qua đám Lâm Phong và Đạm Đài, nói:
- Các ngươi đi theo ta.
Đơn Mông mang theo đám người Lâm Phong đi về phương hướng Vũ Văn Hầu, rất nhanh bọn hắn đã thấy được một khối kiến trúc cực lớn, dựa vào núi mà hình thành, hình như trong núi có thác nước chảy xuống, khí thế cuồn cuộn giống như lao nhanh mà xuống, khiến người ta có cảm giác sảng khoái tinh thần.
- Tinh khí thần hội tụ, linh đài thanh minh, khiến cho người trong võ đạo tu luyện có thể bão nguyên thủ nhất, một nơi thật tốt.
Bộ Lam Sơn khen một tiếng, nếu bên trong khe nước chảy này tu luyện, nhất định sẽ rất tốt.
- Nơi đây, chính là chỗ cư trú bình thường của môn sinh Chiến Vương học viện, trước tiên ta đưa bọn ngươi đi đến chỗ ở đã.
Đơn Mông mở miệng nói với mấy người sau lưng, thân hình lập tức hướng hướng xuống dưới, hỏi Bộ Lam Sơn cùng với Tổ Nham:
- Hai người các ngươi tự chọn một chỗ ở đi.
- Quả nhiên chỗ cư trú của môn sinh Chiến Vương học viện rất khí phái, mỗi người một phòng lớn như một tòa phủ đệ vậy.
Đạm Đài mỉm cười nói, Bộ Lam Sơn cùng với Tổ Nham tự mình tuyển chọn một tòa phủ đệ.
- Còn nữa, chỗ các ngươi tham gia khảo hạch không phải cửa chính của Chiến Vương học viện, có lẽ sau này các ngươi sẽ biết được, ngày thường Chiến Vương học viện không mở cửa ra bên ngoài, muốn thông qua cửa chính cần phải có Chiến Vương Lệnh, rất nhiều địa phương trong Chiến Vương học viện đều cần phải dùng Chiến Vương Lệnh, hai người các ngươi về trước đi, căn cứ vào nhân số tham gia khảo hạch lần này, ta sẽ đi lấy Chiến Vương Lệnh.
Đơn Mông nói với hai người, hai người Bộ Lam Sơn nhao nhao gật đầu, hướng về phía phủ đệ đạp đi, hình như bọn hắn không tiến vào trong đó, mà đứng ở đó, nhìn xem Lâm Phong sẽ bị phân phối đến chỗ nào. Sau đó Đơn Mông mang theo bọn người Lâm Phong đi về phía trước, đi tới một cái góc sân vắng vẻ, chỉ vào một cái gian phòng có chút cũ nát, nói với ba người Lâm Phong:
- Hôm nay Chiến Vương học viện không còn dư thừa phủ đệ nữa, ba người các ngươi đều ở chỗ này đi.
- Cái gì?
Đạm Đài trừng mắt nhìn Đơn Mông, trong ánh mắt lộ ra hung mang, lạnh nhạt nói:
- Ba người chúng ta chỉ có một toà phủ đệ?
- Ngươi đây quan báo tư thù?
Đồng tử Đại Hại Trùng cũng trở nên lạnh như băng, trong một toà phủ đệ nhỏ cũng không phải vấn đề gì quá lớn, mặc dù cái phủ đệ này đã cũ nát một chút, nhưng nó cũng là một tòa phủ đệ, chỉ có điều bọn hắn không chịu nổi cách làm của Đơn Mông, đây rõ ràng là trả thù, vũ nhục bọn hắn, những người khác mỗi người một tòa phủ đệ, mà bọn hắn lại ba người một tòa.
- Ta giúp các ngươi đi tìm chỗ ở, tại sao lại nói quan báo tư thù, nói chuyện chú ý một chút đi.
Đơn Mông có chút không vui, lạnh nhạt nói:
- Chiến Vương học viện trải qua vô số năm, mặc dù mỗi lần thu nhận rất ít môn sinh, nhưng mà ba tháng một lần, chưa từng gián đoạn, năm này qua năm khác tự nhiên chỗ ở cũng dần thiếu thốn, hôm nay những chỗ khác đều có người, chẳng lẽ các ngươi muốn ta đuổi bọn chúng ra hay sao?
Lúc này Đơn Mông đang âm thầm cười lạnh trong nội tâm, các ngươi đến Chiến Vương học viện thì ta sẽ có cách trị các ngươi, lúc này mới chỉ bắt đầu mà thôi, Lâm Phong dám giết chết Thương Ngu, hôm nay Thương Quân ra ngoài lịch lãm rèn luyện nên chưa biết tin, nếu biết rõ rồi, còn không biết sẽ có cái sự tình náo nhiệt gì phát sinh. Tuy nói Lâm Phong cũng có chút thiên phú, nhưng bên trong Chiến Vương học viện còn có rất nhiều người có thiên phú, Lâm Phong đắc tội Vũ Văn Tịnh, giết Thương Ngu, đắc tội Đơn Mông hắn, hắn muốn Lâm Phong tiến vào học viện, vĩnh viễn không thoát thân ra được. Đạm Đài nổi giận đùng đùng, giống như muốn nói điều gì, thì đã thấy Lâm Phong mở miệng nói:
- Nếu như thế, làm phiền các hạ rồi.
- Biết rõ là được.
Đơn Mông cười lạnh, lập tức quay người, mang theo mấy người rời đi, một lát sau quay đầu lại nhìn đám người Lâm Phong bằng nhất nhãn, nói:
- Huống hồ, ba người các ngươi cũng không có tư cách cùng một chỗ bước vào Chiến Vương học viện.
Lưu lại những lời này, Đơn Mông liền lóe lên rời đi.
- Khốn khiếp.
Đạm Đài nổi giận gầm lên một tiếng, trên người có khí tức yêu dã bùng nổ ra, hận không thể dùng một quyền oanh bạo Đơn Mông.
- Còn nhiều thời gian, muốn đối phó hắn hà tất nóng lòng nhất thời, nếu như chúng ta đã vào Chiến Vương học viện thì trước tiên chúng ta nên biết rõ một ít quy củ mới tốt, dù sao hắn cũng không nói cái gì cho chúng ta biết, nếu không cẩn thận xúc phạm cái gì thì cũng không hay.
Lâm Phong nói với Đạm Đài và Đại Hại Trùng. Hai người gật đầu, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, đúng là một cái rắm Đơn Mông cũng chưa từng nói cho bọn hắn biết, trước thăm dò tình huống rõ ràng rồi hãy nói. Ba người vừa dứt lời bước chân ra, hướng về phía phủ đệ đi tới, người trong đạo đối với chỗ ở không có yêu cầu quá đặc biệt, cho dù lấy trời đất làm giường cũng không sao, Đạm Đài tức giận Đơn Mông vì hắn cố ý dùng chuyện này để vũ nhục bọn hắn. Chỉ thấy bên trong dãy phủ đệ kia có một hàng thân ảnh đi về phía này, những thân ảnh đó chính là môn sinh vừa mới khảo hạch học viên mới. Tần Vũ cũng bước đi trong đó, ánh mắt hắn rơi lên người Bộ Lam Sơn và Tổ Nham cách đó không xa, cước bộ của hắn lập tức đạp mạnh xuống, nháy mắt đi tới trước mặt hai người kia, mở miệng nói ra:
- Nơi đây là phủ đệ của các ngươi sao?
- Vâng, mong rằng chiếu cố một .
.. hai .... Bộ Lam Sơn mỉm cười nói.
- Nếu có vấn đề gì, cứ việc đến hỏi ta, đúng rồi, ba người cùng thông qua khảo hạch nghỉ ngơi ở đâu?
Tần Vũ hỏi hai người một tiếng. Bộ Lam Sơn nghe thấy câu hỏi của Tần Vũ thì ánh mắt lập tức quăng về phía xa, chỉ vào khu vực biên giới xa xôi, nói:
- Hình như bị phân đến địa phương bên cạnh.
- Cái gì?
Thần sắc Tần Vũ ngưng lại, ánh mắt nhìn về địa phương vắng vẻ kia, có chút không vui nói:
- Ai giúp các ngươi phân phối hay sao?
- Người kia gọi Đơn Mông thì phải.
Bộ Lam Sơn đáp lại.
- Khó trách.
Thần sắc Tần Vũ lóe lên, nói:
- Hắn có cho các ngươi Chiến Vương Lệnh không?
- Hắn nói đợi bọn hắn đi lấy, lần sau tới sẽ cho chúng ta.
Bộ Lam Sơn khẽ cau mày, nghe Tần Vũ nói xong hắn có chút cảm giác không giống.
- Hừ.
Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chiến Vương Lệnh đã trên tay bọn hắn, nhưng cố ý không cho các ngươi đấy, đi, chúng ta đi tới chỗ Lâm Phong nhìn một chút.
- Tốt.
Lông mày Bộ Lam Sơn có chút nhíu lại, không nghĩ tới Chiến Vương Lệnh đã trên tay bọn họ, mà bọn họ lại cố ý không cho, mặt khác, Đơn Mông chỉ nói với bọn hắn vài câu, cái gì cũng chưa nói cho bọn hắn biết, xem ra bọn họ phải hiểu rõ một ít gì đó rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT